“ Đủ rồi ”.
Nghiêu Cảnh Hiên hét lớn, anh không cho phép người khác ngay trước mặt anh công kích Đoan Uất Liễm. Phải, cô là người gây ra tai nạn, là người sai. Nếu đã sai vậy anh giúp cô sửa lại được rồi, người khác có quyền gì nói?
“ Hiên... ”.
Bạch Diễm Họa uất ức vô cùng. Kể từ khi Đoan Uất Liễm trở về lần nào Nghiêu Cảnh Hiên nói chuyện với cô ta cũng là dùng ngữ khí phẫn nộ, tức giận. Cô ta sai sao? Cô ta nói anh đưa Đoan Uất Liễm vào bệnh viện tâm thần là sai ư? Không hề!
“ Bối Kiệt, dẫn người ra ngoài, bắt đầu từ bây giờ cấm bước vào cửa Nghiêu gia ”.
Nghiêu Cảnh Hiên vừa dứt lời, Bối Kiệt và hai người đàn ông đã xuất hiện. Hai người kia mỗi người túm lấy một cánh tay của Bạch Diễm Hoạ, không thương hoa tiếc ngọc kéo cô ta ra ngoài.
Bạch Diễm Hoạ đi rồi, Bối Kiệt khi hoàn thành nhiệm vụ cũng chẳng còn lý do gì để lưu lại, hiện tại trong phòng chỉ còn lại Nghiêu Cảnh Hiên và Đoan Uất Liễm.
Anh đi tới chỗ cô, nắm lấy đôi bàn tay của cô, dường như cô mơ thấy ác mộng mà cả người cứ run rẩy, nhưng anh không biết cô vốn dĩ đã tỉnh, đoạn hội thoại kia cô cũng đã nghe thấy, run rẩy là vì khóc, vì đau.
“ Liễm Nhi, sẽ ổn thôi. Có anh đây, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi ”.
Lời kia lọt vào tai Đoan Uất Liễm cô thiếu chút nữa không cầm cự mà ôm lấy anh. Người đàn ông này vì cô mà phụ trù nhiều thứ như thế, người đàn ông này một lòng yêu cô.
Nghiêu Cảnh Hiên chỉnh lại chăn cho cô, đứng dậy rời khỏi Nghiêu gia ngay trong đêm, ngay khi vết thương vẫn còn chưa lành.
[... ]
Cốt gia.
“ Nghiêu tổng nửa đêm nửa hôm chạy tới Cốt gia là có chuyện gì? Cãi nhau với cô ấy rồi? ”.
Cốt Tư Nặc gượng cười một tiếng. Trên người hắn bây giờ chỉ khoác một chiếc áo tắm mỏng tanh, bên trong để trần.
“ Cô ấy xảy ra chuyện rồi ”.
Bàn tay đang rót rượu của Cốt Tư Nặc khẽ khựng lại. Hắn lựa chọn buông tay Đoan Uất Liễm, lựa chọn trở về bên cạnh Bạc Sơ và Cốt Uất Bảo là cho cô một cơ hội được ở cạnh Nghiêu Cảnh Hiên.
Nhưng đến thực tại là hắn sai sao?
Nghiêu Cảnh Hiên tiếp tục nói tiếp.
“ Chứng tâm thần phân liệt lại tái phát. Hiện giờ nhân cách thứ hai rất nguy hiểm, nó càng ngày càng trở nên mạnh mẽ nếu không kịp thời chữa trị ắt sẽ thay thế nhân cách chính thống ”.
“ Anh muốn tôi lảm gì? ”.
“ Cùng tôi đi tìm bác sĩ giỏi để chữa cho cô ấy. Họ nói phải đưa cô ấy đến bệnh viện tâm thần nhưng tôi không muốn ”.
