Dương Phàm cùng Hiếu Tùng làm hòa lại từ hồi nào rồi, anh em chẳng giận dai. “Phàm, chờ em”.
Masami vẫn một mực đeo bám theo Dương Phàm “Phàm, có phải anh yêu Văn?”. Câu hỏi của Masami làm cho Dương Phàm trái tim khẽ rung động.
Anh đã rung động khi thấy Thái Văn mặc áo phù dâu màu trắng bước ra, trước mắt anh chỉ còn mình Văn cùng anh, cả hai cùng bước vào giáo đường. Khoan đã, hừ, anh vội nói “phải thì sao, chẳng phải thì sao?”
Bị Dương Phàm hỏi lại Masami bĩu môi, nước mắt lưng tròng “Phàm rõ ràng chúng ta mới là một cặp trời sinh, Văn chỉ là hạng nữ lưu tầm thường, vả lại vả lại đã có Âu thiếu gia, Phàm em thật sự yêu anh”, Masami rút kinh nghiệm của Tử Hà vì mỗi khi Hiếu Tùng hoặc Dương Phàm nghe đến ‘gái bao’ là nổi đóa lên như con sư tử hung dữ vậy.
Hiếu Tùng cười lạnh “Masami, gia thế cô không tệ, có biết bao nhiêu đàn ông đổ gục trước cô, hà tất phải bám theo một người đàn ông không yêu cô”, Hiếu Tùng thành thật khuyên bảo Masami nên sớm rút khỏi cuộc chơi tình ái.
Masami nước mắt lưng trồng bộ dáng thật đáng thương, bước tới kéo lấy tay của Dương Phàm “Phàm, em yêu anh mà, em hiểu, em chấp nhận Thái Văn làm tình nhân của Phàm, chỉ cần Phàm chịu, cái gì em cũng chấp nhận”
Hiếu Tùng giận dữ nghiến răng lợi “thật không ngờ Masami cô là loại người như vậy” thật khinh tởm khi nghe được câu nói đó, mặc dù có chút thông cảm cho Masumi nhưng không ngờ Masumi lại ngốc nghếch tới vậy . Dương Phàm nhíu mày lại “Masami, em hà tất phải làm như thế, tôi chẳng xứng đáng”
Xem ra Dương Phàm cũng có chút rung động, nhanh chóng thừa thắng xông lên, ôm lấy Dương Phàm, dùng giọng ngọt ngào “Phàm, em chấp nhận tất cả bởi vì em yêu anh, anh hãy thử chấp nhận em được chứ”
Nhìn thấy Dương Phàm đang phân vân, thì Masami hôn lên môi của Dương Phàm, Dương Phàm chưa hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Hiếu Tùng tách Masami ra “Saitô tiểu thơ, xin hãy tự trọng để ý tới dư luận”
Masami khẽ khóc, nước mắt lưng trồng, trong mắt Dương Phàm Masami cũng có một chút yếu đuối như Văn, Văn, Văn, phải anh nên sớm quên Văn đi, vì Dương Phàm cùng Văn thuộc hai thế giới khác rồi, dựa vào quan hệ của Âu thị cùng phu nhân Leroy thì thật không đơn giản, nhưng cũng không nên đùa giỡn cùng với tập đoàn Saitô, không nên bỡn cợt con gái nhà lành, nhưng Dương Phàm lại tỏ ra dáng vẻ rộng lượng, phóng khoáng “lên xe đi, anh chở em về”
Cách này thật có hiệu quả, thì ra chỉ cần học theo Hà Thái Văn ra bộ dáng yếu đuối thì Dương Phàm sẽ mềm lòng. Hiếu Tùng tức giận đến máu xông lên não “mẹ nó, tôi đã quá xem trọng anh rồi”
Hiếu Tùng bỏ mặt hai người, xoay đi đón taxi về, Dương Phàm anh là đồ ngu ngốc nhất trên thế giới, anh chính là đại ngu ngốc, đồ con heo, đồ .
