Edit: Thố Lạt
Trong lòng Lâm Khả Tụng bắt đầu căng thẳng, cô múc một muỗng, đưa lên bên miệng, trong lòng suy nghĩ nếu canh này là cải trắng bạc hà với đường, bên trong nhất định chỉ có cải trắng và bạc hà thôi! Nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn còn bỏ muối. Trừ những thứ đó ra còn có thể có gì không?
Trong mũi là một mùi hương rất thú vị, nhưng rốt cuộc mùi hương này là gì? Lâm Khả Tụng cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được.
Cuối cùng cô vẫn đưa muỗng nước canh này vào trong miệng.
Độ nóng vừa đủ, vị thanh nhuận, mùi cải trắng cũng không đậm như trong tưởng tượng, khiến mùi thơm ngát của bạc hà từ từ lan tra không khi lưu chuyển.
Độ mặn của nước canh vẫn còn kém hơn Lâm Khả Tụng đã tưởng tượng một chút, nhưng mùi vị lại có phần ngọt ngào.
Mà cùng với sự ngọt thanh này còn có hương quả nhàn nhạt, và vị chua nhẹ của nước quả.
Nếu Giang Thiên Phàm chưa từng nói với cô rằng phải chú ý trình tự của các hương vị khác nhau, có lẽ cô sẽ chỉ coi nước canh này là một món nước canh khai vị mà uống xuống, mãi mãi không chú ý đến nhiều điều huyền diệu trong đó như vậy.
"Nói cho tôi biết, hương vị đầu tiên cô tiếp xúc được là gì?"
"... Một hương vị độc đáo. Rất dễ ngửi, khiến người ta cảm thấy rất thèm ăn, như là mùi của quả hạch nào đó..." Lâm Khả Tụng cau mày, cố gắng suy nghĩ. Đây là đề thi đầu tiên Giang Thiên Phàm cho cô, cô không muốn bản thân cứ nộp giấy trắng như vậy.
"Loại quả hạch nào?"
Lâm Khả Tụng tìm tòi trong đầu. Không phải đậu phộng, mùi đâu phộng không giống thế này. Có phần giống hạt điều rang, nhưng mùi không nồng như hạt điều. Nó nhạt hơn, nhẹ nhàng hơn... Không cướp mất hương vị của cải trắng.
"Là hạnh nhân à?" Lâm Khả Tụng không quá chắc chắn hỏi.
"Đúng."
Giọng nói của Giang Thiên Phàm rất bình tĩnh, giống như Lâm Khả Tụng nếm ra vị hạnh nhân là điều đương nhiên.
Nhưng một tiếng "đúng" kia, trong nháy mắt khi khóe miệng anh mở ra kia, Lâm Khả Tụng bắt đầu vô cùng tiếc nuối.
Bởi vì chỉ thiếu một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa, cô có thể thấy đầu lưỡi của anh.
"Còn có gì nữa?"
"Còn có vị cải trắng. Tôi chỉ tò mò... vị ngọt của cải trắng sao có thể mất đi trong canh? Là hầm thật lâu à?" Lâm Khả Tụng nói xong mới bắt đầu hối hận.
Bởi vì Giang Thiên Phàm không cho phép cô đặt câu hỏi.
"Nếu hầm cải trắng quá lâu, sẽ không chỉ làm mất đi dinh dưỡng của cải trắng, cũng sẽ khiến cải trắng mất đi vị ngọt của mình. Cách thức thật sự là chọn phần tươi nhất của cải trắng để nấu, hơn nữa nhất định phải lấy ra trước khi lá non của cải trắng hóa vàng, nhất định phải nắm bắt thời gian chính xác. Tỉ lệ nước phải tương đương với tỉ lệ lá non của cải trắng. Nếu nhiều nước hơn, vị thơm ngọt của lá cải non sẽ trở nên nhạt."
Hai tay Giang Thiên Phàm đặt trên đầu gậy dò đường, mà gậy dò đường lại chống trên mặt đất. Tư thế này giống lần đầu tiên Lâm Khả Tụng thấy anh trong biệt thự của anh như đúc.
Bình tĩnh, chín chắn cùng với sự lạnh lùng ở vị trí cao.
Lâm Khả Tụng chợt hiểu ra người đàn ông này cũng không cao ngạo.
Thế giới của anh quá màu nhiệm quá tinh tế, không phải người thường có thể thấy được, cũng không phải người thường có thể hiểu được.
Anh tự xưng vương trong thế giới của mình, nắm rõ tất cả như lòng bàn tay.
"Còn có vị gì khác?"
"Còn có bạc hà?"
"Hương bạc hà rất rõ ràng. Cô nghĩ khi nào bạc hà được thêm vào?"
"Mùi bạc hà rất rõ ràng, hẳn là đã có trong nước canh từ đầu rồi?"
