Vừa dứt lời, đám người liền cảm thấy như có một cơn gió mạnh thổi ập đến, dùng sức mạnh vô hình đẩy bọn họ ra xa, cách thư phòng đến tám trượng, mà Tiểu Mỹ vừa kêu lên một tiếng, thân thể đã đứng trước cửa, nghe phân phó, lập tức chạy nhanh đi chuẩn bị các đồ dùng tiểu chủ tử cần.
( trượng=,m nên trượng=,m)
Mặc Chuẩn Du đang muốn nhìn chăm chú xem bóng người kia ở chỗ nào, nhưng khi đi về phía trước một bước, liền bị một lực cản mạnh mẽ đẩy về sau.
Khắp nơi tràn ngập tiếng kinh hãi, còn tưởng rằng thấy quỷ, lập tức ôm đầu sợ hãi, chạy trốn khắp nơi.
Ở giây phút ấy, vang lên mấy tiếng ‘bang bang’, bóng đen như hóa thành cơn gió, càn quét trong đám người, sát khí dữ tợn như thâm nhập vào cơ thể, khiến cho sự sợ hãi đến từ các bóng đen này càng tăng lên như dây leo tràn sức sống, những người chạy trốn kia chưa kịp nói gì đã đồng loạt ngã xuống, ngay trong chớp mắt, tất cả đã ngất lịm đi rồi.
Cũng chỉ trong một cái chớp mắt ấy, tất cả mọi người đứng ngoài cửa liền chỉ còn lại ba vị công tử nhà Mặc gia cùng với công chúa Tử Uyển.
"Ồn quá, quấy nhiễu lỗ tai tiểu chủ tử." Một vệt đen dần xuất hiện, bóng đen kia chậm rãi rơi xuống trước cửa phòng, hắn chỉ lộ ra một đôi mắt tối tăm, sâu lắng, cặp mắt kia liếc nhìn người phía dưới, thanh âm quỷ mị, lạnh lẽo thấu xương: "Nếu các ngươi cũng ồn ào, kết quả liền giống như bọn họ!"
Lạnh lùng hừ hừ, lại ẩn vào trong bóng tối, che dấu tất cả hơi thở.
Mặc Li nhanh chóng kiểm tra vết thương của mọi người, thầm nói: "Chỉ là bị dọa đến bất tỉnh thôi."
Mọi người quá kinh ngạc, nếu hắn ta thật muốn ra tay, sợ rằng Mặc phủ hôm nay đã máu chảy thành sông!!! Người lợi hại như thế, tại sao lại gọi Mặc Ngưng Sơ là tiểu chủ tử?
Mà Mặc Huyền ngất nằm trên đất, máu chảy ra màu đen đậm như thế, rõ ràng là bộ dáng trúng độ, nhưng người hạ độc là ai?
Mặc Chuẩn Du nói nhỏ với Mặc Lưu Vân cùng Mặc Li: "Các ngươi đi xem mẫu thân một chút."
Hai người cùng cảm thấy run sợ, lập tức chạy đi hậu viện.
Bóng đêm vắng vẻ, nhưng lại không làm cho người ta có thể an tĩnh lại được, vết thương vừa được băng lại của Mặc Chuẩn Du bị hở, che vết thương lại, hít sâu một hơi, hắn kéo Tử Uyển ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc cửa lớn đang mở rộng.
Tiểu Sơ.....
Hắn nhắm lại mắt, che dấu vẻ khiếp sợ trong mắt dưới đôi mi đang run rẩy.
Trán Mặc Ngưng Sơ lấm thấm mồ hôi, sau lưng cũng ướt đẫm.
Nhưng nàng cũng không phát hiện ra, cả người giống như khúc gỗ không có linh hồn, cố gắng hết mình làm mọi cách.
Nàng chuyên chú từng huyệt vị, điểm, ngăn, đâm, xoay! Bức từng chút từng chút độc tố trong người Mặc Huyền ra khỏi cơ thể, trăm loại cảm xúc xoay chuyển trong mắt nàng, ngưng tụ mà điên cuồng!
Tiểu Mỹ cầm phương thuốc trong tay, không dám quấy rầy Mặc Ngưng Sơ, chạy nhanh ra cửa muốn tìm Thu Nguyệt, nhưng lại không biết hắn đang ở đâu, không thể làm gì khác hơn là vừa khóc vừa khoa tay múa chân: ‘Bây giờ đã nửa đêm, các tiệm thuốc khác đều đóng cửa, các loại thuốc quý này không tìm được, tiểu thư lại đang cần gấp, làm sao bây giờ?’
"Tiểu Ách, ngươi không cần lo lắng cái này."
