Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mời anh ăn cơm dĩ nhiên là muốn hẹn hò với anh.
Thế nhưng thời cơ chưa đến, Lương Nghiên chưa kịp hẹn hò thành công thì đã bị cắt ngang. Phùng Nguyên đói khát xách ba phần cơm tối lao về, sốt sắng chia cho họ mỗi người một phần, dường như không hề ý thức được cậu ta vừa phá hỏng chuyện tình cảm của người khác.
Tay trái của Lương Nghiên đang được truyền nước, tay phải băng kín, đũa cầm không vững, miễn cưỡng chỉ có thể xúc thìa.
Cô ăn được hai miếng, Thẩm Phùng Nam nhìn không nổi bèn tự tay đút cho cô.
Đãi ngộ này trước đây không có, Lương Nghiên sững người, lập tức nhận lấy với vẻ ái ngại.
Phùng Nguyên ngồi một mình một ghế ở đối diện ăn ngấu nghiến như chết đói, không để ý đến chuyện bên này. Sau khi ăn được nửa bát cơm, ngẩng đầu lên, cậu ta mới bất thình lình sặc cơm.
Mẹ ơi, tình huống gì đây?
Phùng Nguyên cảm thấy mình bất chợt biến thành một cái bóng đèn to oành, loại W.
Đến khi Lương Nghiên ăn xong, Thẩm Phùng Nam mới bắt đầu ăn phần của mình.
Anh ăn rất nhanh, Lương Nghiên truyền nước xong cũng vừa kịp cho anh ăn xong bữa.
Họ ra khỏi bệnh viện thì đã chập tối. Biết Thẩm Phùng Nam phải đưa Lương Nghiên về, Phùng Nguyên thức thời tạm biệt họ ở cổng.
“À, anh Nam, anh đưa cô ấy về đi. Em từ đây về luôn. Sáng sớm mai em sẽ tới thẳng đó lấy máy móc, chúng ta gặp mặt ở nơi thích hợp.”
Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Được”.
Phùng Nguyên mỉm cười nhìn Lương Nghiên: “Tạm biệt nhé”.
Lương Nghiên nói: “Hôm nay cảm ơn anh”.
“Khách khí gì chứ.” Phùng Nguyên vẫy tay rồi ra về.
Thẩm Phùng Nam đưa Lương Nghiên về. Tới cửa, anh đưa thuốc cho cô và nói: “Có tiện thay thuốc không?”.
“Tiện, Triệu Yên Tích từng chọn môn hộ lý, giao cho cô ấy là được.”
“Ừm.”
Thẩm Phùng Nam không nói nữa, Lương Nghiên tưởng anh định về.
Nhưng anh lại lên tiếng: “Chuyện hôm nay, tự em giải quyết được không?”. Anh ngừng lại, nhíu mày nhìn cô: “Liệu còn xảy ra lần nữa không?”.
Lương Nghiên không ngờ anh lại hỏi câu này, ngừng lại vài giây rồi nói: “Không đâu, sẽ có người trừng trị hắn”.
Ngữ khí của cô rất chắc chắn, mặt cũng không tỏ ra hoảng sợ. Thẩm Phùng Nam nhìn cô một lúc, không hỏi gì thêm nữa.
“Chú ý vết thương nhé.”
Anh nói xong bèn quay người đi xuống nhà, đi được ba bậc, anh lại nghe thấy Lương Nghiên gọi mình.
“Thẩm Phùng Nam.”
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên thật của anh. Sau vụ gọi “chú Thẩm” lần trước bị cự tuyệt, cô chưa bao giờ chính thức gọi tên anh.
Thẩm Phùng Nam dừng bước, nghiêng nửa người, quay đầu lại.
Lương Nghiên tiến lên vài bước, cúi đầu nhìn anh.
“Khi nào anh rảnh, em lại mời anh ăn cơm.”
Thẩm Phùng Nam bỗng á khẩu, muốn bỏ lại một câu “Chăm sóc vết thương của em trước đi”, nhưng cuối cùng anh không nói ra.
Cô cứ đứng đó, vẫn bộ dạng thảm hại, vẫn khuôn mặt xước xát, vẫn bộ quần áo dính máu, hẹn hò với anh như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lương Nghiên đợi một lúc, không thấy anh lên tiếng, trong mắt cô, đây có lẽ là thái độ từ chối.
“Nếu anh không thích thì…”
“Được.” Anh ngắt lời cô: “Khi nào vết thương đỡ thì tới tìm tôi”.
Lương Nghiên mỉm cười.
