"Thuốc này là loại nào thế." Nhìn Chính Thần bỏ ra một ống thuốc nhỏ, Tường Vy tò mò hỏi.
"Loại nặng nhất." Chính Thần không để ý chỉ trả lời bâng quơ rồi tiếp tục lấy kim tiêm ra hút thuốc vào
"Cậu đủ ác rồi đấy." Lưu Ly cười tươi rói
"Cho cô ta nếm chút mùi vị, đợi mẹ tiểu Tâm về xử lý cô ta sau." Chính Thần vừa nói vừa tiêm thuốc vào người Ảnh
"Bây giờ làm gì tiếp theo?" Tường Vy chống người vào tường lười biếng nói
"Hai người đi dải mấy đồ vật đó ra đi." Chính Thần nhẹ giọng phân phó
"Bọn tôi làm việc mà cậu đứng chơi sao?" Lưu Ly nhướn mày, tên tiểu tử này đúng là đáng chết mà.
"Hừ tôi đi gắn camera để tí còn xem nữa đồ ngu ngốc." Chính Thần chán ghét nói, người lớn rồi mà còn tị nạnh với đứa trẻ con.
Vậy là mỗi người đếu trở về làm công việc của mình, không nói lời nào mà nhanh chóng hoàn thành rồi trèo ra khỏi căn nhà của Ảnh.
Trong phòng Ảnh chỉ còn lại mình cô ta, nhưng cũng không được bao lâu thì cô ta từ từ mở mắt ra.
"Á á á....." Không bao lâu sau một tiếng hét vang lên làm cho tất cả mọi người đều giật mình, tất cả những người bảo vệ ở đây đều chạy vào.
"Ụa...ọe....ọe..." Sau khi vào phòng tất cả sát thủ gì đó đều nhìn cảnh tượng này mà nôn ọe, khuôn mặt Ảnh tái nhợt đứng giữa căn phòng.
"Ha ha ha ha...." Trong thùng một chiếc xe tải ở bên ngoài thì có con người đang ôm bụng cười như điên, không một người nào để ý đến việc hình tượng của mình bị tàn phá nghiêm trọng.
"Chính Thần cậu thật là lợi hại." Lưu Ly vừa cười giơ ngón cái ra hiệu với Chính Thần
"Cậu đúng là có tài chỉnh chết người khác mà." Tường Vy thường ngày ít cười giờ cũng khoa trương cười lớn.
"Giờ các người mới biết tài năng của siêu cấp soái ca tôi đây sao." Chính Thần cười tươi như hoa.
Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là vừa rồi Chính Thần đã tiêm cho Ảnh một mũi thuốc khiến người bị tiêm vào thường xuyên gặp phải ác mộng, tinh thần luôn trong trạng thái lo sợ không được yên ổn.
Còn Lưu Ly và Tường Vy thì đi té máu khắp phòng, tiện tay đem vài con chuột chết, bọ chét, một chút rán, vài loại động vật chết đã bị phân hủy.... Tạo cho căn phòng mùi hương đặc trưng cũng như cảnh tượng bẩn thỉu, dơ dáy.
"Thôi chúng ta mau về thôi nếu không mẹ tôi lại phát hỏa đấy." Chợt nhớ đến mẹ sẽ lo lắng không khỏi giật mình khi thấy trời đã tối muộn.
Chính Thần quên mất, từ gần một năm trước lúc đứa em trong bụng mẹ mất đi mẹ đều không ngừng bảo hộ sợ sẽ mất đi mình. Thực ra cậu cũng rất yêu mình, tất cả nỗi sợ trong lòng mẹ đều do người đàn bà kia gây ra, sau này nhất định phải cho cô ta trả cái giá thật đắt.
"Mau lên, nếu không toàn bộ Thiên Thần sẽ bị điều động đi tìm đó." Nghe Chính Thần nhắc nhở, Lưu Ly giật nẩy mình.
Vậy là người phóng xe như bay trở về biệt thự của Thiên Thiên để lại căn nhà của Ảnh đang rối tung rối mù và một kẻ sau này sẽ bị hành hạ đến đau khổ, không được sống thoải mái.
Thấy nhà đã tắt đèn, ba người thầm thở phào nhẹ nhõm rón rén đi vào trong nhà nhưng đi chưa được bước thì đèn đột ngột sáng hết cả lên.
"Các người đi đâu về." Một giọng nói lạnh băng vang vọng giữa căn biệt thự im ắng
người lập tức giật mình, mỗi người một suy nghĩ trong đầu
Xong rồi, lần này chắc chắn mẹ sẽ xử lý đẹp mình rồi, Chính Thần nhăn nhó khuôn mặt tuấn tú.
Xong, lần này chết chắc, cả Lưu Ly và Tường Vy run rẩy không giám ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt họ.