Bệnh viện đa khoa quốc tế Trường Chinh. Phòng VIP
Tiền Kỳ Tham vỗ lên vai Hạo Thiên, vừa nói vừa liếc nhìn sang người đang nằm trêи giường bệnh
_Ba cậu không sao đâu. Chỉ là sốc tâm lý dẫn đến ngất xỉu. Đợi bác ấy tỉnh lại, mình sẽ cho xét nghiệm tổng quát luôn.
_Cảm ơn cậu, Kỳ Tham.
_Công việc của tôi mà. Chỉ là đừng để ba cậu bị xúc động mạnh lần nữa. Người già mà, thường có nhiều nguy cơ tiềm ẩn không nói trước được.
_Tôi biết rồi.
_Vậy tôi đi trước đây.
Kỳ Tham mở cửa bước ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại mình Hạo Thiên. Nhìn ba mình nằm yên trêи giường, trong lòng anh tự dưng hối hận. Anh đã để cảm xúc chi phối lý trí, dẫn đến nộ phát những lời không hay ho. Cũng may là ba anh không sao.
Nhưng mà mỗi khi nghĩ đến cái chết của mẹ có liên quan đến ba, anh lại vô cùng bứt rứt. Chuyện đã trôi qua bao lâu rồi, nhưng để có thể tha thứ hoàn toàn thật quá khó khăn.
Hạo Thiên thở dài, ngồi xuống ghế bên cạnh
_Ba vẫn là thương yêu người đàn bà đó hơn mẹ đúng không ?
Lúc này Gia Hân và Vĩ Thành cùng người hầu từ ngoài đi vào.
_Hạo Thiên ! Ba sao rồi anh ?
_Ba không sao. Chỉ cần nghỉ ngơi là ổn.
Hạo Thiên nhìn qua Vĩ Thành
_Ba mới tới thưa ba.
_Ừ, ba nghe Gia Hân báo tin nên đến đây liền. Bây giờ anh Bằng không sao là tốt rồi.
Nói xong liền đặt giỏ trái cây đắt tiền lên trêи bàn
_Hạo Thiên, ở đây để vợ con và người hầu lo được rồi. Chúng ta ra ngoài, ba có chuyện muốn nói với con.
Gia Hân gật đầu với chồng, tỏ ý đồng thuận.
_Lát nữa anh quay lại đón em.
_Dạ, anh và ba cứ thong thả.
Bố vợ và con rể cùng đi xuống khuôn viên của bệnh viện. Nơi đây rất rộng lớn, trồng nhiều cây xanh đủ loại, cứ y hệt một công viên thu nhỏ. Vĩ Thành và Hạo Thiên chọn một băng ghế mát mẻ để ngồi. Ánh nắng chiều vẫn rực rỡ nhưng không gay gắt mà ấm áp vỗ về. Vĩ Thành đưa cốc cà phê lên môi nhấm nháp mùi vị đắng nghét
_Con có tin vào nghi ngờ của ba con không ?
Hạo Thiên quay sang hỏi ngược lại
_Gia Hân đã kể mọi chuyện với ba ?
_Con đừng trách Gia Hân. Con bé thật sự đã rất lo lắng. Dù sao chuyện này ba cũng biết ít nhiều.
_...
Thấy Hạo Thiên im lặng, Vĩ Thành lại tiếp tục, giọng nói bình thản từ tốn như đang kể chuyện
_Năm xưa, chuyện của ba con và thư kí Triệu Đình thật đã gây ra nhiều sóng gió. Mà người chịu thiệt thòi nhất không ai khác chính là mẹ con.
Nói đến đây, Vĩ Thành thở dài, những hồi ức năm xưa như sống lại vô cùng rõ ràng
_Triệu Đình là người có tham vọng rất lớn nên mới bất chấp đạo lý để đeo bám anh Bằng. Ba con cũng vì nhất thời u mê nên mới lạc lối. Chỉ là không ngờ mẹ con lại đoản mệnh mất sớm. Nếu không giờ này chắc ba con đã không buồn phiền nhiều như vậy.
Hạo Thiên nghe lời kể, lại nhớ về mẹ mình. Sau khi gia đình họ Hạ kia qua đời, ba anh cứ âu sầu buồn bã. Mẹ anh có cố gắng thế nào cũng chẳng khiến cho ông trở lại vui vẻ như trước. Mà ba anh cũng chẳng màng đoái hoài đến bà, cứ xem như không tồn tại. Ngoài công việc, còn lại ở nhà ông thường tự giam mình trong thư phòng, không muốn tiếp xúc với bất kì ai. Dần dần mẹ anh mắc bệnh trầm cảm u uất. Tới khi mọi người phát hiện thì bệnh đã ở giai đoạn nặng, rất khó chữa trị.
Hạo Thiên vẫn nhớ như in cái ngày khủng khϊế͙p͙ đó, khi anh vào phòng tìm mẹ. Không thấy bà đâu, anh hoảng loạn la lớn. Mọi người đổ xô đi tìm. Cuối cùng mới phát hiện ra cửa phòng tắm chốt khóa trong. Đợi đến khi mở được cửa thì mẹ anh đã chết từ lúc nào. Năm đó Hạo Thiên vừa tròn tuổi.
