Thiếu nữ can đảm.
Một hồi sau, lại thấy hai người ngồi bên bờ đá. Gương mặt nàng vẫn còn ánh hồng. Cả hai im lặng như vậy hồi lâu.
- Anh Nhi! – Cuối cùng y cũng lên tiếng – Nàng đã suy nghĩ kĩ những gì ta nói ban nãy?
Vân Anh chợt giật mình, những gì y nói ban nãy ư?
- Căn nguyên căn bệnh của nàng…
- Huynh bảo ta đi tìm Tử Thiên? – Vân Anh quay sang, tâm trạng tự nhiên rối bời – Không được, nhất định không được…
- Bệnh không chữa khỏi sẽ mãi mãi đau, Anh Nhi, đi đi… – Ánh mắt y chùng xuống.
- Ta… – Ánh mắt nàng cũng dao động, tâm trạng chợt xấu đi – Nhất định hắn sẽ lại phũ phàng…
Tử Thu thở dài. Một hồi lâu lại lên tiếng.
- Hai mươi ba năm qua, ta luôn tự hỏi, cho dù ta sống phiêu bạt, lẩn tránh, không một ngày không nơm nớp lo sợ, đó là lo sợ có người biết được, Bạch gia và các thế lực sẽ mượn nguyên tắc của hoàng tộc xử chết cả mẫu hậu, ta và ca ca… Nhưng, có một điều mà ta phân vân… hai mươi ba năm ấy, ca ca sống thế nào? Ta từng nghĩ, huynh ấy ở lại hoàng cung làm điện hạ, ắt là tốt hơn ta, nhưng cũng lo nghĩ, phải chăng ca ca của ta rất cô độc…
Đúng vậy, Tử Thiên có cảm giác lạnh lẽo cô độc, chính nàng cũng biết như vậy.
- Thế nên… – Y tiếp lời – Có lẽ ca ca cũng là người mang bệnh, chịu tổn thương rất nhiều… Ngày gặp lại ca ca trên võ đài, huynh ấy làm ta cảm thấy lạnh lẽo vừa đáng sợ, vừa đáng thương…
Những lời của y làm nàng không khỏi suy nghĩ, Tử Thu, ngươi xem ra rất yêu quý ca ca của mình. Chính nàng cũng hiểu Tử Thiên dường như cô độc, tự dựng lên cái mê cung quanh hắn, nhưng hắn luôn luôn làm nàng tổn thương, chẳng nhẽ hắn không để ý đến cảm giác của nàng, nhẫn tâm đến mức ấy. Nàng vừa muốn thông cảm, vừa muốn hận.
- Tử Thu, ngươi thực sự là người tốt!
- Không hẳn! – Y lại cười nhạt – Là ta không muốn thua ca ca của ta. Không muốn trong lòng nàng xem thường ta là kẻ cơ hội, nhân lúc này mà chinh phục hay cướp đoạt nàng…
Lòng nàng chợt cảm thấy có chút day dứt không yên, là vì y, hay vì nghĩ đến Tử Thiên, hay là cả hai cảm giác đó.
- Tử Thiên, nhất định sẽ làm ta đau, có lẽ ta không bao giờ bước vào được thế giới của hắn …
- Không phải ta nói rồi sao, nhất định phải trị tận gốc… nàng cần bình tĩnh lại, mạnh mẽ và suy nghĩ sáng suốt, sau đó đi tìm ca ca của ta.
Nàng cảm nhận được Tử Thu trước mặt đã rất cố gắng, giờ đây, y còn không dám nhìn vào nàng…
- Vậy ai sẽ trị bệnh cho huynh? – Nàng dường như buột miệng nói ra.
Y khẽ giật mình ngạc nhiên, rồi lấy lại bình tĩnh. Nở một nụ cười rạng rỡ, gương mặt ra vẻ tự tin:
- Ta bản thân đã là một thầy thuốc giỏi rồi!