Cốt Tư Nặc gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Hắn và Nghiêu Cảnh Hiên không khác gì nhau đều không mong sẽ phải tận tay đưa cô vào bệnh viện tâm thần, cái nơi ấy căn bản đâu phải là nơi dành cho người sống, cái nơi ấy có biết bao nhiêu người vì điên cuồng mà chết đi.
“ Được. Nhưng tôi có một câu hỏi ”.
“ Anh nói ”.
“ Đoạn Thiệu Niên là do anh hay do cô ấy? ”.
Biết rằng lời của Bạch Diễm Hoạ không hoàn toàn đáng tin nhưng trong lòng Cốt Tư Nặc vẫn luôn ngập tràn thắc mắc. Nếu thật sự là Nghiêu Cảnh Hiên giết chết, Bạch Diễm Hoạ cũng không vì thế mà quá oán hận Đoan Uất Liễm. Nhưng nếu là Đoan Uất Liễm làm, Nghiêu Cảnh Hiên giúp Đoan Uất Liễm che giấu thì lại là chuyện khác.
“ Cô ấy ”.
Lần này Nghiêu Cảnh Hiên không che giấu nữa, trả lời thẳng thắn. Anh hiện tại muốn nhờ thế lực của Cốt Tư Nặc thế nên cũng phải biểu đạt chút thành ý, hơn nữa Cốt Tư Nặc yêu cô như vậy sẽ không dùng chuyện này để tổn hại cô.
[... ]
Sáng sớm, Đoan Uất Liễm đã rời khỏi Nghiêu gia, đi tới nghĩa trang, nơi chôn cát ba ruột của cô, Đoan Thiệu Niên.
Cô đứng trước mộ của ông, nước mắt rơi lã chã.
Khi cô hỏi cô đã đâm phải ai, Nghiêu Cảnh Hiên lại luống cuống, tìm mọi cách để lấp liếm cho qua hoá ra là vì cô đâm chính ba ruột của mình.
Khi ba mất, cô còn oán trách người gây ra tai nạn, nhưng thực tế thì sao hung thủ thật sự lại là cô.
Bản thân cô biết rõ Nghiêu Cảnh Hiên giấu cô chuyện này là muốn tốt cho cô, nhưng anh lấy đâu tư cách để làm thế? Cô có quyền biết, có quyền tự trách bản thân, có quyền hận chính mình.
Năm cô mười tuổi đã mất mẹ, trong nhà chỉ còn lại hai cha con. Là ba cô một mình nuôi lớn cô nên người. Nhưng nực cười thay chính cô lại là người tiễn đưa ông về với đất mẹ.
Đoan Uất Liễm quỳ rạp xuống đất, dập đầu không biết bao nhiêu cái, đến khi máu chảy xuống vẫn không ngừng.
“ Ba, con gái ngu xuẩn, con gái bất hiếu! ”.
[... ]
Nghiêu gia.
Nghiêu Cảnh Hiên trở về Đoan Uất đã đứng trước cửa đợi anh. Khắp nơi đều nồng nặc mùi dầu, anh sửng sốt, trong lòng bất an.
“ Cảnh Hiên, đừng bước nữa, nếu anh bước một bước em sẽ châm lửa thật đấy ”.
Nghiêu Cảnh Hiên đứng bất động. Anh cảm thấy tâm trạng của cô có chút bất ổn.
“ Đừng nói gì cả, hãy nghe em nói ”.
“ Cảnh Hiên, em yêu anh, yêu anh. Muốn một đời này ở bên cạnh anh nhưng không thể nữa rồi. Em phải chuộc lỗi, chuộc lỗi với người ba nơi suối vàng ”.
“ Đợi anh tại nơi này là muốn nói lời chào tạm biệt anh. Em muốn đứng tại đây chuộc lỗi một phần muốn đem ký ức đẹp đẽ nhất tại ngôi biệt thự này được chung sống cùng anh đem theo. Cảnh Hiên, yêu anh! ”.
Dứt lời, Đoan Uất Liễm liền châm lửa.