"Không phải. Là khi sắp bắc nồi. Nếu bạc hà và cải trắng nấu chung, để quá lâu, trong nước canh sẽ có mùi thuốc đông y, phá vỡ vị ngọt thanh vốn có của cải trắng."
Lâm Khả Tụng sững sờ, cô thật không ngờ ngay cả thời gian bỏ bạc hà cũng có nhiều điều cần chú ý như vậy.
"Còn gì nữa?"
Giang Thiên Phàm hỏi như vậy, thật sự hỏi Lâm Khả Tụng đến cùng. Ngoại trừ hạnh nhân, cải trắng, bạc hà ngoài ra còn có muối, còn có thể có nguyên liệu nào khác sao?
Lâm Khả Tụng lại uống một ngụm.
Hạnh nhân, cải trắng, bạc hà... Còn có một hương vị độc đáo...
"Cần tây! Là cần tây đúng không?"
"Cái này không khó."
Cái này không khó? Cái này còn nói không khó? Vị cần tây nhạt như thể còn bảo không khó?
"Là nhánh cần tây tươi nhất, sau khi bỏ lá, lọc trong nước canh ba mươi giây. Mục đích là gia tăng cấp độ của mùi vị, mà không để mùi cần tây lấn át cải trắng."
Lâm Khả Tụng mím môi, đầu tiên là hạnh nhân sau đó là cải trắng, lại còn cần tây, đây là nấu ăn mà, còn hơn cả điều chế nước hoa nữa.
"Nguyên liệu cuối cùng là gì?"
Lâm Khả Tụng suýt phun hết nước canh lên mặt đối phương.
Vẫn còn sao? Đây chỉ là một món canh thôi! Sao lại phải phức tạp như vậy chứ!
Giang Thiên Phàm vẫn ngồi yên không nhúc nhích ở phía đối diện, vô cùng kiên nhẫn.
Lâm Khả Tụng nuốt thìa thứ năm xuống, nhận thấy có một vị chua dịu. Vị chua này khéo léo kích thích vị giác, nhưng lại nhanh chóng biến mất không thấy nữa.
Là gì chứ? Rốt cuộc là gì?
Nồi canh vốn không nhiều, bị Lâm Khả Tụng uống thấy đáy.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Giang Thiên Phàm, quyết định trả lời thành thật: "Tôi cảm nhận được vị quả nào đó... Nhưng tôi thật sự không nếm ra là cái gì..."
Giang Thiên Phàm không trách Lâm Khả Tụng, anh chỉ lạnh nhạt mở miệng: "Đừng cố tìm tòi trong giới hạn hiểu biết về đồ ăn Trung Quốc, mở rộng đầu óc của cô đi."
Lâm Khả Tụng mím môi, trở về chỗ cũ.
Lúc này người giúp việc đi tới, đưa một phần đồ ăn đến trước Giang Thiên Phàm, chỉ có điều không phải tôm đông lạnh hôm nay đã thấy.
Nhưng mà trước mặt Lâm Khả Tụng, vẫn là nước canh giống hệt như cũ.
Xem ra, nếu cô không tìm ra đáp án, Giang Thiên Phàm nhất định không cho cô ăn cơm.
Cô thật sự rất đói... Rất muốn ăn một chút đồ ăn gì đó!
Cô cúi đầu, buồn bực múc một muỗng nước canh, vừa đưa đến bên miệng, Giang Thiên Phàm bỗng mở miệng.
"Cô không vui."
"Hả? Không vui?" Lâm Khả Tụng buộc bản thân nở nụ cười, "Sao có thể không vui chứ? Đây chính là canh trong nhà hàng cấp ba sao Michelin đó! Uống ít hay nhiều cũng đều không ngán!"
"Vậy cô cứ tiếp tục uống đi."
Khóe miệng Lâm Khả Tụng giật giật, gân xanh trên trán nổi lên, nhưng lại không thể phát hỏa.
Vì sao người ngồi đối diện không phải Tống Ý Nhiên? Nếu vậy, cô có thể úp thẳng chén canh lên đầu anh!
Mà Giang Thiên Phàm lại nâng dao nĩa lên, nĩa cắt vào trong tôm hè trên bàn, dao nhẹ nhàng lướt qua, một phần thịt tôm nhỏ bị xiên lên, không nhanh không chậm đưa vào trong miệng.
Từ đầu đến cuối anh không va chạm hay phát ra bất kì tiếng động nào, thậm chí anh còn nâng khuỷu tay lên, khi đó cổ tay và đồ ăn phối hợp có vẻ như đã được dày công tính toán, cảnh đẹp ý vui.
Quá trình anh dùng cơm không nhanh không chậm, toàn bộ nơi này đều tuần hoàn theo quy tắc của anh, kể cả thời gian.
Lâm Khả Tụng cúi đầu, tiếp tục uống canh. Trong đầu cô không ngừng nhớ ra rốt cuộc có loại quả nào có thể lấy ra nấu canh?
Hình như chỉ có cà chua thì phải?
