Sáng sớm, Bác Văn đang ôm Thư Di ngồi trong bồn nước ấm. Hơi nước bốc lên làm làn da ửng hồng, mùi tinh dầu nhè nhẹ xông lên não, khiến tinh thần giãn ra. Cả đêm lăn lộn, nhắm mắt chưa bao lâu, đến gần sáng lại bị anh bế vào đây tiếp tục yêu đương. Mới trải qua ân ái nên Thư Di vẫn còn buồn ngủ, nhưng bàn tay ma quỷ của Bác Văn cứ mò mẫm trêи người mà cô thì lại không thể kháng cự.
Hai tay Bác Văn đặt vừa vặn lên hai núi đồi, nhào nặn thỏa thích. Đầu nhũ bị anh vân vê, se kéo đến đau. Thư Di ngửa cổ ra sau, ngâm nga trong cổ họng, tận hưởng những đợt kϊƈɦ thích trêи thân thể. Bác Văn cúi xuống hôn lên bờ vai gầy của vợ, lần lên cổ, rồi đến mang tai, anh đưa chiếc lưỡi mềm ɭϊếʍ láp dọc theo vành tai nhỏ.
Anh thèm muốn thể xác này biết bao nhiêu. Cho dù trước đây với những người phụ nữ xinh đẹp nóng bỏng hơn, cũng không khiến anh phát cuồng như bây giờ. Không hiểu sao anh lại nghiện cô như nghiện thuốc. Càng ngày càng lún sâu, không thể dứt ra được.
_Thư Di, anh yêu em biết bao !
_Ưm...Văn !
Thư Di không chịu nổi nhục cảm, với tay ra sau, quay đầu lại ngậm lấy môi anh. Tay còn lại cô nắm lấy một tay của chồng dẫn xuống giữa hai chân. Những ngón tay của Bác Văn day day nhè nhẹ, đụng phải lớp dịch nhờn, háo hức muốn đi vào sâu hơn. Thư Di liền cản lại
_Ưm...Văn, anh đừng có hư hỏng !
Bác Văn cắn nhẹ môi dưới của cô, ánh mắt nhìn cô đầy ham muốn
_Có hư hỏng bằng cái miệng của em không vợ ?
_Anh...
Thư Di thẹn đỏ mặt, nhớ lại màn ân ái đêm qua. Bác Văn tranh thủ ʍút̼ lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô, dây dưa một lúc mới chịu buông ra.
_Nước nguội rồi, tha cho em lần này. Hôm nay đến công ty với anh.
Nói xong liền tháo nước, giúp cô lau khô người rồi trùm kín lại, bế ra ngoài.
Công ty Thành Minh, Phố Đông
Bác Văn đưa Thư Di lên thẳng phòng giám đốc. Vì đã có hẹn trước nên Thành Minh và Trần Kiến đã đợi sẵn trong phòng.
Vừa nhìn thấy, Thành Minh đã vui mừng ra mặt. Mấy hôm Thư Di nằm viện, anh và Trần Kiến có ghé thăm, nhưng rồi lu bu công việc nên mãi tới bây giờ mới có dịp gặp lại.
Nhìn tiểu yêu nay đã hoàn toàn bình thường, chỉ là mái tóc ngắn cũn màu nâu nhạt nhìn khá lạ mắt. Bác Văn thì hồng hào tươi nhuận, phong độ quyến rũ thập phần, chứng tỏ cuộc sống vợ chồng vô cùng hạnh phúc, Thành Minh cũng thấy mừng cho bạn.
_Hai vợ chồng tới sớm thế ? À, Thư Di, để anh giới thiệu, đây là Trần Kiến, thư kí kiêm sai vặt của anh và Bác Văn. Em cứ gọi cậu ta là A Kiến được rồi.
Thư Di bước tới bắt tay. A Kiến hơi ngại ngùng, nhìn gương mặt cậu ta vẫn còn non
__Em chào chị dâu. Em là A Kiến, có gì chị cứ sai bảo.
_Được rồi, chúng ta vào chuyện chính luôn nào.
Thành Minh mời vợ chồng Bác Văn ngồi xuống. A Kiến đưa cho anh xấp giấy tài liệu. Anh chuyền qua cho Bác Văn
_Báo cáo doanh thu tháng này rất tốt. Đặc biệt phía Kim Tước rất khen ngợi chất lượng trà của chúng ta. Họ muốn kí hợp đồng dài hạn.
Bác Văn lật giở từng trang, chăm chú xem qua.
_Còn chuyện hôm trước nói với cậu thế nào ? Có khả thi không ?
_Chuyện mở rộng quy mô sản xuất thì hoàn toàn dễ dàng. Cuối tháng sau thì nhà máy sẽ hoàn thành, máy móc cũng đã có sẵn. Vấn đề bây giờ là nguyên liệu.
_Cậu không tìm được ?