(ách: bị câm, mình không bị để từ nào cho phù hợp)
Giọng điệu vẫn cuồng vọng như cũ, mặc dù ban đầu hắn học ngôn ngữ người câm này bị Mặc Ngưng Sơ nhạo báng không biết bao nhiêu lần, nhưng bây giờ cũng không thể gây khó dễ cho hắn được nữa rồi.
Hắn bay lên nóc nhà, híp mắt, nhẹ nhàng khẽ ngửi, khóe môi nở nụ cười: "Đến rồi!"
Chỉ trong nháy mắt ——
Mấy cái rương như gió lốc hạ xuống!!!
Mỗi cái rương kèm theo một ám ảnh, lúc đặt rương xuống đất, dần hiện ra bản thân, quỳ một gối với người trong thư phòng, cung kính hành chính lễ, sau đó vội vã đi như cơn gió.
Mặc dù cô gái đang bận rộn trong phòng không nhìn thấy, nhưng bọn hắn vẫn hành lễ như cũ, giống như tôn kính vương giả, vô cùng kính trọng nàng!
Tử Uyển kinh ngạc nhìn, chợt nhỏ giọng hô, "Những thứ này đều là của ngự y viện....."
Trên từng hòm thuốc, có khắc chữ “ngự” thuộc về hoàng gia, mà lúc này, lại bày đầy trên đất ——
Tiểu Mỹ cũng nhìn chằm chằm, Thu Nguyệt không nhịn được thúc giục nàng: "Tiểu Ách, ta đã kêu người ta mang dược liệu trong cung đến rồi, ngươi cần gì thì lấy nhanh lên, nếu để tiểu chủ tử chờ sốt ruột, không cứu được phụ thân người, ngươi chắc cũng phải chôn theo đấy!"
—— Hắn giống như vĩnh viễn cũng không nói ra được lời dịu dàng nào.
Tiểu Mỹ rối rắm chạy đến tìm các vị thuốc, lấy dựa theo phân lượng rồi đặt lên bếp đun.
Quá trình chờ đợi luôn rất dài, lần đầu tiên Mặc Chuẩn Du thấy mình không thể làm cái gì cả, hắn muốn chạy vào, nhưng cuối cùng, nhớ lại câu nói kia của Tiểu Sơ ——
....."Ca ca, ca tin ta không?"
Hắn tin, nếu là Tiểu Sơ của hắn, hắn nhất định sẽ toàn tâm tin tưởng nàng.
Sao Tiểu Sơ lại có năng lực như vậy?
Tiểu Sơ lúc trước đi theo sau mấy huynh đệ bọn hắn, lúc nào cũng ngây thơ, ngoan ngoãn, không làm gì cả, lười biếng, nhàn hạ.
Tiểu Sơ lúc này, trấn định kinh người, chỉ cần có thể hiệu lệnh cả trăm ám ảnh như vậy cũng đã không phải thân phận bình thường gì rồi.
Chẳng lẽ, đây mới thật sự là Tiểu Sơ.....
Tiểu Sơ luôn bị mọi người cho rằng vô năng lại là Tiểu Sơ giỏi giang hơn bất cứ ai, tỏa ánh hào quang rực rỡ?
Mặc Chuẩn Du không dám nghĩ sâu thêm nữa, đành phải gắt gao mím môi, sự chờ chờ đợi đợi này dày vò con người ta đến huyết mạch sôi trào, không cách nào kềm chế được.
Đột nhiên, nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng nói: "Thu Nguyệt, mang ta đến một nơi."
Tiếng nói vừa dứt, một cô gái mặc bộ đồ hồng đã đi ra đến ngoài cửa, trên mặt còn tỏa ra sự nghiêm túc chưa tan, khuôn mặt nhỏ nhắn cương quyết đứng trong đêm, sợi tóc đen bay theo cơn gió, vài sợi còn vương giọt mồ hôi chưa khô, nhưng những điều ấy cũng không ảnh hưởng chút nào đến khí thế quyết tuyệt, sắc sảo của nàng.
Mặc Chuẩn Du vội vàng đứng dậy, nói với người đang đứng trên thềm đá: "Tiểu Sơ! Phụ thân người ——"
"Ca ca." Mặc Ngưng Sơ bình tĩnh cắt đứt lời hắn, gằn từng chữ: "Phụ thân và công chúa Tử Uyển, còn cả Mặc gia liền làm phiền ca, tất cả nghe Tiểu Mỹ, không được tùy ý xem bệnh, đợi ta trở về."
Dứt lời, chậm rãi bước lên trước một bước, một bóng đen đột nhiên rơi xuống bên cạnh.
"Đi đâu?"
Thu Nguyệt đặt Mặc Ngưng Sơ lên đầu vai, hưng phấn mài đao xoèn xoẹt.
"Cửu vương phủ." Mặc Ngưng Sơ khẽ híp mắt lại, trong tay là bông hoa đào tìm được trong ống tay áo phụ thân, nàng nắm thật chặt, bóp nát nó.