Nàng ngỡ ngàng trước thái độ của y. Y chầm chậm đứng lên và nói tiếp:
- Nàng cứ suy nghĩ kĩ đi, làm sao để bình tĩnh và đối mặt với ca ca của ta hiệu quả nhất… hôm nay y xá rất bận, ta phải về trước, một lát nữa ta sẽ đến đón nàng… Nếu gặp nguy hiểm, trong đầu cứ nhẩm gọi ta ba lần, nhất định ta sẽ có mặt để cứu nàng!
- Nhẩm gọi ba lần? Huynh lợi hại đến thế sao? Từ đây về y xá cũng phải mất mấy canh giờ đó, huynh đừng có xạo! – Nàng thấy y tự tin như vậy không khỏi nghi ngờ.
Y mỉm cười rồi nháy mắt làm bộ. Trong khoảnh khắc, khinh công phi thân vút đi tựa như một cơn gió, khiến nàng phải kinh hãi.
Giờ còn một mình nàng ngồi đó.
Nghĩ đến chuyện y nói. Đi tìm Tử Thiên? Bắt hắn giải thích tại sao đã phải cứ cố tình làm nàng tổn thương?
Dường như, Tử Thiên nói dối… tại sao hắn phải nói dối? Tại sao lại nhìn nàng bằng ánh mắt u uẩn đó, rồi hành động lại hết sức phũ phàng?
Nàng nên làm gì đây? Liệu nàng có một lần nữa thua cuộc. Dường như nàng chưa bao giờ thắng hắn trong mọi tình huống đối mặt với hắn.
Nàng… vẫn còn đau…
Có lẽ Tử Thu nói đúng…
Nàng lại nằm xuống, ngửa mặt lên trời suy ngẫm về tất cả mọi thứ. Khuôn mặt đầy ưu tư…
…
…
Y xá. Chiều tối.
Nghĩ thì cũng nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng đã thông.
Vân Anh cuối cùng cũng có một quyết định. Nàng ngồi trong phòng mình, trước tấm gương đồng loang loáng.
Nàng chải tóc, làm một kiểu tóc đơn giản nữ tính, buộc lên đó một dải nơ ren lụa vàng nhạt làm điểm nhấn của mái tóc. Kiểu tóc này so với tóc búi cầu kì của các cô nương thời này thì nó đơn giản, không khác mấy so với thời hiện đại. Tuy giản đơn, nhưng vẫn rất hợp với nàng.
Nàng khi bỏ về một mình, có qua chợ mua chút phấn, sáp và một bộ y phục mới.
Nàng khẽ tô lên môi một chút hồng hồng nhẹ nhàng, điểm chút đường nét ở chân mày.
Chỉ một chút như vậy thôi, nàng cũng không thạo trang điểm, cũng không thể làm đẹp như Tú Tú. Đành chỉ làm theo cách mà buổi tối hôm đó được cô nương Minh Xuân lầu đã trang điểm nhẹ cho, nhưng bây giờ lại hình như tô điểm càng đơn giản hơn nữa.
Nàng ngắm mình trong gương và tự mãn nguyện, trông dịu dàng, tự nhiên như vậy là được.
Nàng định đi gặp hắn với bộ dạng này? Có phần yếu đuối, mỏng manh.
Không được. Nhất định không được, nàng đã hứa phải thắng, nhất định không để quá thùy mị như vậy.
Nàng cầm sáp, phấn mắt đen lên, nghĩ ngợi một hồi rồi tự mỉm cười.
Một hồi hì hục cũng xong. Cũng may là nàng còn có chút năng khiếu hội họa, có chút hoa tay, nỗ lực thêm chút không uổng chút nào.
Bây giờ, chắc không ai ở thời này tin được, nàng đã trang điểm theo phong cách cực kì tinh nghịch cá tính của nàng Dara NE, chỉ tô nhạt hơn ở mắt.
