.... Có một ngày, nàng sẽ biết được là thiếu ta bao nhiêu.... Cả đời này, nàng đừng hòng.....
Những lời kia vẫn còn rù rì bên tai, hắn đứng ở chỗ tối, ngoắc tay, muốn nắm lấy tay nàng đi vào trong bóng tối sâu thẳm của hắn. Nơi đó, sẽ làm nàng bị thương, làm nàng đau lòng, làm nàng khóc, khổ sở... Nơi đó đầy gai góc, đầy máu tươi, bước tiếp nữa, cũng sẽ máu chảy thành sông.
Nhưng mà, không sao cả.
Có hắn ở bên nàng, cùng nhau bị thương, cùng nhau đau đớn, cùng nhau trầm luân...
--- ------ ------ ------ ------ ---
"Càn rỡ. Cút ngay" Một tiếng quát lớn vang lên ở Ngưng Lộ Cung, Tiểu Mỹ vừa mở cửa đã thấy một đám người hùng hùng hùng hổ hổ xông vào, cho nàng một cái tát trời giáng, thiếu chút là đánh sái cổ nàng.
Mặc Ngưng Sơ nghe tiếng ầm ĩ, đem toàn bộ tài liệu phân tích trong tay mình cất đi, xách váy chạy nhanh ra, vẫn không khỏi sửng sốt, nữ nhân cầm đầu vô cùng giận dự, có cả đám cung nữ vây xung quanh.
"Ngưng Phi nương nương lá gan cũng thật là lớn, thấy ai gia cũng không quỳ, ngay cả bệ hạ cũng phải hành lễ nhân nhượng ai gia ba phần, phụ thân của ngươi - Tể tướng đương triều thấy ai gia cũng phải ba quỳ chín lạy. Ngươi chỉ là một giai nhân, ỷ vào bệ hạ ân sủng, có thể lớn lối đến như vậy sao?"
Ninh thái hậu híp mắt, vô cùng lạnh băng.
Vừa dứt lời, mấy mama liền xông lên, chế trụ cánh tay Mặc Ngưng Sơ, đạp đầu gối nàng một cái, bắt nàng quỳ rạp xuống đất.
Mà mấy thái giám lại càng càn rỡ hơn, xông thẳng vào tẩm điện Ngưng Lộ Cung, lấy tháp quý phi ra, đặt phía sau Ninh Thái hậu, cung kính đỡ bà ngồi xuống.
"Thái hậu nương nương đang hỏi ngươi, tiện nha đầu ngươi quật cường cái gì?" Một mama thân cận bên cạnh Ninh thái hậu ngang ngược bước tới, một tay nắm cằm của Mặc Ngưng Sơ, bắt buộc nàng ngẩng đầu để cho Ninh Thái Hậu nhìn thẳng nàng.
Đây cũng chính là lần đầu tiên Mặc Ngưng Sơ thấy rõ bộ dáng của Thái hậu, bà ta vẫn còn trẻ tuổi, chăm sóc vô cùng tốt, đồ trang sức thanh nhã, không trẻ tuổi như các Tần phi, nhưng lại có khí chất mạnh mẽ, như một con phượng hoàng kiêu ngạo lạnh lùng, phượng mâu cụp xuống, cúi đầu cười: "Đúng là tiểu cô nương biết điều."
Ninh Thái Hậu liếc mắt nhìn nàng từ trên cao: "Bất quá, lại không nghĩ rằng đây là một tiện nhân độc ác, còn nhỏ tuổi mà thủ đoạn cũng rất lợi hại."
Khóe mắt Mặc Ngưng Sơ cũng thu hồi lại từ trên người Tiểu Mỹ cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn bà, bất ti bất kháng: "Mặc Ngưng Sơ tham kiến Thái hậu nương nương, nương nương thiên tuế vạn phúc, giá lâm Ngưng Lộ cung của thiếp, cũng không có ai thông báo thiếp chuẩn bị, nếu có chỗ thất lễ, xin Thái hậu nương nương tha lỗi.”
"Thông báo?" Ninh thái hậu cười quái lạ "Thông báo trước cho ngươi, để ngươi tranh thủ với bệ hạ đem một ít tội vô danh đặt trên người ai gia, để bệ hạ xử lý ai gia ư?"
