Thư Di thẫn thờ nhìn ra xa, thấy cầu Nam Phố và cầu Dương Phố bắc ngang con sông, nhìn như hai con rồng lớn, kẹp ở giữa là tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu. Gió từ ngoài sông thổi vào người mát lạnh nhưng Thư Di giờ chẳng còn cảm thấy gì. Cô chỉ cảm giác mình đã thay đổi quá nhiều. Nếu là trước đây thì lúc nãy cô nhất định đã bước vào cho Khương Du đó một trận bẽ bàng rõ mặt. Đằng này cô lại chạy trốn như một kẻ nhát gan.
Còn cảm giác đau đớn, không dám đối mặt này là tại vì sao. Khương Du đó và Bác Văn đã từng qua lại, chị ta còn lại là người phụ nữ đầu tiên của anh. Thời điểm đó anh thậm chí còn chưa đủ . Cô đã biết câu trả lời nhưng tại sao tim vẫn đau, nước mắt vẫn rơi ?!
Thậm chí lúc nhìn thấy Gia Hân với Bác Văn, cô cũng không tức giận, đau khổ như bây giờ. Thư Di hiểu ra chính vì cô đã thực sự yêu anh quá nhiều. Vì yêu sâu đậm nên mới thất vọng càng nhiều.
Bác Văn nhìn dáng hình nhỏ nhắn mà vừa mừng vừa giận. Anh đi nhanh tới, xoay người cô lại rồi ôm vào lòng. Thư Di bị bất ngờ nhưng cô không tỏ ý từ chối, cũng không đáp lại, cứ đứng yên để mặc anh ôm. Hơi ấm từ cơ thể của anh khiến cô thấy ấm lòng.
_Vợ à, đừng hiểu lầm anh !
Bác Văn siết chặt vòng ôm, vùi mặt vào tóc cô, mùi thơm trêи người cô cứ lưu luyến dụ hoặc anh. Thư Di cảm thấy anh không có ý buông liền muốn đẩy ra, nhưng càng khiến Bác Văn siết chặt hơn
_Đừng mà, mọi người đang nhìn đó.
_Kệ họ. Vợ anh thì anh ôm.
_...
Thư Di cố sức cũng không thoát khỏi vòng tay vững chắc của anh. Những người lướt ngang trêи đường có người ái ngại nhìn đôi trẻ. Thư Di mang ấm ức nãy giờ, bắt đầu rấm rức khóc. Bác Văn cảm thấy lòng đau như cắt
_Anh xin lỗi, xin lỗi bảo bối !
Anh càng nói, Thư Di càng được nước khóc lớn hơn. Bác Văn để cô khóc đã đời rồi mới nhẹ nhàng lau mặt cho cô. Anh nâng mặt cô lên, đặt nhanh một nụ hôn lên môi, lời nói ra nhẹ nhàng như nước
_Về nhà với anh, được không ?
Thư Di gật đầu, trông cô lúc này không khác gì một đứa trẻ đang giận dỗi. Bác Văn cười thầm trong bụng. Tiểu yêu này rõ ràng là đang...ghen. Xem ra chuyện hiểu lầm lúc nãy cũng không quá tệ.
Trêи đường về, Thư Di và Bác Văn rẽ vào công viên nghĩa trang Tịnh An
Dưới ánh nắng chiều, Thư Di dẫn anh đi giữa những hàng mộ. Cuối cùng, dừng lại cạnh ba ngôi mộ lần lượt có tên Hạ Quân Tường, Triệu Đình và...Hạ Kim Hoa. Bác Văn sững sờ nhìn trân trân tấm bia mộ có tên Hạ Kim Hoa. Anh từng nghe ba kể chuyện này, nhưng cảm xúc khi nhìn tận mắt vẫn quá sốc.
Vốn dĩ đó là tên khai sinh do cha mẹ đặt cho cô. Sau khi ba Kiến Quốc đưa cô đi đã thay tên khác, để dễ bề che giấu.
Thư Di nhìn di ảnh của ba mẹ, rồi nhìn sang Bác Văn. Mộ phần là do ba Kiến Quốc đứng ra lo liệu, một phần để an táng cho người xấu số, một phần để che giấu sự thật Thư Di vẫn còn sống. Vốn dĩ cô đã định đưa anh đến đây vào hôm hai người đi đăng kí kết hôn, nhưng không ngờ lại xảy ra tai nạn
_Ba, mẹ, Thư Di đã kết hôn rồi. Hôm nay con đưa anh ấy đến gặp ba mẹ.