Trong xe của Âu Nhạc Phong, Thái Văn mang nhiều cảm xúc lẫn lộn đan xen, nhưng không hiểu vì sao Thái Văn lại cảm thấy trái tim nhảy nhót và vui mừng đến thế.
Âu Nhạc Phong nhìn Thái Văn cười xấu xa, tặc lưỡi “xem ra em khỏi cần uống thuốc”
Thái Văn giật mình, nhíu mày nhìn Âu Nhạc Phong
Âu Nhạc Phong lại nói “Matsumoto tiên sinh sẽ chẳng chấp nhận sự thật này đâu, đừng quên ai hại em như thế này”
Ánh mắt xinh đẹp sáng như tinh tú sụ xuống, phải, trong mắt Dương Phàm thì nàng chỉ là ‘gái bao’ thôi, chỉ biết lấy tiền của đàn ông mà xài. Vì năm trước gia đình nàng bị Dương thị chà đạp khiến cho thiếu nợ rất nhiều lúc đó Lâm Khả Việt xuất hiện quỳ rối trước mặt nàng, còn dập đầu thành khẩn xin nàng tha tội, lúc đó Lâm Khả Việt đưa cho nàng phong thư, nàng nhận lấy cầm lên thì quăng trả lại.
Nhưng lại chẳng biết vì sao số tiền đó được chuyển vào tài khoản nàng, nàng đã bị người bạn thân Linh Lăng gài bẫy, khiến nàng mất đi sự trong sạch. Chưa hết sốc thì nàng lại bị Dương Phàm dùng ánh mắt kinh thường cùng giọng nói kinh bỉ xỉ nhục nàng. Tim nàng như đã chết, bóp chẹt lại, chẳng thể thở nổi.
Nếu không có sự xuất hiện của Matsumoto thì nàng đã chết từ lâu rồi, đã chết vĩnh viễn. Bất giác giọt nước mắt nàng rơi xuống, giọng nghẹn ngào “em phải làm sao đây, em phải làm sao đây”,
“Matsumoto rất lo lắng cho em”. Âu Nhạc Phong nhìn thấy sắc mặt nàng càng tệ thì lợi dụng điểm yếu của nàng, thật ra Âu Nhạc Phong rất thương lấy nàng, nhưng mà Matsumoto là loại người nói là làm được, ở bên Matsumto mới chẳng có đau khổ, chi bằng về bên Matsumoto còn hay hơn.
Nàng khóc thút thít trong xe, điện thoại nàng vang lên, tay nàng run run khi thấy hàng số quen thuộc đó, Âu Nhạc Phong nhíu mày, nghe hộ “alô”
“đưa cho Etsuko”. Giọng nói của Matsumoto khiến Âu Nhạc Phong run lẫy bẫy nhanh chóng nhét vào tai nàng
“tiểu công chúa không sao chứ”
Nàng khẽ nuốt nước miếng, ráng gượng “ừ, không sao”
“tiểu công chúa, về với tiểu hoàng tử được chứ”
Nàng giật mình vì thông tin của nàng nhanh chóng chuyển đến tay của Matsumoto rồi sao “tiểu hoàng tử yên tâm đi, tiểu công chúa biết tự chăm sóc mình mà”
Từ đầu dây bên kia vọng lại tiếng than ngắn thở dài “đưa cho Phong nghe nào”
Nàng mau chóng đưa cho Âu Nhạc Phong nghe, chỉ nghe thấy tiếng thút thít, dù nàng cố nhích qua thì bị Âu Nhạc Phong đẩy đầu ra, nàng bĩu môi “không thèm”
Âu Nhạc Phong nhích mày lên, cười thầm, nhanh chóng bị Matsumoto hỏi tới tấp, anh chỉ biết ‘ừ, uhm’
Nàng được chuyển về biệt thự của Âu Nhạc Phong, Âu Nhạc Phong để nàng lại chỉ nói “nếu, em không ngoan ngoãn thì tiểu hoàng tử của em sẽ dùng vũ lực, em hiểu chứ”
Nàng chỉ biết nhận lệnh, tất cả người hầu trong nhà đều cung kính nàng, đối xử với nàng như một bà hoàng, nàng cũng rất biết điều mà lặng im trong ngôi nhà này, gọi điện thoại báo bình an về nhà.