“Được, anh đợi nhé.”
Hẹn được bữa cơm đó, Lương Nghiên ghi nhớ trong lòng, tự nhiên cũng quan tâm tới vết thương hơn.
Cô hộ lý nửa vời Triệu Yên Tích rốt cuộc cũng có cơ hội thể hiện trình độ trước mặt Lương Nghiên. Cô ấy nhiệt tình giúp Lương Nghiên thay thuốc, giám sát chế độ ăn uống, thậm chí còn giúp cô gội đầu. Nếu không vì Lương Nghiên kiên quyết từ chối, cô ấy đã tận tâm tới mức cung cấp dịch vụ tắm rửa chà lưng rồi.
Kiểu tận tâm ấy khiến Lương Nghiên hơi phiền.
Ví dụ như mỗi lần thay thuốc, Triệu Yên Tích cứ nhắc đi nhắc lại: “Lái xe phải cẩn thận”, “Đi đường phải nhìn đường”… Nhưng cũng không thể trách cô ấy được, Lương Nghiên không nói thật với cô ấy. Triệu Yên Tích thật sự nghĩ rằng trong vòng một tuần Lương Nghiên đã ngã xe hai lần, khó tránh khỏi càm ràm.
Yên tĩnh nghỉ ngơi được hai hôm, trong khoảng thời gian này ngoài cuộc điện thoại của Lương Việt Đình thì không còn chuyện gì khác.
Tới sáng thứ Hai, lại có một vị khách không mời bất ngờ hiện diện.
Triệu Yên Tích không có nhà, người mở cửa là Lương Nghiên.
Không ngờ người đứng ngoài cửa lại là Nghiêm Ninh, Lương Nghiên đã thật sự sững sờ.
Nghiêm Ninh đã đi vào. Bà ta đi đôi giày cao gót đến mười phân, gót mảnh, chạm xuống nền nhà vang lên âm thanh không hề nhỏ.
Lương Nghiên tỉnh ra, đóng cửa lại.
Nghiêm Ninh không nhìn cô mà đánh mắt quan sát phòng khách một lượt.
“Nhà nhỏ vậy? Việt Đình một tháng cho cô nhưng hai mươi ngàn, tiêu gì rồi?”
Lương Nghiên không đáp. Nghiêm Ninh quay đầu lại, nhìn thẳng lên người cô, khẽ nói: “Càng lớn càng quái đản, lúc nhỏ còn đáng yêu một chút”.
Lương Nghiên vẫn chỉ im lặng. Vết thương trên mặt cô vẫn chưa lành hẳn, tay vẫn còn băng. Nghiêm Ninh nhìn qua rồi nói: “Chuyện này nằm ngoài dự liệu của chúng tôi. Mấy hôm nay Việt Đình bận rộn nên tôi qua giải quyết. Thằng Nghiêm Kỳ khốn nạn, tôi dĩ nhiên sẽ quản lý. Lần này về nước là kế hoạch nó đã trù bị từ lâu, tất cả mọi người đều bị nó mua chuộc, quản gia cũng đưa hộ chiếu cho nó. Tất cả những kẻ thất trách, tôi đều sẽ xử lý toàn bộ”.
Thấy Lương Nghiên không có biểu cảm gì, Nghiêm Ninh nhìn cô thật kỹ, dừng lại một chút mới nói tiếp: “Nhưng nó đã quay về rồi, có đưa qua đó cũng không còn cần thiết nữa, không thể cả đời bắt nó ở ngoài. Chuyện này tôi sẽ nói với Việt Đình, sau này Nghiêm Kỳ sẽ ở lại Bắc Kinh. Tôi sẽ đảm bảo nó không thể tới Nam An được nữa. Chỉ cần cô không bao giờ quay về thì tay nó chẳng thể thò đến đây được”.
“Ý của cô, cháu hiểu rồi.”
Nghiêm Ninh sắc mặt bình thản nhưng dường như không vì câu nói này mà thả lỏng cảm xúc.
Bà ta đi thêm mấy bước vào phòng, nhìn một chậu cây dây leo xanh trong góc phòng rồi từ tốn nói: “Lương Nghiên, tôi sống thẳng, nói gì có nghe cô đừng phật ý. Cô nên hiểu tôi vốn không thích cô, việc này chắc chắn có liên quan tới mẹ cô. Nhưng giống như Việt Đình nói, Thẩm Ngọc có vô sỉ cỡ nào đó cũng là lỗi của bà ta, không thể đổ tội cho cô. Trong người cô chung quy vẫn chảy dòng máu của nhà họ Lương. Việt Đình đón nhận cô, tôi là vợ ông ấy, cũng sẽ không quá hà khắc với cô. Nhưng tôi hy vọng cô biết rõ vị trí của mình, đừng giống như mẹ mình, ôm mấy giấc mơ không có thật, để rồi làm ra mấy chuyện xấu xí, vô liêm sỉ”.