Bác Văn nắm lấy bàn tay cô, siết nhẹ. Anh như đang nói cho cô nghe
_Ba, mẹ, con là Bác Văn. Con nhất định sẽ dùng hết phần đời còn lại để yêu thương, bù đắp cho Thư Di. Ba mẹ ở trêи trời có linh thiêng xin hãy luôn phù hộ cho vợ con được bình an.
Thư Di nghe anh nói mà ấm lòng, giận hờn trước đó đều tan biến. Cô tựa đầu vào vai anh nghĩ ngợi, từ giờ dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cô cũng không trốn chạy nữa, nhất định sẽ đường đường chính chính mà sống. Bác Văn nhìn tên người trêи bia mà nhủ lòng, phải sửa đổi bản thân, sống có trách nhiệm hơn để có thể bảo vệ cho người phụ nữ anh yêu.
Cả hai mải đắm chìm trong suy nghĩ mà không để ý có người đến gần
_Triệu...Đình ?!
Tiếng nói này gần quá. Thư Di và Bác Văn đều quay đầu lại. Bác Văn nhận ra ngay đó là Lý Hâm Bằng, ông ta đi cùng một người nữa, có lẽ là tài xế riêng. Ánh mắt Thư Di hơi động, vòng tay ôm lấy cánh tay Bác Văn. Vừa nãy ông ta đã gọi tên của mẹ cô. Anh hiểu ý liền đưa tay ôm lấy vai vợ mình như muốn động viên, lại vừa cúi đầu chào tiền bối
_Bác Lý, lâu ngày mới gặp.
_Ừ, Bác Văn. Đây là...
Lý Hâm Bằng không để ý đến lời của Bác Văn mà chỉ ừ cho qua. Mọi sự chú ý của ông bây giờ đều dồn lên cô gái trước mặt. Nét mặt ông lúc này vừa sửng sốt vừa căng thẳng. Bác Văn ôm Thư Di chặt hơn, anh mỉm cười, thái độ vô cùng tự nhiên
_Dạ đây là vợ cháu. Cô ấy tên là Hạ Thư Di !
_...
Lý Hâm Bằng nghe qua tên vừa lạ vừa quen, nhìn người trước mặt như thấy ma. Ông không hề nghe nhầm, Bác Văn nói cô gái này tên là Hạ Thư Di.
Con gái của Hạ Quân Tường và Triệu Đình tên là Hạ Kim Hoa. Nhưng ông nhìn như thế nào cũng vẫn thấy cô gái này vừa có nét giống Hạ Quân Tường, vừa giống Triệu Đình, nhất là đôi mắt sáng lanh lợi. Cả hai lại còn đang đứng trước mộ của gia đình họ Hạ. Hạ Kim Hoa năm đó đã chết khi chưa đầy tháng tuổi, vậy cô gái này là ai ?! Còn nếu cảm giác của ông là đúng, nếu đây thực sự là con gái của họ thì dưới nấm mồ mang tên Hạ Kim Hoa kia là ai ?! Không ! Không thể có chuyện vô lý như vậy. Người rõ ràng đã chết làm sao sống lại được.
Lý Hâm Bằng vô cùng hoang mang. Lúc nãy từ xa ông đã nhìn thấy có người đứng trước mộ, đến gần thì lại như nhìn thấy bóng hình người yêu dấu cũ. Trong cơn xúc động, ông đã không kiềm chế được mà kêu tên người xưa.
Thư Di lúc này mới cúi đầu lễ phép chào Hâm Bằng. Đây là lúc cô chính thức lộ diện
_Cháu chào bác. Cháu là vợ của anh Văn. Chúng cháu chưa tổ chức lễ cưới nên chắc bác chưa nhìn thấy cháu bao giờ.
_Cháu gái, ba mẹ cháu tên gì?
Hâm Bằng quá xúc động, vẫn chưa hết cơn bàng hoàng. Ông nói mà như run run, chỉ sợ câu trả lời sẽ khiến ông không chịu nổi. Bác Văn không muốn tiết lộ thêm về Thư Di. Bây giờ anh chỉ muốn cùng cô về nhà.
_Bác Lý, vợ cháu đang mệt trong người, không tiện ở lâu. Chúng cháu xin phép về trước.
Nói rồi anh dìu vợ đi ngang qua hai người bọn họ. Lý Hâm Bằng thẫn thờ nhìn theo, nhất thời không biết làm sao. Mùi thơm phảng phất trêи người con bé rất giống mùi hương của Triệu Đình, ông không thể nhầm được.
Bác Văn nhìn Thư Di cười âu yếm
_Đừng lo, mọi chuyện đã có anh.
Đúng vậy, qua hôm nay, sóng gió sẽ bắt đầu nổi. Dù chưa biết kết quả thế nào nhưng chúng ta nhất định sẽ không bao giờ buông tay nhau