Nhìn nàng trong gương, nàng tự thấy tinh thần lên cao, tuy nhiên hơi lo rằng phong cách này sẽ gây cho người ta con mắt dị nghị ở thời đại này.
Mặc kệ, không phải nàng là chính nàng sao. Nàng cũng rất thích phong cách đáng yêu, lanh lợi này.
Một hồi nữa, cột một kiểu tóc đơn giản, cá tính. Nhưng nàng cũng không đến mức quá phá cách. Y phục mua về cũng cầm kim chỉ, kéo cách điệu lại.
Mặc lên người, quả nhiên trông rất hợp tông. Nàng tự thấy trong lòng mãn nguyện.
Không phải là nàng muốn nổi loạn, nàng muốn thể hiện là chính mình, cô gái thế kỉ , trước mặt hắn lần này, cần phải giữ chính kiến của mình.
Nàng tự tin bước ra cửa, trông thấy nàng, Lý Anh không khỏi ngạc nhiên, nhìn nàng có phần vô cùng lạ lẫm, hỏi thăm đó là y phục gì vậy. Nàng mỉm cười:
- Đây cứ coi như là y phục ở quê hương của muội, còn nữa, từ bây giờ muội sẽ ăn mặc như vậy!
Nàng chầm chậm bước thẳng tiến Di Thiên phủ. Không hề vội vã gì.
Di Thiên phủ, trời đã tối.
Nàng đứng trước cửa Di Thiên phủ, hít một hơi dài, lấy lại can đảm và bình tĩnh, hôm nay, nàng đã quyết tâm là chính mình. Nàng đã nhận ra cuối cùng làm sao mới thoát khỏi những khổ đau dày vò.
Linh canh tỏ ý nghi ngờ, không muốn cho nàng vào, nàng lấy một hơi dõng dạc:
- Ta có tín vật của vương gia, ta chỉ gặp hắn một lát, hãy chuyển lời cho hắn tới đây!
Đám lính còn đang phân vân thì vừa hay có lão nô bộc từ ngoài bước vào, nhận ra vật từng bất ly thân của vương gia, bèn bảo nàng đợi lão vào bẩm báo.
Thư phòng trong phủ của hắn.
Hôm qua đã uống nhiều rượu, hôm nay hắn lại quay về cuộc sống như xưa. Bây giờ, là hắn đang ở trong phòng, làm chuyện hoan ái với Hương Nhi. Không hề có cảm xúc, chỉ là để mua vui, giải khuây. Chỉ là để gạt bỏ tâm trạng tồi tệ trong lòng.
Lão nô bộc đứng ở ngoài, nghe thấy trong phòng những âm thanh tế nhị thì phân vân không biết nên bẩm báo hay nên đợi.
Từ bên trong, hắn thấy bóng lão nô bộc đi đi lại lại bên ngoài, bèn cất tiếng hỏi vọng ra:
- Có chuyện gì?
- Bẩm… có một cô nương bộ dạng kì lạ, cầm ngọc bội của ngài đến đây tìm gặp ngài!
Hắn chợt giật mình ngỡ ngàng, gương mặt và ánh mắt biến chuyển, hết sức khó đoán. Hương Nhi đang trong vòng tay hắn, thấy hắn im lặng đăm chiêu một hồi như vậy không khỏi tò mò, xen chút chạnh lòng, nghi hoặc.
- Vương gia….- Nàng ta đoán ý hắn, định thoát khỏi hắn và lui ra.
Ánh mắt hắn u uẩn, trong chốc lát có cái gì đó khó diễn giải, hắn nhắm mắt, dường như hai tay nắm chặt hơn trên vai Hương Nhi, nàng chưa từng thấy thái độ này của hắn…
Nhanh sau đó, hắn lạnh lùng:
- Ngươi ở yên đây, còn nữa, lão bộc, bảo nàng ta vào đây!