Sau khi tắm xong công việc của nàng là lên mạng thiết kế trang wed công ty cho bố nàng.
“làm chăm chú nhỉ”. Âu Nhạc Phong vừa về thì tức tốc tìm nàng, sợ nàng không ngoan ngoãn, khi bước vào phòng Âu Nhạc Phong mới yên tâm.
“ừ, anh xem đẹp chứ”. Nàng nở ra nụ cười thuần khiết nhìn lấy Âu Nhạc Phong, Âu Nhạc Phong nớ lỏng cà-vạt ngồi kế bên mép gường“ừ đẹp, em quả có khiếu thẩm mỹ”.
Âu Nhạc Phong nhanh chóng chuyển đề tài “mấy ngày nay em cứ ở đây, được chứ?”
Nàng bĩu môi “anh nói sao?”. Âu Nhạc Phong thở dài nhìn sắc mặt chịu nhu chẳng chịu cương thì chuyển đề tài tiếp “tiểu công chúa, đây là nơi trước đây mẹ em từng sống”
Âu Nhạc Phong đưa ra một sấp hình cùng hồ sơ, quả nhiên nàng đã quen mất những điều cần hỏi, mà chăm chú nhìn vào.
Âu Nhạc Phong quen với Thái Văn khi Matsumoto dẫn nàng đi Paris du lịch. Matsumoto cùng Âu Nhạc Phong là bạn ‘thanh ma trúc mã’ cũng là quan hệ ‘boss cùng người làm’, Bố Âu Nhạc Phong là CEO, cũng là tổng giám đốc của một chi nhánh bên này
Âu Nhạc Phong xem Thái Văn như tri kỷ, vì biết rằng Matsumoto rất thương lấy Thái Văn, cũng biết rằng hai người chỉ có thể là bạn thôi, chẳng thể tiến tới.
Chỉ vì bận cho cuộc họp ở Hà Lan mà Âu Nhạc Phong đã đi hai tháng, khi về tổng công ty thì bị đuổi về chi nhánh, với nhiệm vụ là bảo hộ ‘Etsuko’, nhưng lần này gặp lại thì sắc mặt của Thái Văn rất tệ.
Dù có lần anh gặp qua tình trạng của Thái Văn nhưng lần này quả thật lần này là tệ hơn những lần trước, rất may mắn Matsumoto là con người rất chu đáo luôn cho các nhân viên thủ sẵn thuốc vì biết rằng Thái Văn rất cẩu thả lại bê bối, chẳng hề quan tâm đến sống chết của mình ra sao cả.
Qua ngày hôm sau, khi xác nhận nàng đã được đưa đến vùng ‘an toan’. Túc thị bị virút tấn công, các cổ đông bỏ đi, khiến giá cổ phiếu tụt dốc, phá sản trong một ngày.
Tử Hà cùng Đào Bích bị kiện ngược lại, Tử Hà xỉ nhục người khác trước đám đông xử một năm tù, Đào Bích thì bị xử nhẹ hơn tháng tù, khi ra chắc chắn còn nhiều điều bất ngờ chờ đón Đào Bích.
Các nhà báo thì bị bịch miệng hết, chẳng có thông tin gì lọt ra được, ngoại trừ những người đi dự buổi kết hôn hôm đó, nhưng có một số đại gia thì có giao tình cùng Âu thị nên cũng chẳng nói gì.