Tim Đập Thình Thịch - Tửu Tiểu Hi

chương 7: chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Vâng." Đường Nghiên nhẹ giọng đáp.

Kỷ Du Thanh ôm một cái hộp sắt tinh xảo đi vào, hoa văn trên hộp lập tức khiến Đường Nghiên chú ý, "Cái này cho con."

"Cho con?" Đường Nghiên không thể tin được, sửng sốt một hồi.

"Mở ra xem đi." Kỷ Du Thanh khẽ cười nói.

Đường Nghiên đưa tay cẩn thận nhận lấy mở chiếc hộp ra trước mặt cô, sau khi nhìn thấy bên trong, Đường Nghiên có chút nghi hoặc, không hiểu là có ý gì.

"Thấy cái túi gấm kia không?" Kỷ Du Thanh chỉ ra.

Đường Nghiên gật đầu.

"Trong tương lai, nếu con gặp bất kỳ khó khăn nào trong trường học, hoặc trở ngại mà con không thể vượt qua, hãy thử mở nó." Kỷ Du Thanh nói.

Đường Nghiên cảm thấy rất thú vị, nàng cười ngây ngô, nhưng điều khiến nàng quan tâm và tò mò hơn chính là ngoài cái túi gấm ra thì còn một chồng thẻ gọn gàng không biết đó là gì, nàng cầm một tấm lên xem, đó là hình một tòa nhà.

Bên dưới còn có logo của trường rất bắt mắt, Đường Nghiên nhận ra, nó giống hệt như những gì cô nhìn thấy trên giấy báo nhập học.

Sau đó, nàng nhìn xuống những tấm thẻ khác.

Hầu như mọi tòa nhà nổi tiếng ở Đại học Hoa Đô đều có thẻ riêng.

Đại học Hoa Đô là một ngôi trường có tuổi đời hàng thế kỷ.

Nhiều tòa nhà kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và phương Tây.

Tấm thẻ của này làm Đường Nghiên tràn ngập khát khao và mong chờ cuộc sống đại học.

"Nhưng mà...!sao cô Kỷ lại có những thứ này?" Đường Nghiên ngây thơ hỏi.

Kỷ Du Thanh lấy một chiếc ghế ngồi xuống cùng nàng tán gẫu, một tay gác lên thành ghế, cằm tựa vào đó, rất hòa nhã: "Bởi vì cô Kỷ cũng tốt nghiệp đại học Hoa Đô, bộ này là phiên bản giới hạn kỷ niệm.

Hôm nay lấy ra làm quà tặng cho con."

Đường Nghiên sửng sốt, do dự hồi lâu, không nói nên lời: "cô Kỷ vậy...!vậy..."

"Đúng vậy, không chỉ có như vậy, mẹ của con cũng là sinh viên đại học Hoa Đô, năm đó là sư tỷ của ta, con không biết sao?"

Đường Nghiên lắc đầu, mẹ nàng chưa tốt nghiệp đại học đã về quê sinh con rồi, bà nàng coi đó là nỗi xấu hổ, người trong thôn cũng không dám đối mặt bàn luận.

Đường Nghiên không biết, nàng chỉ biết rằng mẹ là sinh viên đại học, còn tất cả mọi thứ về trường học và mọi thứ về bà ấy, nàng không biết gì cả.

Ngay cả cha ruột của nàng, Đường Nghiên cũng chưa từng được ai nhắc tới, không biết diện mạo cũng như tên tuổi, cho nên cha đối với nàng chỉ là một cái bóng mơ hồ, chỉ là một từ, một danh từ xa lạ.

"Người nhà của con không có ai nói cho con biết sao?" Kỷ Du Thanh không thể tin hỏi, hắn có thể giấu diếm đến bây giờ, rõ ràng đó cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, khi nói về thời đi học của mẹ Đường Nghiên, Kỷ Du Thanh tràn đầy hồi ức và cảm xúc.

Đường Nghiên vẫn lắc đầu, nhưng trong lòng cô rất muốn biết mẹ mình ở Đại học Hoa Đô có kinh nghiệm và phong thái như thế nào, vì vậy cô gần như dùng giọng cầu xin hỏi: " cô Kỷ có thể nói cho con biết một chút về mẹ con không.?"

