Phong Thừa Vũ nghĩ thầm trong đầu: "Mới như thế đã tính gì là quấy chứ", nhưng nghĩ đến việc sáng mai cô nhóc này phải đến trường thì cũng không đành phá giấc ngủ của cô nữa.
Mặc cho con mèo nhỏ cả đêm lăn lộn trong lòng anh, vẫn không một lần bị lạnh.
Dù cô chỉ một chốc một lát đã đạp tung chăn ra, đã có người đắp ngay ngắn lại.
Mỗi lần như vậy anh đều mắng yêu cô một câu, nhưng khuôn mặt không chút gì tỏ ra khó chịu cả.
Sáng hôm sau, Hàn Giai Tuệ thức dậy đã thấy bên cạnh trống trơn.
Cô vội vã chạy ra cầu thang ngó xuống nhà, nhìn quanh một lượt cũng không thấy ai cả, thất vọng bước xuống.
Chắc Phong Thừa Vũ đã đi rồi.
Người trăm công nghìn việc như Tổng giám đốc Phong thị, mỗi một giây một phút đều là khoảng thời gian quý giá.
Có thể dành cho cô cả một ngày để đưa cô về Thành phố A cũng là xa xỉ.
Vẫn biết sớm muộn gì anh cũng sẽ phải trở về Lục thành.
Nhưng kiểu không từ không biệt thế này làm cô thấy thật hụt hẫng.
Cô đâu có yếu đuối đến mức không thể chịu đựng được chia ly, anh có nhất thiết phải đi mà không một lời giã biệt?
Bóng dáng nhỏ bé đứng giữa căn phòng, trong đáy mắt là khoảng không trống rỗng.
"Sợ anh rời đi à?"
Giọng nói quen thuộc rơi bên tai, như một liều thuốc thôi thúc đôi chân cô vô thức chạy về phía vừa phát ra tiếng nói.
Hàn Giai Tuệ ôm lấy cái cổ kiêu hãnh đầy nam tính của anh, dùng sức đu lên.
Hành động trẻ con này của cô khiến Phong tổng không nhịn nổi cười
"Xem kìa, có người rõ ràng là rất mạnh miệng nói có thể ở một mình, có thể sống tốt.
Vậy mà bây giờ xem ra lại không nỡ hơn cả"
Hàn Giai Tuệ không phản bác.
Dạo gần đây, có Tổng giám đốc Phong làm chỗ dựa, mọi tính cách độc lập, mạnh mẽ trước đây của cô đều biến mất sạch sành sanh khi ở bên cạnh anh.
"Vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn sáng, xong anh đưa em đến trường"
Được dỗ dành, Hàn Giai Tuệ vui vẻ như đứa trẻ, rời khỏi vòng tay anh.
Đang định chạy đi thì khựng lại như chợt nhớ ra điều gì.
"Thế còn cuộc họp định kỳ thường niên của Phong thị?"
Mỗi thứ hai cuối cùng của tháng, Phong thị đều tổ chức họp giao ban, điều này đã trở thành tiền lệ, chưa từng thay đổi, cũng chưa từng có lý do gì để hủy họp.
"Lùi lại một chút, cũng không ảnh hưởng gì"
Quả thực là Phong tổng đã thông báo lùi họp hai tiếng đồng hồ, nên giờ này vẫn còn đứng đây cà kê nói chuyện cùng cô.
Không thì đúng ra, giờ này anh đã phải ngồi họp nghiêm túc trước màn hình máy tính rồi.
Hàn Giai Tuệ chạy lên nhà.
Lúc đi xuống đã sửa soạn xong xuôi.
Cô buộc tóc cao đuôi ngựa, quần jeans năng động, nhìn trẻ trung vô cùng.
Vừa bước xuống nửa cầu thang đã thấy ánh mắt dán trên người say đắm.
Bình thường đi làm, Hàn Giai Tuệ mặc trang phục công sở, nhìn vừa sắc sảo lại có nét trưởng thành.
Nhưng hôm nay rũ bỏ vẻ ngoài kiêu sa ấy, trông cô thế này, ai biết đã đủ tuổi thành niên hay chưa?
"Anh có cần thiết phải viết tên lên mặt em không nhỉ? Thật chẳng muốn để em đi học chút nào"
Hàn Giai Tuệ ngồi xuống ghế, tự nhiên cầm cốc sữa ấm lên nhấp một ngụm, cười trêu chọc
"Phong tổng từ bao giờ lại thiếu tự tin vậy?"
"Ai bảo anh có cô vợ xinh đẹp đến thế, nên phải lo giữ cho thật chặt, không thì người khác lại có cơ hội ngấp nghé"
Hàn Giai Tuệ không đáp, cô đang ăn dở bát soup thì Lục Nghị bước vào nhà.
Anh ta mang xe của cô đến Thành phố A rồi sẽ đón Tổng giám đốc về, sau này không có Phong Thừa Vũ ở đây, cô cũng cần có phương tiện để tự do đi lại.
"Cùng ăn sáng đi"
Hàn Giai Tuệ nhìn thấy Lục Nghị thì đon đả mời vào cùng ăn, nhưng chỉ nhận được câu trả lời khách sáo của anh ta
"Tôi ăn rồi"
Anh ta để lại chìa khoá xe cho cô rồi quay người đi thẳng.
Nhìn ánh mắt người bên cạnh cô, anh ta có mười lá gan cũng không dám ngồi xuống.
Bên kia, Lục thành,
Phùng Lộ Khiết tối hôm trước tụ tập cùng Hàn Giai Tuệ còn uống vài ly chia tay.
Về đến nhà liền ngủ hết một đêm một ngày.
Cho nên công việc mấy ngày dồn lại, không thể không làm việc quên ăn quên ngủ.
Không ngờ được mình đã làm việc gần như suốt đêm, đến tờ mờ sáng cô mới tắt máy tính rồi đi vào phòng tắm.
Đang tắm thì bên ngoài tiếng chuông cửa reo liên hồi, ai vừa sáng sớm đã gọi cửa rồi.
Cô ở đây không ai biết cả, cho nên Lộ Khiết chỉ có thể nghĩ là Hàn Giai Tuệ lại để quên đồ gì nên quay lại lấy.
Nghĩ vậy, cô cuốn khăn tắm ngang người, che đi từ ngực xuống bắp đùi, từ từ bước ra mở cửa, vừa đi vừa dùng khăn lau khô mái tóc ướt.
Cạch!
Cánh cửa mở ra!
Người đứng đợi bên ngoài không phải Hàn Giai Tuệ.
Lộ Khiết nhìn lại bộ dạng lúc này của mình, có vẻ hơi hớ hênh, cô xấu hổ giật mình đóng sầm cửa lại..