Mặc Ngưng Sơ mở to hai mắt, nhếch môi lên, mỉm cười hữu lễ "Thái hậu nương nương, ngài thật là quá nghiêm trọng rồi, Ngưng Sơ tuyệt không có ý bất kính."
Dừng một chút, hất bàn tay của mama kia ra, nói "Ngưng Sơ cũng không phải không thỉnh an bưng trà vời Thái hậu nương nương, cũng không phải cố ý đụng chạm với Quý phi nương nương. Chẳng qua là Ngưng Sơ phạm lỗi, bị bệ hạ giam lỏng, ngài thấy rồi đó, Ngưng Lộ Cung này vắng lạnh như lãnh cung. So với những cung khác, nơi này chỉ có thiếp và nha hoàn mang theo bên người từ Mặc Gia ở đây, mà nàng lại bị câm từ nhỏ. Chỉ là một Ngưng Lộ cung trống trải cô tịch, không có ai làm bạn. Thái hậu nương nương nói thánh sủng, thật sự là chê cười thiếp, mà chuyện nhiễu loạn hậu cung, lại càng không phải là ý của Ngưng Sơ, xin thái hậu nương nương minh giám."
"Vậy ngươi nói xem, ngươi phạm lỗi gì?... Phạm lỗi mà bệ hạ trước mặt văn võ bá quan, muốn phong ngươi làm hoàng hậu ư?" Ninh thái hậu cười chê "Ngưng phi nương nương, ngươi cho rằng ai gia đã lớn tuổi, có thể bị ngươi lừa gạt sao?"
"Ngưng Sơ không dám." Mặc Ngưng Sơ hai mắt mở to vô tội chớp chớp "Thái hậu nương nương, lúc Ngưng Sơ vừa tới hoàng cung đã bị ho lao nặng, làm sao mà bệ hạ có thể ân ái với một người bệnh chứ? Mặc dù sau đó Ngưng Sơ cũng không đến tuyệt lộ, bệnh được chữa khỏi, nếu theo lời của Thái hậu nương nương, Ngưng Sơ trời sinh không tốt, mấy lần đắc tội bệ hạ, trong cơn tức giận, bệ hạ muốn biến thiếp thành đối tượng cho mọi người chi trích, ném thiếp ở Ngưng Lộ Cung này từ từ hành hạ."
Ánh mắt Ninh thái hậu nhìn nàng khẽ lóe lên, nhưng trong thoáng lại biến mất. Yên lặng trong chốc lát, lại lập tức trở nên dữ tợn. Bà híp mắt, bước xuống tháp quý phi, đi tới trước mặt Mặc Ngưng Sơ, giơ tay tát nàng một cái, trên mặt nàng lập tức hiện lên dấu tay đỏ, nụ cười bà càng dữ tợn hơn: "Mặc Ngưng Sơ, ngươi đừng giả vờ ngốc với ai gia."
Tiểu Mỹ thấy chủ tử mình bị đánh ở phía xa, muốn xông lên, lại bị mấy mama ngăn lại, đồng loạt đè nàng trên mặt đất.
Mặc Ngưng Sơ lại run lên trong chốc lát, sau đó quay đầu lại cười "Thái hậu nương nương đánh đúng, Ngưng Sơ đã mấy lần đắc tội với quý phi nương nương, đúng là nên dạy dỗ. Nhưng Ngưng Sơ có lòng, kính xin Thái hậu nương nương và Quý phi nương nương đại nhân đại lượng, đừng so đo với Ngưng Sơ."
Ninh Thái hậu híp mắt lại, nhìn nàng gắt gao rất lâu, như thấy quái vật vậy.
Hồi lâu sau, bà lại cười lạnh "Mặc Ngưng Sơ, người thật là nhân vật nham hiểm, ai gia thật đã nhìn lầm ngươi..."
Ninh Thái hậu gần như là cắn răng nghiến lợi, gằn từng câu từng chữ "Ngươi có biết, bởi vì ngươi giá họa trúng độc, hôm nay Phong gia bị quét sạch. Mà Nhu Tuyết đáng thương của ta, danh hiệu quý phi bị bãi miễn thì thôi, còn bị biến thành thứ dân, đày tới biên cương, làm tỳ nữ giặt quần áo. Ngươi cho rằng, Mặc gia các ngươi còn có thể kiên trì được nữa sao? Không có Phong gia... kế tiếp, chính là Mặc gia các ngươi."
_________________