- Vương gia, cứ như thế này ư? – Hương Nhi vừa hoảng hốt, thì đã gặp ánh mắt lạnh lùng trừng trừng của hắn.
Lão nô bộc vội vã ra bảo nàng. Nhìn thái độ lúng túng của hắn, cộng với việc chờ lâu, nàng không khỏi nghi hoặc nhưng cũng sớm tự trấn an bản thân.
Lão đưa nàng đến trước cửa phòng rồi lui đi. Từ ngoài phòng, nàng đã nghe thấy những âm thanh rên rỉ, những tiếng thở dốc khiến nàng sởn gai ốc.
Trong lòng nàng chợt ánh lên chút hối hận. Rõ ràng cũng đã lường trước khi đến phủ của hắn vào buổi tối như vầy.
Nếu nói nàng không khó chịu, đó là nói dối. Nàng đã đứng trân trân ở đây một hồi. Đôi môi cũng mím chặt…
Nhưng không phải, nàng đã tự nhủ với bản thân phải mạnh mẽ mới chiến thắng được sự nhẫn tâm của hắn, là hắn cố tình để nàng chứng kiến.
Tử Thiên, ngươi thực sự tàn nhẫn…
Hắn là cố ý để nàng tổn thương. Không được.
Trong phòng chợt yên ắng hơn.
Nàng khẽ cắn môi, lấy can đảm, mở cửa xông vào.
Trong phòng tối mập mờ. Chỉ có chút ánh đèn lồng hắt vào.
Nàng không khỏi chết lặng vài giây, dù đã chuẩn bị tâm lý.
Hương Nhi giật mình, vội kéo lấy tấm chăn che lấy thân. Còn Tử Thiên dường như hoàn toàn bình thản. Hương Nhi vội vã thu lấy quần áo, rồi chạy vụt ra ngoài, mắt rưng rưng không biết là vì xấu hổ hay vì sao.
Hắn từ từ sửa sang qua y phục, bình thản đi châm đèn lên. Nàng cũng đã tự nhủ mình lấy lại bình tĩnh.
Khi ánh nến đốt lên, trước mặt hắn, đã là một cô nương gương mặt cương nghị, bình thản, dường như không quan tâm gì đến chuyện vừa nãy.
Hôm nay nàng ăn mặc muôn phần kì quái, không yểu điệu, không nhu mì. Đôi mắt vẽ đậm, sắc sảo lạ thường.
- Thất lễ rồi, vương gia! – Hoàn toàn bình tĩnh.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt lướt qua nhanh dò xét. Cảm giác như đó là con người hoàn toàn khác so với nữ nhi tội nghiệp đuổi theo hắn hôm qua.
Mới chỉ một ngày, nàng đã trở nên khác lạ như vậy, nàng đã hồi phục như vậy sao?
Mới đầu đoán ý nàng chạy đến đây giống như hôm qua đuổi theo hắn, cố tình để nàng chứng kiến, nhưng dường như không phải vậy.
- Ngươi đến đây? Sao, vẫn không cam tâm? – Bản thân hắn vẫn giữ được vẻ lạnh lùng.
- Đúng vậy, là ta không cam tâm!
- Ngươi muốn theo ta sao? – Hắn cười châm chọc.
Gặp phải ánh mắt lạnh nhạt của nàng.
- Không, ta đến đây, là cho ngươi một cơ hội cuối cùng để giải thích lý do ngươi cố ý thua ở võ đài! – Nàng nhìn thẳng hắn, nói một cách rõ ràng.
Người thiếu nữ này, lúc này lại vô cùng can đảm, giống như lúc đứng ở Minh Xuân lầu tuyên bố táo tợn thách thức hắn.
- Không phải ta đã nói rồi sao? – Hắn từ từ đến bên nàng, giọng mị hoặc, ghé sát lại bên nàng, hơi thở còn nóng ran – Ta nhất thời cao hứng, rồi lại chán… nhưng bây giờ ta đang có chút hứng thú đấy…
Nàng nhìn thẳng, ánh mắt không hề nao núng. Khiến hắn cũng nhất thời không ngờ được, ánh mắt biến chuyển dò xét.