_Mình đã thử thăm dò những vùng trồng hoa và thảo dược nổi tiếng trêи thế giới. Họ chủ yếu đã có đầu ra nên không đủ cung ứng cho chúng ta. Hơn nữa chi phí vận chuyển từ nhiều nước về đây sẽ rất tốn kém, sợ là sản phẩm mới mà giá thành cao thì khó tiếp cận thị trường.
Thư Di chăm chú lắng nghe câu chuyện giữa hai người đàn ông. Bác Văn đã nói với cô chuyện anh muốn mở rộng sản xuất trà có nguồn gốc từ các loài thực vật khác. Thành Minh cũng tán thành vì đây là thị trường ít người khai thác, rất có tiềm năng. Tuy nhiên, vì họ là khách hàng mới, nên hơi khó tiếp cận nguồn cung chất lượng.
_Chuyện cung ứng nguyên liệu thì em có thể giúp được hai người.
_Thật sao ?
Thành Minh vô cùng hồ hởi. Ngay từ khi gặp lần đầu, anh biết tiểu yêu này không phải tầm thường mà. Thư Di gật đầu tỏ vẻ rất chắc chắn
_Hai người yên tâm đi. Cho em ngày, em sẽ tìm được nguồn cung ứng nguyên liệu với giá thành tốt nhất cho công ty.
_Vậy thì tốt quá rồi. Ở đây tụi anh sẽ chuẩn bị sẵn máy móc và nhân công. Thư Di, chỉ chờ em đàm phán thành công nữa là có thể tiến hành sản xuất ngay.
Vậy là bắt tay vui vẻ. Bác Văn nhìn Thư Di, ánh mắt vô cùng yêu thương. Anh luôn tin tưởng mọi điều cô làm. Sở dĩ anh làm điều này cũng chỉ vì cô thôi. Anh không muốn sống hời hợt, né tránh trách nhiệm như trước nữa. Anh giờ muốn cùng Thành Minh đưa công ty phát triển mạnh hơn. Bác Văn muốn chứng tỏ bản thân không hề bất tài, càng muốn có thể bảo vệ người mình yêu quý, không để cô bị ai làm tổn hại.
Lúc ra về, Trần Kiến đưa cho Bác Văn một cái túi giấy, còn cẩn thận nói nhỏ vào tai điều gì đó. Thư Di và Thành Minh mãi lo nói chuyện với nhau nên không để ý thấy.
Lúc ra ngoài bãi đỗ, ngồi vào xe rồi, Bác Văn vẫn chưa vội rời đi. Lúc này anh mới lấy trong chiếc túi kia ra một cái hộp. Thư Di nhìn dòng chữ Tiffany in trêи vỏ hộp thì vô cùng tò mò.
_Đưa tay cho anh nào.
Bác Văn mở hộp, lấy ra một cái túi rút, bên trong là chiếc vòng tay bản to màu bạc, được chạm trổ họa tiết và đính kim cương vô cùng tinh xảo. Mặt trong chiếc vòng còn thấy khắc tên Bác Văn. Anh mở khóa rồi đeo vào cho cô. Vừa y, thật đẹp mắt, Thư Di thích quá nên cứ ngắm nhìn miết
_Cái này là đặt riêng cho em. Nhớ là lúc nào cũng phải đeo nó, không được tháo ra biết chưa ?
Thư Di cười toe toét vì hạnh phúc, gật gật đầu. Phải nói Bác Văn cưng chiều cô hết sức. Ngày thường cô không hề đeo bất kì món trang sức nào, nay lại được anh tặng cho món đồ đắt giá như vậy. Thư Di chồm qua hôn lên môi anh
_Cảm ơn ông xã !
_Chỉ như vậy thôi sao ?
Thư Di tròn mắt nhìn anh. Bác Văn lại muốn gì nữa đây. Anh như biết cô đang nghĩ gì, liền vươn tay kéo đầu cô sát vào, chiếm lấy bờ môi đỏ mọng.
_Anh bắt đầu thấy nhớ cái miệng này rồi.
Anh hôn khá mạnh và sâu. Bàn tay đã đặt lên ngực cô bóp mạnh. Thư Di chỉ có thể phản ứng yếu ớt
_Văn...đừng..
_Gọi anh là ông xã !
Bác Văn ranh mãnh, lợi dụng cơ hội để ức hϊế͙p͙ cô. Thư Di đành phải nghe theo
_Ông xã, dừng lại...
_Ngoan lắm !
Bác Văn nghe cô gọi thì rất hài lòng, nhưng cũng một hồi sau mới chịu buông ra, anh lè lưỡi ɭϊếʍ nhẹ qua vành môi, ánh mắt nhìn cô vẫn lộ rõ sự thèm muốn. Thư Di đỏ hết mặt, liền hít một hơi đầy phổi, quay mặt đi sửa lại cổ áo. Hình như cô đã chiều hư anh mất rồi.