Sau mấy ngày, Vân Anh quyết định ở lại y xá tá túc thêm. Nàng quyết định ở lại giúp việc vặt và học được thêm tí y thuật phòng thân nào thì càng tốt. Dĩ nhiên nhìn sự khẩn cầu của nàng và tình hình y xá đang thiếu người, lão y sư chấp nhận cho nàng ở lại. Có điều muốn học y thuật chính thức trở thành đệ tử của lão, phải trải qua thử thách lòng kiên trì và kiểm tra lòng nhân hậu, y đức cần có. Trước mắt dù sao nàng cũng không muốn đi đâu, nhất là thời loạn lạc này, chuyến xuyên không này của nàng quá vô vị.
Việc nàng ở lại khiến Lý Anh và Lâm Khoát trong y xá vui vẻ chấp nhận nàng nhưng xem ra thái độ tên đậu nành mấy hôm nay không vui, nhưng cũng không dám biểu lộ rõ, mà thật ra thì y cũng không vui cũng phải.
Lý do thứ nhất, theo lẽ nàng phải gọi đậu nành là Đậu Bình sư huynh, nhưng ngoài Lý Anh và Lâm Khoát, nàng không nuốt trôi cái tên “ Đậu Bình sư huynh”, nàng thích gọi đậu nành hơn, vừa thân, vừa dễ, hơn nữa nàng không muốn có cảm giác thua kém y.
Lý do thứ hai, đậu nành trực tiếp hướng dẫn nàng và thường bị xếp cùng một tổ với nàng khi hái thuốc, trồng thuốc, dọn dẹp… Nhưng nàng vốn sung sướng từ nhỏ, đâu có làm lụng gì, việc gì làm cũng không đạt, đến tay đậu nành vất vả làm lại hết. Nhưng nàng lại lấy lý do ở Minh Xuân lầu ra uy hiếp y không than vãn với sư phụ.
Lý do thứ ba, nàng thực sự không có thành thạo chữ Trung Quốc. Nàng chỉ học sơ sơ Hán Ngữ, tiếng nói khi vừa đến đây đã tự nhiên hiểu, nhưng chữ viết thì không biết là bao chữ, lại tối tối đến phiền tên ngốc tử ấy, dù sao y có khờ cũng biết nhiều chữ Hán hơn nàng, còn các sư huynh, tỉ khác thì bận rộn và nàng không muốn bị lộ là không thông thạo cả chữ viết.
Đậu nành thường ngày trông đã vất vả, có thêm nàng càng thêm món nợ, vậy mà lúc nào cũng tỏ vẻ sợ nàng. Nhiều khi nàng thấy có lỗi, nhưng đã quen cách đối xử như vậy nên cũng khó đổi lại.
Tối nay nàng lại vác nghiên mực sang học chữ. Đậu nành thì đang đọc y thư. Nàng đang viết đến chữ “ Tâm” liền nghĩ ra một chuyện:
- Hồi xưa học, có bạn hỏi thầy tôi là chữ Tâm viết thế nào cho đúng, viết dính hai nét này thì sợ bào là “ tắc động mạch”, viết tách nét lại bảo là “ hở van tim”, ha ha, thật không biết đâu mà lần…
Đậu nành vẫn chăm chú vào sách của y.
- Cốp! – Nàng phi cái bút lông vào đầu y – Ngươi coi thường ta đấy hả?
- Không… có?
- TA HỎI NGƯƠI CHỮ TÂM VIẾT THẾ NÀO?
- Cái đó tôi… cũng không biết viết thế nào là đúng?
- VẬY NGƯƠI VIẾT THẾ NÀO?
Đậu nành cầm bút viết.
- Ngươi viết tách nét y như thầy ta, xem ra ngươi là người “hở van tim” nhưng được cái là rộng lượng, tốt bụng, phóng khoáng…
Nàng để ý rằng mình đang luyên thuyên, còn y lại đang chăm chú vào y thư của mình.
Nàng thấy y chăm chú lạ thường. Hừ, thật mất hứng. Nàng lấy giấy, mực ra vẽ lung tung.
Nghĩ thế nào nàng lại họa ra ác mỹ nam. Phải nói rằng Vân Anh có năng khiếu hội họa, đang tính thi vào trường Mỹ Thuật công nghiệp, chỉ sợ không đủ điểm các môn kia thôi.
- Ta sẽ không quên gương mặt đáng ghét này, khi nào ta còn ở đây, nhất định ta không ta cho hắn!
Nàng nói rồi lấy cả khiên mực úp vào mặt mỹ nam trong tranh. Lúc đó tên đậu nành có liếc qua hành động của nàng.
Nàng không để ý lúc đó y khẽ mỉm cười, đúng, nàng không thể biết được.
Rồi nàng bỏ về. Bức tranh mỹ nam mặt đầy mực vẫn trên bàn.
…
…
Nàng vừa định về phòng thì nghe tiếng Lý Anh tỷ gọi:
- Vân anh muội, mau đi với tỉ nhanh lên!
- Có chuyện gì vậy?
– Có người sắp sinh! Muội với tỉ phải đi ngay!
Nàng chẳng kịp suy tính gì, cùng Lý Anh ra ngoài. Người nhà họ dẫn nàng vào một gian bếp cũ theo lỗi cổng sau của một tòa thành, nhưng Vân Anh không có mấy thời gian để ý đây là đâu.
Người thiếu phụ nằm trên mặt đất, chỉ trải qua loa mấy tấm nệm. Xem ra cô ta còn khá trẻ, gương mặt tái nhợt, đầy mồ hôi.
- Tôi cần nước sôi! Vân Anh, chuẩn bị đầy đủ tã, băng, thuốc… – Lý Anh vội vã.
- Vâng!
Đây là lần đầu tiên Vân Anh chứng kiến người ta sinh em bé. Cũng như Lý Anh tỷ, nàng cũng cảm thấy hồi hộp, mải giúp việc cho tỷ, chạy qua chạy lại, mồ hôi cũng ướt đầm đìa.
- OA! OA!
Tiếng khóc của đứa bé vang lên, là một bé gái xinh đẹp.Trong lòng nàng cũng như Lý Anh tỷ và người phụ nữ kia đều vui mừng. Nhưng khi vừa quấn tã cho đứa bé xong thì một lão vội chạy vào:
- Tiểu Liên, nhanh lên không không kịp!
Người phụ nữ vội ôm chặt lấy đứa bé bật khóc:
- Xin đừng bắt mẫu tử ta phải rời xa nhau!
Người kia định vào giằng đứa bé ra, sốt sắng:
- Cô điên à, muốn cả hai mẹ con cùng chết à? Vương gia mà biết chắc cả hai mẹ con cô khó toàn mạng …
- Có chuyện gì vậy?
Người phụ nữ khóc lóc, còn lão thì vẫn quyết mang đứa bé đi. Vừa xong có người vào định giúp mang đứa bé đi. Lão mới vội vàng giải thích:
- Cô Tiểu Liên này là cung nữ trong vương phủ, từng được vương gia để mắt, sau này bị ngài lạnh nhạt, cô ta đem lòng yêu người khác, trên lý vẫn là thiếp của vương gia, chuyện cô ta có con mà để lộ, tất cả chúng tôi sẽ chết!
- Vậy nên ông phải mang đứa bé này đi sao?
- Đúng vậy!
Vân Anh nhìn người mẹ kêu khóc thảm thiết. Cô không đành lòng, định lên tiếng thì đã thấy tiếng người chạy vào la lối:
- Tiểu Liên, không xong rồi, vương gia đã biết chuyện!
- Sao lại thế được?
- Chắc chắn bọn A Thanh, Lâm Cúc ghen ghét với cô từ lâu đã mách đến tai ngài, ngài đang giận dữ đến đây, e là…
Vân Anh, Lý Anh nhìn rõ trên mặt của những người ở đây trắng bệch, tựa như không còn một giọt máu. Người phụ nữ tên A Liên giành lấy con, ôm chặt.
Rầm!
Cánh cửa bị xô vào. Bước vào là một đám gia nhân.
- Vương gia, là ở đây!
Kẻ bước vào ấy, khiến Vân Anh cũng giật thót tim. Là hắn!
Là ác ma mỹ nam tử, là vương gia hung ác. Kiểu này không chỉ đám A Liên, mà nàng cũng khó toàn mạng. Ôi trời ơi, tại sao số nàng lại bi đát đến thế.
- Kẻ tiện nhân đã làm ô uế thanh danh của ta… – Hắn lạnh lùng rút kiếm, ai nấy đều thất kinh.
Trong giây lát, cảm xúc trong lòng Vân Anh chỉ có một chữ hận.
- ÁC NHÂN! NGƯƠI KHÔNG THỂ LÀM HẠI HỌ!