Sau khi dỗ dành cho tiểu Chính Thần đi ngủ, Thiên Thiên lập tức trở về phòng mình mở máy tính có kết nối với chiếc camera kia để theo dõi quá trình em gái hầu hạ người ta như thế nào.
Cùng lúc đó, Chính Thần cũng vụng trộm xâm nhập vào máy tính của mẹ mình để xem ké việc mẹ đang làm.
Trên màn hình là hình ảnh một căn phòng trống không, Ảnh bị treo trên tường tất cả tay chân đều bị gim vào tường. Máu trên người cô ta vẫn lách tách rơi xuống từng giọt một, khuôn mặt lúc này cũng đã trở nên tái nhợt, gần như không còn sức sống. Nhìn thấy cảnh này cả Thiên Thiên và Chính Thần đều nhếch môi cười, dáng vẻ này đúng là rất vừa mắt họ.
"Cảm giác thế nào?" Lãnh Bẳng Tẩm mở cửa đi vào phòng dựa vào một chiếc bàn đối Ảnh cười vui vẻ, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô ta
"Không tệ, rốt cuộc mày muốn gì." Khuôn mặt Ảnh tái nhợt tràn đầy phẫn nộ, cảnh giác nhìn người con gái trước mặt.(thu thảo~DĐLQĐ)
"Không sao tao sẽ từ từ chơi với mày." Băng Tâm nở nụ cười rét lạnh tiến đến đạp thẳng vào bụng cô ta một cái.
Lúc này Thiên Thiên, Chính Thần đang xem không khỏi cười vui vẻ mà vỗ tay ủng hộ, thật là muốn trực tiếp chứng kiến chuyện này.
"Á á á, đừng như vậy xin cô tha cho con tôi." Cảm giác đau đớn từ bụng truyền đến khiến Ảnh phải kêu ra tiếng. Cô ta vô lực cầu khẩn Tâm tha cho, là một người mẹ cô không thể để đứa bé trong bụng xảy ra chuyện gì được. Cô ta đã hoàn toàn quên mất việc mà mình đã làm một năm trước.
"một năm trước tôi và chị tôi cũng đã cầu xin cô nhưng cô có tha cho chúng tôi không?" Tâm dùng tay nâng cằm Ảnh lên ép cô ta phải nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của mình, trên môi nhếch lên nụ cười ác quỷ. Nhớ tới cảnh mình cùng chị gái và cháu trai bị người ta ép đến đường cùng trong lòng cô càng lạnh xuống.
"Tôi biết lúc đó tôi sai rồi, xin cô tha cho đứa con trong bụng tôi nó không có tội gì mà." Nhìn ánh mắt Tâm, Ảnh khẩn khoản cầu xin cho dù là biết sẽ không có hi vọng, trong lòng cô ta lúc này đang vô cùng hoảng loạn. Cô ta biết mình sắp phải chịu hành hạ vô cùng khổ sở nên bất chấp tất cả mà cầu xin tha thứ.
"Cô biết sai thì cháu tôi cũng đã chết rồi, cô nghĩ tôi có thể để đứa trẻ này sống sót sao? Đúng thật là ngây thơ." Băng Tâm lạnh lùng dùng đầu gối đạp thẳng vào bụng cô ta, nhớ tới việc đứa cháu chưa kịp ra đời đã bị ép chết trong lòng cô đau ê ẩm.
Thấy Băng Tâm nhắc đến chuyện này mà mang theo nỗi buồn khiến cho hai người đang theo dõi màn hình mỗi người một suy nghĩ.
Thiên Thiên cảm thấy đau lòng khi nhắc tới đứa con đã mất, nếu không phải mất đi nó thì có lẽ đến bây giờ cô vẫn còn yếu đuối nhu nhược. Nghĩ vậy cô không khỏi cười khổ, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy chứ? Mặt khác cô cũng rất tán thành câu nói của Băng Tâm, chỉ có làm như vậy mới có thể an ủi linh hồn con gái mình.
Chính Thần thì vô cùng buồn bực, nếu không phải mất đi em gái mẹ đã không đau khổ và trở thành như vậy. Đứa em mà bé mong đợi không ngờ lại bị người đàn bà kia hại chết, nhất định không thể cho con cô ta ra đời được. Hừ bé muốn cô ta phải đau khổ hơn mẹ gấp trăm ngàn lần.
"Á á, cô..giết...chết tôi đi." Ảnh thở không ra hơi nói, cơn đau từ bụng truyền đến ngày càng tăng, máu đã chảy dọc theo chân cô ta xuống nền nhà trắng tinh. Cô ta rơi vào hố sâu tuyệt vọng, chỉ muốn bản thân có thể được giải thoát.
"Muốn chết, đâu có dễ dàng như vậy. Tôi sẽ khiến cho cô nếm trải mùi vị muốn sống không được muốn chết không xong." Tâm cười lạnh, tay lại đấm một phát nữa vào bụng cô ta.