Nhưng mà nhìn từ màu sắc của canh này, thấy sao cũng khó có thể có cà chua.
Lâm Khả Tụng lén lấy di động của mình ra từ túi áo, không có tiếng động, sau đó bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm: Hoa quả dùng để làm cơm tây.
Vừa tìm xong, không nghờ lại hiện ra một đống hoa quả.
Vì thế Lâm Khả Tụng quyết định thu hẹp phạm vi tìm kiếm, cô trực tiếp tìm "canh cải trắng bạc hà", lập tức hiện ra cách nấu, trước mắt bỗng sáng lên.
Ôi! Thì ra là cái này! Thì ra người nước ngoài nấu cơm rất hay dùng loại quả này!
"Là cam phải không?" Lâm Khả Tụng hỏi.
Trên mặt Giang Thiên Phàm vẫn không có bất cứ biểu tình gì như cũ.
"Không đúng."
Hai chữ này khiến Lâm Khả Tụng vốn đang vui mừng trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mát.
Vậy mà không phải cam! Rõ ràng trên mạng viết nguyên liệu phối hợp là cam mà!
"Dứa?"
"Không đúng."
"Táo!"
"Không đúng."
Mọi người cùng tới lập phái hoa quả đi!
Lâm Khả Tụng thầm rơi lệ.
Loại hoa quả này nhất định cô đã từng nếm qua sao?
Đồ ăn trước mặt Giang Thiên Phàm đã được đổi thành món chính, mà Lâm Khả Tụng lại bắt đầu uống bát canh cải trắng bạc hà thứ ba.
Nước canh vốn ngọt thanh ngon miệng giờ đây cũng mất đi thú vị, cô thật hận đầu mình không thể nhỏ đi một chút,vùi thẳng vào tự dìm mình chết đuối là được rồi!
"Công cụ tìm kiếm có ích không?"
Sau khi chén canh thứ ba của Lâm Khả Tụng xuống bụng hết, Giang Thiên Phàm rốt cuộc mở miệng.
"Khụ khụ khụ..." Lâm Khả Tụng ho đến mắt nổ đom đóm.
Người này thế mà lại nhìn ra? Làm sao anh thấy được?
Không phải anh Meire nói anh chỉ có thể cảm nhận được ánh sáng sao?
"Tôi có thể cho cô một gợi ý. Không phải chuối, không phải bưởi tây, không phải nho Mĩ, không phải việt quất, không phải mâm xôi, không phải dâu tằm. Phạm vi tìm kiếm của cô có thể thu gọn lại một chút chưa?"
Giọng nói của Giang Thiên Phàm như suối băng chậm rãi tràn ra từ khe hở, lạnh nhạt mà ung dung.
Dù Lâm Khả Tụng là đồ ngốc, cũng biết đối phương đang châm biếm mình!
Cô chỉ có thể yên lặng cất điện thoại vào túi áo, hơn nữa vì thói khôn vặt của mình mà đỏ mặt.
"Cô nếm ra hạnh nhân, cải trắng, bạc hà, cần tay, cuối cùng lại không nếm ra loại quả này, là tôi đã đánh giá cao cô sao?"
Giang Thiên Phàm buông dao nĩa xuống, ánh mắt không có bất kì ham muốn gì kia rõ ràng trống rỗng nhưng lại khiến Lâm Khả Tụng cảm thấy áp lực không rõ.
Giọng nói của anh không hề lên xuống, lại giống dao sắc đâm vào trong lòng Lâm Khả Tụng.
Cô cực kỳ tức giận, thật sự rất tức giận. Đối phương đã ăn xong món chính rồi, còn cô vẫn quanh quẩn tại một chén canh cái gì cũng không có.
Đây là quỷ đánh tường sao?
Khi món chính của Giang Thiên Phàm được dọn xuống, đổi thành món tráng miệng ngọt, Lâm Khả Tụng đã uống xong chén canh thứ năm.
Cô vẫn không biết rốt cuộc loại quả này là gì.
Mà từ dáng ngồi đến vẻ mặt của Giang Thiên Phàm đều luôn không thay đổi.
Cố chấp vào việc này có ích lợi gì?
Cô cũng không phải không uống được nước canh! Ngoại trừ canh cải trắng bạc hà này, không phải còn có canh nấm bơ, canh thịt chim, nếu không thì còn canh gà Trung Quốc, canh giò heo sao!
Lâm Khả Tụng đỡ trán, Giang Thiên Phàm cũng không dùng món tráng miệng ngọt, mà hai tay chống lên gậy dò đường, nhìn về phía Lâm Khả Tụng.
Anh giống như một kẻ độc tài.
Rõ ràng anh đã biết đáp án, lại muốn cả thế giới cũng rõ toàn bộ như lòng bàn tay giống anh!
Khi chén canh thứ tám được đưa đến trước mặt cô, cô đã hoàn toàn không còn chút nâng thìa lên nữa rồi.