- Có thể sống phức tạp như ngươi, nói dối tàn nhẫn như ngươi, ta không làm được.
Hắn lại lui ra, giọng điệu lạnh lùng:
- Ta từng nói gì với ngươi?
- Tất cả hành động ngươi làm đầy mâu thuẫn, ta không cam tâm. Ta muốn biết lý do, vì vậy ta đã đến đây, cho ngươi cơ hội giải thích. Nếu ngươi vẫn không có gì để nói, ta đành xem như ngươi thực lòng không muốn ta bước vào cái thế giới mê cung phức tạp của ngươi, và ta sẽ không bao giờ bước vào nữa.
Mỗi lời nói của nàng đầy cương quyết, không hề giống một người bị tổn thương.
Hắn tự dưng nở một nụ cười, vẫn rất hàm ý, hệt như lần trước, bình tĩnh ngồi xuống ghế.
- Cơ hội cho ta? – Giọng hắn trầm trầm, nửa như hỏi, nửa như đùa cợt.
Nàng, một người con gái vừa yếu đuối, vừa mạnh mẽ, vượt qua đau khổ để kiên cường hơn, có lúc mềm mại như nước, có lúc lại kiên quyết, tuy sợ thua cuộc, nhưng cuối cùng vẫn dám làm.
Nữ nhi như thế, cả thiên hạ này không ai sánh được.
Hắn chầm chậm đặt ly rượu lên miệng, thách thức sự sốt sắng chờ đợi của nàng.
Nàng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Giữa họ có một khoảng lặng, vừa như ngạt thở, vừa như trống trải.
- Nếu như ta sắp rơi xuống đáy vực, ngươi nếu cứu ta có thể sẽ rơi cùng xuống, ngươi sẽ làm thế nào?
Nàng khẽ giật mình, hắn tự nhiên hỏi nàng câu hỏi trong giấc mơ hôm qua.
Nàng nhắm mắt, một hồi bình tĩnh trả lời:
- Ta không muốn ngươi chết! Ta nhất định sẽ cứu ngươi…
- Ngươi sẽ rơi xuống vực đấy.
- Nhất định ta sẽ không chịu thua, sẽ bất chấp kéo ngươi lên.
- Ta không muốn ngươi cứu ta, đó là câu trả lời của ta!
Hắn nói một câu lạnh lùng, nhưng đó là hàm nghĩa mà nàng loáng thoáng hiểu được.
Trong lòng đau, vẫn cố gắng giữ lấy thể diện thật không dễ, nàng cố lấy hơi, nói thẳng thắn:
- Ta hiểu rồi, ngươi chắc cũng không cần cơ hội ấy. Ta hứa sẽ không bao giờ quan tâm đến lý do việc làm hôm qua của ngươi, dù là bất cứ lý do nào, ngươi cuối cùng cũng không muốn ta biết, có lẽ ta không bước vào thế giới của ngươi được.
Ánh mắt của hắn lại nhìn nàng, nàng không còn muốn biết ý nghĩa ánh mắt đó nữa.
Chỉ biết rằng, nàng và hắn, mãi mãi không thể chạm đến…
Không cần hiểu bất cứ lý do nào, đó là cách giải quyết tốt nhất, cách chữa bệnh tốt nhất.
Quên đi rằng mình mang bệnh.
Không cần biết vì sao, chỉ cần hiểu là không có hi vọng nào với hắn.
Không cần giải thích, đây là kết quả nàng cũng dự đoán được.
Hít thêm một hơi dài, Vân Anh tự nhủ mình đang là một cô gái cá tính, mạnh mẽ.
Kết thúc cảnh này phải thật tuyệt mới được, nàng nhủ thầm. Nàng cầm con dao nhỏ chuẩn bị sẵn, cắt sợi dây trên cổ có ngọc bội, lại gần đặt trước mặt hắn.