"Á...á...á." Khắp phòng vang vọng tiếng kêu thê lương của Ảnh
"Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chết đâu." Nhìn thấy Ảnh đau đến sắp ngất đi, máu lại không ngừng chảy xuống chân. Tâm cũng chỉ nhàn nhạt nói
"Vào đi." Băng Tâm nhìn ra ngoài cửa
"Chủ nhân có gì phân phó." Một người đàn ông mặc đồ đen bước vào cung kính nhìn Tâm
"Lấy đứa bé trong bụng cô ta ra, cắt lưỡi, chặt hết tay chân đi. Mà nhất định phải để cô ta sống sót." Tâm lạnh lùng lên tiếng
Nghe cách Tâm ra lệnh mà ngay cả Thiên Thiên và Chính Thần cũng phải lạnh sống lưng.
" Thật không ngờ con bé lại ra tay ác như vậy, thật là bất hạnh cho Ảnh mà." Thiên Thiên nhìn màn hình tiếc nuối nói mà trên môi lại nở nụ cười tươi hơn hoa.
"Hì hì mẹ tiểu Tâm đúng là ác thật nhưng mà mình thích, sau này phải bắt mẹ dạy mấy kiểu tra tấn người khác mới được." Trong khi đó Chính Thần ở căn phòng khác lại cười khanh khách tán thưởng. (bó tay hai mẹ con nhà này.)
"Dạ." Nghe xong lời cô nói, cả thân thể người áo đen run lên, chủ nhân cũng ác độc quá đi, nhưng anh ta cũng ngay lập tức đi thực hiện nhiệm vụ mà không nói gì.
"Sau khi cô ta tỉnh thì cho người đến thông báo với tôi, chỉ cần bấm chuông cửa ba lần là được rồi." Tâm lạnh lùng ra lệnh, không thể để cô ta chết sớm như vậy được.
"Dạ, nhưng tại sao phải để cô ta sống ạ?" Người đàn ông mạnh dạn lên tiếng hỏi
"Chuyện này cậu không cần biết, đứa bé trong bụng cô ta thì hãy đem đi chôn đi." Tâm nói rồi bỏ đi
Người áo đen bắt đầu làm theo sự phân phó của Lãnh Băng Tâm, cậu ta cũng không muốn mình là người tiếp theo sẽ có kết cục như vậy nên phải hết sức cẩn trọng.
Nhưng đúng lúc này không hiểu sao màn hình của Thiên Thiên chợt rung lên và có vẻ như chiếc camera đã bị người ta cầm đi. Trong lòng Thiên Thiên thầm thở dài, xem ra là bị phát hiện rồi.
Một lúc khuôn mặt tươi cười của Băng Tâm hiện lên trên màn hình.
"Chị à lần sau có đặt máy quay trộm thì cũng đặt kín một chút nhé, mà phải chọn loại công nghệ cao nhất vào, cái này kém quá." Tâm chỉ nói câu đó rồi màn hình tối đen xì, không cần nói Thiên Thiên cũng biết số phận của chiếc camera.
Chợt nghĩ ra một việc Thiên Thiên liền lấy một chiếc máy quay khác và cài đặt chế độ tự động rồi đến trước nó để thu hình chính mình.(thu thảo ~DĐLQĐ)
"Lâm Phong, đã lâu không gặp tôi rất là nhớ anh đấy." Thiên cười nhạt nhìn thẳng vào camera.
"Hôm nay để khẳng định sự tồn tại của mình tôi sẽ tặng anh một món quà rất ý nghĩa, hi vọng anh thích nó." Thiên Thiên tiếp tục cười, cuối cùng còn nháy mắt tinh nghịch trước máy quay.
Thiên Thiên cắt đoạn băng đó và đoạn ghi hình Ảnh vừa bị tra tấn nhấn chuột một cái gửi đến hòm thư tối mật chỉ có Lâm Phong mới có thể xem. Tiếp đó tâm trạng cô trở nên vui vẻ mà dần chìm vào giấc ngủ.
Ở phòng bên kia Chính Thần cũng hoàn thành kế hoạch vĩ đại bao gồm việc chọc phá, làm tổn thất tổ chức sát thủ hàng đầu hiện nay. Tiện thể cậu cũng tìm thêm một vài ứng cử viên sáng giá để trở thành cha tương lai mình.
Bé muốn mẹ có được chỗ dựa vững chắc mà phải chắc chắn người đó sẽ không làm mẹ tổn thương như kẻ vô tình vô nghĩa kia.
Cuối cùng sau một thời gian dài tìm kiếm bé cũng thấy một người đàn ông khá phù hợp. Đó là tướng quân trẻ tuổi của nước V anh ta được mệnh danh là thiên tài, hơn nữa chưa từng gần gũi phụ nữ, diện mạo cũng không tệ.......
Tìm được người ngư vậy bé quyết định đi ngủ thật tốt để ngày mai có sức lực đi tìm cha mới về cho mẹ. (ặc anh Phong mà biết chắc hộc máu mà chết quá.)
Lâm Phong đang ở trong phòng làm việc thì thấy có thư gửi đến thì mở ra chuẩn bị đọc, nhìn thấy địa chỉ người gửi khiến anh giật mình vội vàng mở ra xem.