"Mẹ con là nhân vật nổi tiếng trong trường, học sinh giỏi liên tục mấy năm đều giành được học bổng, khoa chúng ta rất nhiều người coi vị tiền bối này là thần tượng." Kỷ Du Thanh nói về quá khứ, ánh mắt tràn đầy ánh sáng.

Thừa dịp Đường Nghiên lại hỏi một câu: "Mẹ nói mẹ giúp cô, chuyện gì xảy ra?"

Chuyện này vừa nhắc tới, Kỷ Du Thanh trong mắt đột nhiên tràn đầy nước mắt, ngửa đầu cố gắng kìm nén, một hồi lâu mới khống chế được cảm xúc, quay đầu nhìn về phía Đường Nghiên, "Chuyện này sau này sẽ từ từ nói cho con biết.

Hôm nay hơi muộn, ngày mai còn phải đi báo danh, đi ngủ sớm một chút."

Tuy rằng không nghe được đáp án mà mình muốn biết, nhưng Đường Nghiên cũng không vội, nàng tin tương lai còn dài, có một ngày cô sẽ biết.

Ngày hôm sau, mọi người dậy khá sớm, sau khi mang đầy đủ đồ dùng hàng ngày cần có khi ở ký túc xá, cô Kỷ lái xe đưa Đường Nghiên đi ăn sáng ở một quán gần nhà, sau đó thẳng tiến đến đại học Hoa Đô.

Ngày 1 tháng 9 là ngày khai giảng của rất nhiều trường học, bao gồm tiểu học, trung học cơ sở và thậm chí một số trường cấp 3.

Tình trạng tắc đường ở Hoa Đô có thể tưởng tượng được, chen giữa dòng xe cộ mà không thể nhìn thấy bắt đầu và kết thúc Đường Nghiên thề rằng cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiều xe như vậy trong đời.

Đối mặt với tình huống này, Kỷ Du Thanh bất lực, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi khơi thông.

Vì say xe, Đường Nghiên ngồi trong xe hầu như không thể làm gì khác chứ đừng nói đến việc nghịch điện thoại để giết thời gian, ngoại trừ ngẩn người nhìn ra ngoài cửa kính xe, hoặc thỉnh thoảng lén nhìn cô Kỷ một cái xem cô ấy đang làm gì.

Sau khoảng thời gian ngắn ngủi ở cùng nhau, Đường Nghiên phát hiện cô Kỷ đi làm thật sự rất bận rộn, bởi vì trong thời gian kẹt xe, cô Kỷ đã nghe mấy cuộc điện thoại, đều là liên quan đến công việc.

Ngay khi cô Kỷ bước vào trạng thái làm việc, cô ấy đột nhiên như trở thành một người khác, nghiêm khắc và hoạt bát, trong lời nói có giọng điệu của một người lãnh đạo, vừa kết thúc cuộc gọi, cô lập tức gọi cho một người khác, sau khi cuộc gọi được kết nối, cô ấy vội vàng hỏi: "Bội Văn, tôi bảo cậu xuống dưới bàn chuyện thế nào rồi?"

"Chị, em đã dùng tốc độ nhanh nhất rồi, hàng ngày thúc giục, bọn họ nói chậm nhất là chiều mai hàng sẽ đến."

"Được, cũng không muộn, trước cứ vậy đi, tôi còn phải đi đến trường học, cúp điện thoại." Nói xong vẻ mặt không chút thay đổi cúp điện thoại.

Trên đường có một hàng dài xe cộ, gần như chạy với tốc độ rùa bò về phía trước, cuối cùng đi được một mét lại phải dừng lại, đây không phải là nơi tắc nghẽn nhất ở đây, một con đường gần khuôn viên trường bị tê liệt hoàn toàn, cảnh sát giao thông đã cử lực lượng cảnh sát đến duy trì trật tự tại hiện trường và tình hình được cải thiện đôi chút.

Sáng bảy giờ khởi hành, quãng đường chỉ có hơn mười cây số, lái xe ba tiếng đồng hồ, mười giờ sáng mới đến trường, ngoài cửa sổ xe đã có rất nhiều sinh viên ra vào.