Ánh mắt hắn và nàng nhìn nhau, nàng mỉm cười, tự dưng cúi xuống trong sự bất ngờ của hắn.
Nhẹ nhàng hôn lên trán hắn. Hắn giật mình. Ánh mắt hắn đầy ngạc nhiên, lần này thực sự cảm xúc đã bộc lộ ra trong giây lát đó.
Nàng từ từ lui ra, mỉm cười tự nhiên:
- Ở quê hương của ta, cái hôn này là lời từ biệt!
Hắn vẫn còn ngỡ ngàng. Thái độ lộ rõ của hắn, xem như cuối cùng nàng đã thắng.
- Lần này ta thắng, Tử Thiên, bảo trọng!
Nàng nhanh chóng, không hề lưu luyến quay lưng bỏ đi.
Trong đôi mắt của hắn, bóng dáng nàng nhỏ dần rồi biến mất hẳn.
Đúng vậy, không cần một lý do. Nàng không nhất thiết biết lý do. Hắn tự nhủ thầm.
Chỉ biết rằng, nàng cứ lên mạnh mẽ như vậy, để cho đến ngày nàng vô tình biết được lý do thực sự, cũng sẽ không hề nao núng.
Hắn, có lẽ không thể chạm đến nàng…
…
…
Y xá.
Nàng vừa trở về, thấy bóng Tử Thu đang lúi húi xếp thảo dược trong kho một mình.
- Sư huynh, ta đã về đây!
Tử Thu không khỏi ngạc nhiên. Thứ nhất là cách ăn mặc kì quái của nàng, thứ hai là vẻ thản nhiên bình tĩnh của nàng.
- Nàng đã đi đâu về vậy?
- Chữa bệnh, xong rồi, bây giờ…ta lại là ta… tự dưng thấy thanh thản quá.
Y nhìn nàng ngạc nhiên và đầy nghi hoặc, nàng đã giải quyết chuyện của nàng như thế nào, không phải nàng sẽ đến tìm ca ca của y sao. Tại sao lại ra như vậy.
- Ta đã nghĩ thông suốt rồi, Tử Thu. Từ nay ta sẽ lại sống cho bản thân ta như trước. – Gương mặt nàng tràn đầy niềm tin kì lạ.
- Nàng đã làm gì ca ca của ta?
- Hơi đau lòng, nhưng ta lần này đã hạ đo ván hắn, ta thắng! Cảm giác thoải mái.
Y không phải không nhận ra sự khác thường trong lời nói của nàng, nhưng có lẽ nàng đã tìm ra cách giải quyết của nàng, quả nhiên là một thiếu nữ can đảm và có phần kì quái.
- Bây giờ nàng sẽ tính sao?
- Vùi đầu lo học hỏi y thuật, ta chưa có kế hoạch lâu dài, chuyện tìm cách trở về cũng đang tính toán. Sắp tới ta phải phiền huynh rồi!
Nàng vui vẻ vỗ vai y. Y nhìn nàng, trong lòng cũng lây sang chút thanh thản.
- Bộ đồ kì quái này là sao?- Y tò mò.
- Đẹp không?
Thực sự thì y thấy nó quá kì quặc, vượt xa tưởng tượng và thẩm mỹ.
- Nàng mặc gì cũng đẹp! – Y tán dương.
- Được, vậy ta cũng sẽ may cho huynh một bộ thời trang phỏng theo các ngôi sao Hàn Quốc. Xem nào, TVXQ, G-Dragon, TOP, Suju…ừm… huynh đang để tóc Micky, thôi thì ta sẽ kiếm cho huynh áo cổ chữ V, quần jean ngố và một đôi tông!
Y chẳng hiểu nàng nói gì, chỉ cười trừ vì biết nàng sắp bắt y ăn mặc kì dị hệt như cái mái tóc này.