Mẹ anh đã chuẩn bị tất cả mọi thứ, hôm ấy bà trang điểm đậm, tóc bới chải chuốt, mặc đồ lộng lẫy nhưng vì tận mắt chứng kiến thân người bà đong đưa trêи giá treo, đã trở thành hồi ức kinh hoàng ám ảnh Hạo Thiên suốt bao nhiêu năm tiếp theo.
Trong nhật kí để lại, bà chủ yếu chỉ than trách cho số phận mình, hoàn toàn không tìm ra một câu từ nào có ý oán hận người chồng vô tâm.
Điều đó càng khiến Hạo Thiên tin rằng mẹ mình đã phải sống trong đau khổ suốt thời gian dài. Anh cứ nghĩ đến mẹ thì lại càng căm ghét ba mình hơn.
_Ba con vẫn luôn nghĩ đến bà ta. Đều là người đã chết, nhưng mẹ con cứ như chưa từng tồn tại.
_Hạo Thiên, nếu Hạ Thư Di đó thật sự là Hạ Kim Hoa thì gia đình con sẽ rất nguy hiểm.
_Tại sao ?
_Năm xưa, ba con từng muốn sau này khi các con trưởng thành, sẽ cưới Hạ Kim Hoa cho con. Nhưng tai họa đó xảy ra nên mọi thứ coi như hủy bỏ. Bây giờ nếu Hạ Kim Hoa trở về, ba chỉ lo sợ cô ta sẽ nhắm vào con, giống như năm xưa mẹ cô ta đã nhìn trúng anh Bằng.
Hạo Thiên suy nghĩ lời nói của Vĩ Thành. Tuy chuyện hôn ước làm anh ngạc nhiên. Ba anh muốn cưới con gái của nhân tình cho anh ư, đúng là mê muội hết thuốc chữa. Dù họ còn sống, anh cũng không bao giờ đồng ý chuyện hoang đường đó. Nhưng mà Hạo Thiên vẫn không nghĩ Thư Di có ý nhắm vào mình. Vì nếu muốn thì cô đã làm ngay từ đầu, đằng này cô lại chọn Bác Văn. Vĩ Thành biết trong lòng Hạo Thiên đã dao động liền bồi thêm
_Tấm gương của mẹ con khiến ba không an lòng. Ba lại chỉ có mỗi mình Gia Hân, ba thật sự lo sợ nếu con bé xảy ra chuyện gì. Hạo Thiên, con nhất định...
_Ba, ba yên tâm đi. Con tuyệt đối không đi theo vết xe đổ của ba con đâu. Vợ của Hạo Thiên con chỉ có một mình Gia Hân mà thôi, con nhất định sẽ yêu thương che chở cho cô ấy suốt đời.
Hạo Thiên cắt ngang lời ba vợ, Vĩ Thành bày ra một mặt sầu não muốn khiến con rể bận lòng
_Nghe con nói như vậy thì ba có thể yên lòng rồi. Còn chuyện Hạ Thư Di hay Hạ Kim Hoa đó con định thế nào. Ba chỉ sợ ba con sau khi tỉnh lại sẽ nhất quyết tìm ra sự thật.
_Người đã chết rồi làm sao sống lại được. Dù ba con có muốn tìm cũng phải chịu bất lực thôi.
Hạo Thiên bóp mạnh cốc giấy trong tay, lời nói đầy ẩn ý, trong đầu anh bây giờ toàn là toan tính. Vĩ Thành nói xong tất cả, lại xem thái độ của Hạo Thiên thì cũng thấy bớt lo. Lúc nhận được điện thoại của Gia Hân, ông thật thất kinh hồn vía. Người chết trở về là có thật sao.
Lần trước, khi nghe Gia Hân kể chuyện ấm ức, ông vốn không để tâm lắm, lại chỉ nghĩ là chuyện cỏn con, cũng không thèm hỏi xem Hạ Thư Di đó là người thế nào, chỉ giao hết cho Đoàn Tân xử lý.
Sau biết cô ta và Bác Văn đã kết hôn nên lại càng không muốn sinh thêm rắc rối với nhà họ Lục. Đến tận hôm nay, khi nghe Gia Hân nhắc tới cái tên Hạ Kim Hoa, ông ta mới giật mình sợ hãi. Lúc Gia Hân cho ông xem tấm hình Thư Di mà cô đã lén lấy từ thư phòng của Hạo Thiên, thì Vĩ Thành mới thực sự tin đây là sự thật.
Kẻ có tật ắt giật mình, Vĩ Thành lo sợ bị trả thù. Nếu chuyện năm xưa bại lộ, ông ta có thể thoát được sự trừng phạt của luật pháp nhưng chắc chắn khó mà sống tốt với Hâm Bằng. Dù Chương Khởi Nguyệt cũng là đồng phạm, nhưng bà ta đã chết, sẽ không ai chịu tin lời nói của kẻ giết người. Như vậy tương lai của Gia Hân cũng thành mờ mịt. Không thể được, dù có thế nào, ông ta cũng nhất quyết phải bảo vệ cho hạnh phúc của con gái mình.