Bàn tay trái của Lương Nghiên từ từ cuộn chặt lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Ánh mắt Nghiêm Ninh mỗi lúc một nghiêm: “Cô là thân phận gì, Nghiêm Kỳ lại là thân phận gì, cô đều hiểu rõ. Dù gạt bỏ mối quan hệ cậu cháu ngoài mặt thì hai người cũng không thể có tương lai. Nghiêm Kỳ nó chưa tỉnh táo, tôi chỉ biết ký thác hy vọng vào cô. Tôi hy vọng cô giữ nguyên tình trạng hiện tại. Tóm lại là tránh xa Nghiêm Kỳ ra một chút”.
Lương Nghiên buông tay ra, ngẩng đầu lên nói: “Cô yên tâm, chuyện cô lo lắng sẽ vĩnh viễn không xảy ra đâu ạ”.
“Vậy thì tốt.”
Nghiêm Ninh dường như đã hài lòng, sắc mặt ôn hòa hơn. Bà ta rút từ trong túi xách ra một chiếc hộp màu vàng nhạt.
“Quà Việt Đình gửi cho cô, cầm lấy đi.”
Lương Nghiên đứng im, Nghiêm Ninh lại gần, nhét chiếc hộp vào trong tay cô.
“Tôi đã xem rồi, cũng đẹp đấy. Ông ấy mang về từ Paris, không quá đắt đỏ, nhưng cũng lên tới bảy, tám mươi ngàn rồi. Bố cô cũng có lòng với cô lắm đấy.”
Lương Nghiên im bặt, Nghiêm Ninh cũng không để tâm, bà ta nện giày cao gót bước đi.
Lương Nghiên đứng im trong phòng khách một lúc, vân vê chiếc hộp rồi quay về phòng ngủ.
Cô mở nó ra, lấy lắc tay bên trong ra, nhìn một lúc rồi lại đút vào như cũ. Cô ngồi sụp xuống, lôi từ dưới đáy giường ra một chiếc hộp nhựa, nhẹ nhàng bỏ nó vào.
Hộp đựng đồ được cô đẩy về chỗ cũ, chạm vào chiếc hộp giấy ố vàng được phong kín bên cạnh.
Lương Nghiên ngồi ngẩn người một lát rồi kéo nó ra.
Cô tìm kéo cắt lớp băng dính kín mít bên trên ra, mở nắp. Bên trong có một cuốn sổ nhật ký màu đen, một chồng thư, một kẹp tài liệu nhét đầy giấy báo cũ và một vài đồ lặt vặt, bao thuốc lá nhăn nheo từ thế kỷ trước, chiếc cà vạt đã lỗi thời, chiếc bút máy cũ đã hỏng hóc…
Lương Nghiên cầm nhật ký lên, mở ra, trang lót có ghi tên: Thẩm Ngọc.
Nét chữ bằng bút máy chỉnh tề, nét cuối cùng còn đọng mực, mùi hương cũ kỹ dường như cũng tỏa ra theo.
Lật thêm một trang, cả mặt giấy kín đặc những chữ, nhìn lướt từ đầu tới cuối, có vô số những chữ “Lương Việt Đình”.
Đoạn bốn hàng, sáu câu:
“Hôm nay tôi bắt đầu viết nhật ký. Vì sao ư? Vì tôi cả một bụng tâm sự không thể kể cùng ai. Có những người tôi không dám nói, có những kẻ tôi chẳng thèm nói. Sáng nay, lúc tôi làm đổ cốc nước, Lương Việt Đình đã bước vào. Hôm nay anh mặc bộ đồ của lần trước, tôi ấn tượng rất sâu đậm, vì tôi đã từng nhung nhớ hình ảnh ấy vô số lần. Lương Việt Đình đi về phía tôi, đưa khăn cho tôi. Tôi rất căng thẳng, còn anh thì mỉm cười nhẹ nhàng, làm như tôi không hề phạm lỗi vậy. Tôi bỗng nhiên không sợ anh nữa. Sao tôi lại phải sợ anh chứ? Tôi sẽ chỉ lại tiếp tục nhớ dáng vẻ anh ngày hôm nay vô số lần…”
Nhật ký viết rất dài, mỗi ngày đều chiếm trọn hai trang giấy. Lương Nghiên lật giở từng trang, xem tới trang cuối cùng thì cũng đã trưa.
Chân cô tê dại, nhưng cô không đứng dậy mà mở hết những bức thư và giấy báo cũ chưa gửi ra.
Đọc tất cả một lượt, đầu Lương Nghiên bắt đầu đau.
Phản ứng tới chậm của chấn rung não bộ sao?
Cô lại ném tất cả vào trong hộp, dùng đôi chân tê rần đá vào chân giường, cả người đổ ra giường.
Trên trần nhà không có gì cả, nhưng dường như cô lại nhìn thấy những con chữ đó, kín đặc, chi chít…
Cô nhớ lại lời của Nghiêm Ninh.
Nghiêm Ninh nói Thẩm Ngọc vô sỉ.
Buổi tối, Triệu Yên Tích về từ sớm, mang theo cơm tối cho Lương Nghiên.
Lương Nghiên cảm thấy cực kỳ buồn ngủ. Ăn xong, thay thuốc, tắm rửa qua rồi cô cũng đi ngủ sớm.
Cô không nghĩ gì cả, giấc ngủ ấy rất sâu, tới nửa đêm thì giật mình tỉnh giấc vì chiếc di động rung bần bật dưới mông.
Lương Nghiên mơ mơ hồ hồ lấy nó lên, mắt nhắm mắt mở, bấm bừa rồi đặt bên tai.
“Lương Nghiên!” Giọng nói đầu kia đập vào tai. Lương Nghiên lập tức tỉnh ngủ. Cô sững người, định tắt ngay nhưng trong điện thoại đã vọng ra một cơn phẫn nộ: “Lương Nghiên, em dám tắt thử xem! Cô bạn tốt đó của em tên là Triệu Yên Tích phải không, người Du Thành chứ gì?”.
Tay Lương Nghiên cứng lại.
Trên một chiếc giường khác, hơi thở của Triệu Yên Tích vẫn nhịp nhàng, vẫn đang ngủ như chết không biết trời đất gì.
Giọng nói trong điện thoại bình tĩnh lại, mang theo âm mũi nặng nề: “Lương Nghiên, tôi là người thế nào em chưa biết à? Em ép tôi ác, tôi không có đường lùi, tôi dám làm bất kỳ chuyện gì. Phải, tôi đang ở Bắc Kinh, tôi không ra khỏi nhà được, nhưng tôi quen biết hạng người nào, em hiểu mà, đúng không?”.
Lương Nghiên cầm chặt di động, nhìn chằm chằm trần nhà trong bóng tối.
Hơi thở khó mà bình ổn của cô dường như đã vọng qua loa, đầu kia, Nghiêm Kỳ cười khẩy: “Tôi mà đang đứng trước mặt em, bây giờ chắc là em lại tức giận đâm tôi”.
Cô không trả lời, hắn dường như cũng không để ý, chỉ tự lẩm bẩm: “Hơn sáu năm rồi, lần đầu tiên gọi điện thoại cho em, cảm giác này cũng không tệ, chí ít thì em đang nghe, không tìm mọi cách để bỏ trốn, cũng không cầm dao đâm tôi…”.
Dường như hắn đang đứng ngoài ban công, gió Bắc Kinh rất lớn, thổi vù vù, khiến giọng nói của hắn như cũng tản mát trong gió: “Tôi nói, mẹ nó, sao em ác vậy. Mấy năm nay tôi sống thế nào em có biết không… Em biết mới lạ đó. Mẹ kiếp, đến số điện thoại của em tôi còn không có, không ai nói cho tôi biết, không ai nói cả, tôi chỉ có những bức ảnh đó, chỉ có những…”.
Lương Nghiên lẳng lặng nằm nghe.
Nụ cười trầm mang chút ai oán của Nghiêm Kỳ vang đến, vài giây sau là một tiếng nấc.
“Nghiên Nghiên, em nói đi, sáu năm nay, em có từng nhớ đến tôi không?”
Trong điện thoại cực kỳ im ắng, vài giây sau, Lương Nghiên lên tiếng.
“Có.”
Đầu kia có cơn gió thổi qua, tiếng rít gào như ma quỷ, che lấp hơi thở khẽ của Nghiêm Kỳ.
Lại qua vài giây nữa, hắn định lên tiếng thì giọng cô khẽ vọng đến:
“Nhớ tới cậu là tôi gặp ác mộng.”