Đường Nghiên vừa sợ vừa hưng phấn, nàng không biết mình có thể hòa thuận với các bạn học tương lai hay không, cũng không biết mình có thể được mọi người yêu thích hay không, trong lòng rối rắm, còn rất mong sớm được gặp bạn cùng phòng mới của mình.

Phong bì trên giấy báo nhập học có giới thiệu về trang chủ của trường, sau khi đăng nhập vào trang web chính thức, nàng mới biết mình đang ở ký túc xá nào, Đường Nghiên chỉ cần đến chỗ cô quản ký túc xá đăng ký, lấy chìa khóa là có thể đi lên tầng trên.

Kí túc xá trường Đường Nghiên đều là phòng bốn người, nàng không ngờ khi mình và cô Kỷ mở cửa tiến vào ký túc xá, mình lại là người đầu tiên, có chút ngoài ý muốn.

Khi đến lúc chọn giường, cô Kỷ dựa trên kinh nghiệm của bản thân khuyên nên chọn giường gần ban công, về phần trái và phải không có sự khác biệt lớn, một trong những nguyên nhân là do giường gần cửa thường ồn ào, và sẽ không ổn nếu nó gần hành lang.

Đường Nghiên rất nghe lời, chọn giường ngoài ban công, Kỷ Du Thanh cùng nàng dọn giường, cũng đến lúc phải rời đi, cô xắn tay áo nhìn xuống đồng hồ đeo tay, vừa đúng giờ., cô phải gấp rút về công ty để họp, quản lý cấp trên rất coi trọng nên cô không thể trốn tránh, vốn định cùng nàng hoàn thành đăng ký, nhưng bây giờ cô không thể không rời đi.

" Ở công ty có cuộc họp cô phải rời đi, không thể đi cùng con đăng ký." Kỷ Du Thanh dừng một chút, nói: "Có việc gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho cô, ngoại trừ họp hành, về cơ bản cô đều sẽ kiểm tra điện thoại của mình ".

Hiện tại nghe nói cô ấy phải đi, Đường Nghiên đột nhiên cảm thấy mất mát vô cớ, cảm giác này thật khó diễn tả, mặc dù nàng mới ở cùng cô Kỷ hai ngày, nhưng trong hai ngày này cô Kỷ đối xử với cô rất chu đáo, khiến cô rất cảm động.

Cảm thấy có chút ỷ lại, cho nên khi cô ấy không thể đi đăng kí cùng mình, tâm trạng của Đường Nghiên lập tức thấp xuống.

Nhưng ngoài mặt, nàng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, không có gì khác thường.

"Con có số điện thoại của ta chứ." Trước khi đi, Kỷ Du Thanh đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Đường Nghiên gật đầu, nàng đã lưu nó sau khi mua điện thoại mới vào ngày hôm qua.

Lúc này, Kỷ Du Thanh lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, thao tác một chút rồi đưa cho Đường Nghiên, hóa ra là mã QR WeChat của cô, "Có lúc không tiện nghe điện thoại, cái này liên lạc cũng rất thuận tiện."

Đường Nghiên cũng vội vàng lấy điện thoại di động ra, không dám chậm trễ một chút nào, quét mã QR thêm bạn bè, thế là xong.

Kỷ Du Thanh bảo nàng không cần tiễn, hai người chia tay ở hành lang, Đường Nghiên ôm điện thoại di động ngơ ngác đứng ở cửa ký túc xá, cúi đầu nhìn hồi lâu đến khi không thấy bóng dáng của cô nữa.

Sau đó nàng vội vã quay trở lại phòng, chạy thật nhanh ra ban công, đưa thân hình gầy gò nhìn quanh trên ban công, lúc này cô Kỷ vừa ra khỏi tòa nhà ký túc xá, mở cửa, lên xe khởi động xe một loạt động tác liền mạch.

Dần dần biến mất trong khuân viên trường.

"Ôi, lại có thể có người tới sớm như vậy." Một thanh âm từ ngoài cửa ký túc xá truyền đến, thanh âm to rõ ràng.

Đường Nghiên nghe thấy âm thanh quay đầu lại, một cô gái hơi béo mặc váy hoa xuất hiện ở cửa ký túc xá, kéo theo hai chiếc vali, cô hơi đề phòng một chút, nhưng cũng vượt qua được nội tâm xấu hổ mà chào hỏi đối phương, "Xin chào."

