Cuối cùng cũng đến ngày Khả Ái được xuất viện.
Chiếc xe dừng lại trước cánh cửa lớn đang mở rộng cùng với những người hầu đang đứng ở đó.
Cánh cửa xe mở rộng, người bước xuống xe trước là Đường Phong, anh không cho cô bước xuống ngay mà bế cô trên tay.
Cô thấy vậy thì ngượng ngùng, trước bao nhiêu người mà anh làm như vậy.
- Anh Phong! Thả em xuống! Mọi người đang nhìn kìa!
- Không sao! Anh thấy bình thường!
Khuôn mặt cô đã đỏ bừng từ lâu.
Trông giống như một trái táo, nhưng trong mắt anh lại rất xinh đẹp.
Anh bước lên bậc, bước đi như lúc nào cũng đề phòng, sẽ có người làm hại con cún nhỏ nằm trong vòng tay.
Bây giờ, căn nhà của mình mà anh cũng không có cảm giác an toàn.
- Anh về rồi sao? Hiên Hiên và em đang chờ anh đó!
Một giọng nói phát ra từ trên cầu thang càng ngày càng gần hơn, kèm vào đó là hương nước hoa nồng nặc.
Mùi hương đó không dễ ngửi, khiến cơn nghén của cô lại đến.
Ọe...!oẹ...!oẹ...
- Em có sao không? - Anh lỗ lắng hỏi cô.
- Không...!không sao! - cô vừa che miệng vừa nói.
Lúc này anh đã thật sự tức giận, nhưng lại nói với cô với giọng nói nhẹ nhàng.
- Ngoan! Ngồi đây chờ anh một chút!
Anh vừa nói vừa dịu dàng đặt cô xuống ghế sô pha.
- A Lam đâu? Lấy cho cô ấy ít thuốc bác sĩ đã kê!
- Vâng ạ!
Quay ra Đỗ Ninh Kiều, khuôn mặt anh lập tức thay đổi, trở nên tức giận hơn nhiều.
- Tôi đã yêu cầu cô bước ra khỏi nhà rồi mà! Tại sao còn ở đây?
- HAHAHA! Đơn giản thôi! Tôi chưa muốn!
Câu nói đó của cô ta lại khiến anh tức giận hơn nữa.
Không thể kiềm chế được nữa, anh tức giận tiến gần cầu thang.
Bước từng bước lên, mạnh bạo nắm lấy tóc cô ta kéo xuống.
- Nếu cô không đi thì tôi phải làm cách này thôi!
- Bỏ tôi ra!
Cô ta không ngừng la hét bảo anh bỏ tay ra.
Đường Phong từ trước tới giờ là phụ nữ, chưa bao giờ mạnh bạo ra tay với bất cứ cô gái nào, vậy mà bây giờ anh có thể quên đi điều đó mà đối xử vậy với cô ta.
- Bỏ tôi ra! Anh bị điên sao? Hiên Hiên! Cứu mẹ!
- Đừng có lấy thằng bé ra dọa tôi!
Mọi sự kháng cự của cô ta đều vô ích, anh vẫn không ngừng nắm lấy tóc cô ta kéo ra ngoài cửa.
- Huhuhu! Ba hung dữ quá! Huhuhu!
Giọng nói non nớt vang lên từ cầu thang cùng với tiếng khóc không ngừng.
Hiên Hiên đang rất sợ.
- Chị Tiểu Ái! Em sợ quá! Ba hung dữ với mẹ quá!
- Hiên Hiên!
Thằng bé đáng nhẽ ra không được thấy cảnh tượng này, nó còn quá nhỏ để hiểu.
Nhất là khi Đường Phong đang hung dữ thế này.
Cô nhìn thấy cậu bé thì bất ngờ nói:
- Hiên Hiên! Lại đây nào!
Cô vừa nói vừa dang rộng vòng tay đón lấy cậu bé.
Cậu bé chạy lại ôm chầm lấy cô.
Nó ôm thật chặt như không muốn buông.
Hơi ấm của cô như thỏi nam châm hút lấy cậu bé.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được hơi ấm thực sự của người mẹ.
- Chị Tiểu Ái! Em sợ!
Cô vừa ôm, vừa bịt chặt tai cậu bé lại, cô không muốn cậu bé nghe thấy những lời chửi rủa mà cha mẹ nó dành cho nhau.
Nước mắt thấm ướt đẫm áo cô.
Đúng là cậu bé là con của người cô yêu và tình địch của mình nhưng cậu bé lại rất đáng thương, làm sao cô lại không chr chở cho cậu bé được.
"LỤC ĐƯỜNG PHONG! TÔI SẼ KHÔNG BỎ QUA CHO ANH ĐÂU!"
Anh chẳng thèm để tâm, quay lưng bước vào nhà, hai tay còn phủi phủi như vừa chạm vào đống rác rưởi.
Anh bước vào nhà.
Thấy cô đang ôm Hiên Hiên, lòng mới dịu lại.
Anh tiến lại gần.
Tách cậu bé khỏi cô:
- Cô Lam! Đưa Hiên Hiên đi tắm đi!
Quay sang cô:
- Bé con của anh! Lúc nãy làm em sợ rồi! Bây giờ thì không sao nữa!
Nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hơn ngọt ngào rồi bế cô lên tầng.
Sức khỏe cô chưa được phục hồi hẳn mà vẫn muốn xuất viện, anh đành chiều theo ý cô.
Nhưng cô không được phép rời khỏi giường.
Anh đặt cô xuống giường, ngay sau đó có cuộc điện thoại của A Thiên, bảo anh phải đến công ty ngay.
Anh vốn không muốn nhưng sau khi cô khuyên anh mới đi, cô cũng đã hứa với anh là sẽ nghe lời.
Nhưng ngay khi anh vừa đi, cô đã hiếu động bước xuống cầu thang.
Cô muốn đến xem Đình Vũ thế nào, mấy hôm nay không biết anh ấy có ăn đầy đủ không.
Nhưng khi vừa bước xuống.....
- Cô Đỗ! Cô tìm Trương Thiếu sao? Thiếu gia không nói gì với cô sao? Cậu ấy đã thả cậu ấy ra từ lâu rồi!
- Thả ra rồi sao? - cô bất ngờ hỏi lại
Tại sao anh lại hành động như vậy? Đường Phong dễ bỏ qua cho anh ấy đến vậy sao? Hay là...!anh ấy biết điều gì?