"Xin chào," đối phương trả lời thực vang dội, "Tôi tên là Hạ Tử Hàm, còn bạn thì sao?"

"Đường Nghiên."

"Ừm, tên cũng dễ nhớ." Cô gái vừa nói vừa đẩy va li đi vào, trực tiếp chọn giường đối diện của Đường Nghiên, cũng gần ban công, ném cặp xuống bàn phía dưới.

"Bạn đến đây bao lâu rồi?"

"Mới tới đây một lúc." Đường Nghiên rụt rè đáp.

"Vậy bạn còn chưa có đăng ký sao?" Hạ Tử Hàm hỏi.

Đường Nghiên lắc đầu.

"Vậy lát nữa chúng ta cùng nhau đi, tôi đi thu dọn trước." Cô gái hướng nàng cười to, cô là một cô gái rất vui vẻ.

Đường Nghiên cũng cười gật đầu, có chút ngại ngùng kéo ghế ngồi xuống trước chờ đợi, vừa cúi đầu nhìn điện thoại, lúc này cô mới chú ý tên WeChat của cô Kỷ là Dư Thanh.

Cô Kỷ tên đầy đủ là Kỷ Du Thanh? Đó là một cái tên đẹp.

Trong lúc cô còn đang ngẩn ngơ, Hạ Tử Hàm, bạn cùng phòng ở giường đối diện, đã chú ý đến chiếc ihone mới nhất trong tay cô, ngạc nhiên tiến tới xem, "Đây là chiếc ihone Xs phải không? Tôi đã làm phiền bố tôi một tháng rồi nhưng ông ấy vẫn chưa mua cho tôi.

"tôi vẫn phải dùng chiếc Iphone X này."

Nói đến đây, Hạ Tử Hàm bất mãn lắc lắc iphone x, lúc này Đường Nghiên cũng ý thức được mình cùng người nhà đối phương chênh lệch, cho nên chỉ cười không nói.

Đam Mỹ Cổ Đại

"Có thể cho tôi mượn được không?"

Đường Nghiên không chút nghĩ ngợi đưa điện thoại qua, đối phương rất nâng niu cầm vào trong tay, vừa lẩm bẩm nói: "Lần này về nhà nhất định phải bố tôi mua cho tôi, nhân tiện cái này giá bao nhiêu vậy?

"Hình như là...!512?" Đường Nghiên không xác định, ngày hôm qua nàng mơ hồ nghe được cái gì đó.

"Đại gia."

Đường Nghiên lắc đầu liên tục, có chút ngượng ngùng giải thích: "Không phải đại gia, là cô đưa cho tôi."

"Vậy thì cô của cậu thực sự tốt với cậu." Hạ Tử Hàm nói.

"Ừ." Đường Nghiên gật đầu, trong lòng đồng ý với câu nói này, cô Kỷ đối nử với nàng thực sự rất tốt.

Sau cuộc nói chuyện, đối phương dứt khoát khoác lên lưng một cái túi đeo chéo, ưỡn ngực ngẩng đầu, "được rồi, chúng ta đăng ký đi."

Đường Nghiên cũng vội vàng lấy giấy báo nhập học thẻ ngân hàng cùng túi đựng hồ sơ giấy tờ, cùng người bạn cùng phòng kiêm bạn học này đi ra ngoài.

Hạ Tử Hàm là dễ gần vừa ra khỏi phòng liền khoác vai Đường Nghiên, cười nói: "Này, cậu có bạn trai chưa?"

Thảo luận về bạn nam và bạn nữ có lẽ là những câu chuyện phiếm mà các cô gái ở độ tuổi này yêu thích, và những câu chuyện phiếm là cầu nối để tăng thêm tình bạn giữa các cô gái.

Đường Nghiên đỏ mặt, ngây ngốc lắc đầu, nói thật với đối phương: "Tôi không có bạn trai."

"Nghe nói ở Hoa Đô có rất nhiều mỹ nam, chúng ta đi xem xem có đúng hay không."

Đường Nghiên mím môi cùng đối phương đi xuống lầu, hiện tại cô không có hứng thú lắm với việc có bạn trai, nàng còn muốn chăm chỉ học tập..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio