Chương : Điều khó nói.
Mấy ngày liên tiếp, Ngọc Loan lợi dụng sự quen biết của ba mình mà hẹn gặp các giám đốc ngân hàng để cùng họ tiến hành một cuộc thương lượng. Sau khi nghe xong các kế hoạch đầu tư của cô, các giám đốc cảm thấy khá khả thi, đặc biệt sau lưng cô còn có ba cô chống lưng, cô là con gái duy nhất của ông, tài sản của ông sau này nhất định thuộc về cô, cho nên họ không e ngại gì mà lên tiếng:
- Được. Chỉ cần tổng giám đốc Phong đồng ý, các chú cũng sẽ tạo cơ hội cho cậu ấy lần này. Cho cậu ấy thêm chút thời gian để hoàn thành các dự án dở giang.
- Cám ơn các chú – Ngọc Loan vui mừng, tươi cười gật đầu bày tỏ lòng biết ơn trước sự nể mặt của họ.
- Tuy nhiên cháu cũng nên biết, các chú là người làm ăn, đàu tư cái gì cũng là mục đích thu lợi nhuận ình, nếu như bên cháu làm không xong, các chú cũng đành phải đưa sự việc ra tòa mà thôi.
- Vâng, cháu hiểu. Chỉ mong các chú cho bọn cháu thêm thời gian hoàn thành, chúng cháu tin sẽ không làm các chú thất vọng đâu ạ – Ngọc Loan mĩm cười tự tin nói.
- Haha, cháu quả không hổ danh là con gái của Mạnh Chung. Rất có bản lĩnh, xem ra ba cháu rất biết cách dạy con – Mọi người cười vui vẻ khen ngợi cô – Xem ra chồng cháu may mắn lắm mới lấy được cháu làm vợ.
- Dạ, cũng là nhờ công các chú đã chỉ dạy cho cháu nhiều – Ngọc Loan khiêm tốn nói. Mẹ cô mất từ nhỏ, cho nên ba rất thương cô, đi đâu cũng đều mang cô theo, không để cô ở nhà một mình bao giờ dù là có rất nhiều người làm. Nhưng những buổi gặp mặt của ba cô hầu như đều là nói đến chuyện làm ăn, trong lúc vui vẻ, các chú đây cũng dạy cô vài điều, tuy lúc nhỏ không hiểu gì nhiều, nhưng sau này, lớn rồi, chuyện kinh doanh cô cũng nắm được khá nhiều quy luật của nó.
Bây giờ nghe cô nói vậy, mọi người đều phá ra cười thích thú, có người chắc lưỡi tiếc rẻ:
- Phải chi con trai chú lấy được cháu làm vợ thì tốt biết mấy. Cháu vừa đẹp người vừa đẹp nết lại rất có tài. Tiếc là nó đi du học, nếu không thì chú đã bảo nó làm quen với cháu ngay từ hồi còn đi học. Bây giờ dù có về cũng là đã quá muộn. Haiz…
Ngọc Loan không đáp chỉ cười cười, hồi đó cô cũng thích được sang Nhật du học, nhưng vì ba cô lo sợ cô qua đó không cẩn thận gặp chuyện cho nên chỉ cho cô học đại học ở đây, nếu không, cô không thể nào gặp được Vũ Phong, vậy thì cũng không xảy ra một đoạn tình yêu khổ sở thế này.
Có được lời hứa của các giám đốc ngân hàng, Ngọc Loan thở phào mừng rỡ. Nhưng điều cô lo lắng là làm thế nào để nói với Vũ Phong về những kế hoạch lần này. Vũ Phong là người kiêu ngạo, ngay cả khi đang gặp khó khăn đến thế này, đừng nói là ba anh đang bệnh, nếu ông vẫn khỏe mạnh, Vũ Phong cũng không để ông nhúng tay vào.
Sự việc lần này, dù cho có tiền, đền bù tổn thất và chi trả được tất cả các khoản nợ, hình ảnh công ty cũng bị ảnh hưởng, cổ phiếu chắc chắn sẽ bị rớt giá vô cùng thê thảm. Công ty sẽ lại tiếp tục gặp khó khăn về mặc kinh doanh lẫn họp tác với những công ty khác. Cho nên Ngọc Loan đã chuyển hình thức hợp tác khác.
Cô chuyển các ngân hàng từ hình thức cho vay thu lãi chuyển sang đầu tư. Như vậy thì mặc dù lợi nhuận công ty Vũ Phong sẽ bị giảm, nhưng bù lại vốn đầu tư tăng cao, có vốn đầu tư, các dự án chưa hoàn thành sẽ nhanh chóng được thức đẩy hoàn thành. Tiến bước vào lãnh vực kinh doanh nhanh chóng, sớm thu lợi nhuận.
Mọi việc coi như đã dự định xong, chỉ cần Vũ Phong đồng ý ký tên là mọi chuyện xem như hoàn tất. Nhưng vấn đề là làm sao để Vũ Phong chấp nhận việc lần này, bởi vì chọn hình thức này, đồng nghĩa với việc chấp nhận cho người khác bước chân vào công ty. Điều này rất dễ động chạm đến tự ái của anh.
Ngọc Loan cũng nhờ cậy các chú giám đốc giữ bí mật giùm cô buổi gặp mặt hôm nay với Vũ Phong.
Sau buổi gặp, cô đi thẳng đến nhà ba mẹ Vũ Phong, ông vừa được xuất viện hiện đang tĩnh dưỡng, cô cầm bảng kế hoạch đến nói rõ ràng chi tiết với ba Vũ Phong, sau đó những chuyện còn lại để tùy ông và Vũ Phong bàn với nhau. Cô sẽ xem như mình hoàn toàn đứng ngoài cuộc. Cuối cùng cô gọi điện cám ơn ba cô đã mở lời với mọi người mới cho thêm Vũ Phong cơ hội. Ba cô vui vẻ cười đáp rằng:
- Chỉ cần con hạnh phúc là ba vui rồi.
Ngọc Loan nhìn lại thái độ gần đây của Vũ Phong, cô cũng thấy thật sự hạnh phúc, cho nên cô gật đầu đáp:
- Ba à, con đang rất hạnh phúc.
Hỏi thăm ba cô vài câu xem chừng nào ông về, sau đó Ngọc Loan cúp máy. Bản kế hoạc lần này cô suy nghĩ rất cặn kẽ, cách làm của cô là cách tốt nhất, ba cô cũng đồng ý cách làm này. Công cũng cho là nó mang tính khả thi nhất so với những kế hoạch khác. Tin chắc Vũ Phong cũng từng nghĩ đến kế hoạch này, nhưng vẫn còn e ngại khi thực hiện nó. Ngọc Loan xem như giúp anh hoàn thành nó.
Ngọc Loan hy vọng, qua đợt sóng gió này, cô và Vũ Phong có thể bình lặn sống bên nhau bình an và hạnh phúc.
Đang ngồi suy nghĩ mơn man thì Vũ Phong đã gọi cho cô, Ngọc Loan quan tâm liền hỏi anh về tình hình công ty một chút.
- Anh và các giám đốc vẫn đang bàn bạc tìm ra đối sách, nhưng xem ra rất không khả quan – Vũ Phong mệt mỏi trả lời cô, anh đã họp suốt mấy ngày nay, tức giận la hét đến nỗi nhìn mặt mũi ai cũng tái xanh, họ sợ mở miệng lại mắc sai lầm, cuối cùng chẳng ai dám lên tiếng hay đưa ra đề nghị nào trước tình hình hiện nay. Thậm chí có người còn đưa đơn xin thôi việc trước khi công ty phá sản.
Vũ Phong đã cố gắng giấu giếm, vậy mà tin đồn vẫn lang ra, bây giờ toàn bộ nhân viên đều biết, ai cũng hoang mang lo lắng, suốt ngày cứ rì rầm bàn tán, đến công việc cũng chẳng buồn làm càng khiến Vũ Phong tức giận nhiều hơn.
- Đừng quá căn thẳng, em tin anh sẽ có cách giải quyết mà – Ngọc Loan nhẹ nhàng xoa dịu tinh thần Vũ Phong – Em luôn ở bên cạnh anh, em tin tưởng anh có thể làm được. Đợi anh về nhà, em giúp anh xoa bóp nha.
- Cám ơn em. Ngọc Loan – Vũ Phong đáp lời, tâm trạng mệt mỏi bị lời nói dịu dàng của cô xua tan, chỉ cảm giác ngọt ngào trong lòng lúc này mà thôi – Ba vừa gọi điện cho anh, bảo anh về nhà có chuyện muốn bàn.
- Vậy chiều em đi cùng anh nha – Ngọc Loan nhỏ nhẹ đề nghị.
- Anh cũng định như vậy, cho nên gọi điện cho em, chiều anh về nhà đón em.
- Vậy em chờ anh.
Vũ Phong cúp máy, tâm trạng vì mấy lời đơn thuần của cô mà xáo động, dù mọi thứ khiến anh mệt mỏi, nhưng anh cảm thấy luôn có thứ thuộc về mình, cô người chờ đợi tin tưởng anh. Anh cảm thấy có thêm động lực rất nhiều.
Ngọc Loan tắt điện thoại cô nhủ thầm, có lẽ vừa bàn bạc với cô xong, ba Vũ Phong lập tức gọi điện cho Vũ Phong bảo anh đến nhà.
Chiều hôm đó, Vũ phong liền chở Ngọc Loan đến nhà ba mẹ anh, Vũ Phong và ba mình vào trong phòng sách đóng cửa bàn bạc với nhau. Ngọc Loan như thường lệ giúp mẹ Vũ Phong nấu cơm. Bà lo lắng nhìn Ngọc Loan hỏi nhỏ:
- Con có biết tình hình công ty ra sao rồi không?
Ngọc Loan nhìn nét mặt lo âu của bà, đôi mắt mệt mỏi, cô biết bà chắc là lo lắng mất ăn mất ngủ mấy ngày nay rồi, bèn nhẹ nhàng cười đáp để bà yên lòng:
- Mẹ đừng lo lắng, tình hình hiện giờ tuy có chút khó khăn, nhưng con tin Vũ Phong sẽ có cách giải quyết của anh ấy. Với lại con nghĩ ba đã có kế sách mới gọi Vũ Phong đến bàn như thế.
Mẹ Vũ Phong nghe vậy cũng gật đầu thở ra, hồi sáng thấy Ngọc Loan đến rồi đóng cửa nói chuyện với chồng bà, khiến bà thấp thỏm không yên, đứng ngồi không vững.
Lát sau thấy Vũ Phong và chồng bước ra vẻ mặt không còn vẻ căng thẳng lúc đầu nữa. Bà vội vàng giục Ngọc Loan dọn cơm tối. Tuy hai cha con không ai nói gì đến công việc, nhưng họ ăn cơm rất ngon khiến bà cảm thấy an tâm hơn nhiều, tâm trạng cũng hưng phấn hơn trước. Ra về còn dặn con trai và con dâu phải giữ gìn sức khỏe, dặn Ngọc Loan cố lo lắng cho Vũ Phong.
Trên đường về, chiếc xe chạy với vận tốc vừa phải, những ánh đèn lần lượt lướt qua xe của họ, lúc sáng lúc tối. Ngọc Loan mới quay đầu hỏi Vũ Phong.
- Ba tìm anh bàn công việc tói đâu rồi.
- Ba bảo anh chuyển đổi hình thức một chút, tuy vấn đề này anh đã từng nghĩ đến. Nhưng để chọn lựa ngân hàng chịu đồng ý không phải dễ dàng. Ba gọi anh về là để cân nhắc những ngân hàng có thể đồng ý với hình thức chuyển đối này. Còn cả với những đối tác kinh doanh nữa. Cái khó là làm sao thuyết phục được họ chấp nhận .
Ngọc Loan chồm qua hôn nhẹ lên má Vũ phong rồi nói:
- Em tin anh sẽ thuyết phục được họ mà.
Vũ Phong quay người khẽ đưa tay nắm lấy tay cô siết nhẹ.
Mấy ngày liên tục, Vũ Phong bận đi thuyết phục đối tác và phía ngân hàng. Mỗi khi về tâm trạng Vũ Phong cực kì hưng phấn. Vừa vế đến nhà, Vũ phong đều ôm chầm lấy Ngọc Loan từ phía sau không tỏ rõ thái độ là vui mừng hay buồn rầu, Ngọc Loan quay người nhìn anh hỏi:
- Mọi chuyện sao rồi.
- Em đoán xem – Vũ Phong tỏ vẻ thâm trầm khó đoán đáp.
Ngọc Loan giả vờ cắn răng, chau mày suy nghĩ rồi nói:
- Em đoán anh thành công rồi.
Vũ Phong liền cười phá lên, sau đó hôn lên môi cô một cái, mới đáp:
- Em đúng là đáng được thưởng.
- Chúc mừng anh – Cô cười bảo.
- Ngọc Loan, em biết không. Anh vẫn cứ nghĩ, mình chưa đủ bản lĩnh lẫn kinh nghiệm trên thương trường, cho nên anh luôn ra sức cố gắng học hỏi. Anh cho rằng để đối mặt với khó khăn anh cần phải có ít nhất năm kinh nghiệm trên thương trường. Anh càng không trong thời gian này có biến cố nào xảy ra cả, không ngờ nó lại xảy ra nhanh hơn anh tưởng như thế. Vậy mà lần này anh lại có thể dùng khả năng của mình để thuyết phục mọi người thành công như thế. Anh cảm thấy rất vui, rất tự tin.
- Em biết mà, ngay từ đầu em tin anh có thể giải quyết tốt.
- Bây giờ anh tin câu nói:” Đằng sau thành công của người đàn ông thành đạt là bóng dáng người phụ nữ giỏi”. Nhờ có em tin anh, mới khiến anh tự tin mà đi thuyết phục họ.
Nói xong Vũ Phong ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Anh cúi xuống tận hưởng làn môi mềm mại của cô, đưa đầu lưỡi vào trong khoang miệng, quấn quýt đầu lưỡi cô mà không thể rời, từ nhẹ trở nên mãnh liệt, cứ say đắm mãi đến kkhi Ngọc Loan cảm thấy hơi thở mình dồn dập.
Ngọc Loan cũng đáp lại nụ hôn của Vũ Phong, cô vòng tay ôm chặt anh hơn, hòa nguyện vào nụ hôn say mê của anh. Mỗi lần anh hôn đều khiến cô đê mê, nhưng nụ hôn lần này càng nồng nàn hơn, mạnh mẽ chiếm đoạt hơn tất cả mọi lần trước . Cả thân hình anh áp vào người cô , hơi thở của anh nóng ấm phả vào mặt cô cứ thế khiến cô dường như ngạt thở. Cô mơ màng trong vòng tay nồng nàn của anh, bám chắc vào bờ vai vững chãi của anh.
Nụ hôn của anh càng tham lam và da diết hơn, không để cho đầu óc cô kịp suy nghĩ điều gì. Mái tóc búi gọn của cô xổ tung ra, bồng bènh cuộn sóng, đôi mắt tươi sáng của cô giờ như phủ một lớp sương mờ ảo, thân thể cô run run trong vòng tay anh. Cho đến khi Ngọc Loan tưởng như không thể thở được nữa, Vũ Phong mới buông cô ra, anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô:
- Chờ đến khi anh giải quyết mọi chuyện xong hết. Chúng ta sẽ trở thành một đôi vợ chồng thật sự nhé.
Nói xong Vũ Phong buông cô ra đi lên lầu tắm. Gương mặt đỏ bừng của ngọc Loan sau câu nói của anh bổng như bốc cháy. Cô hiểu ý của Vũ Phong là gì. Đôi vợ chồng thật sự….là điều cô mong ước bấy lâu.
Nhưng Ngọc Loan nhìn theo bóng dáng của Vũ Phong, trong lòng lại hoang mang sợ hãi, nếu như anh biết sự thật thì sao?
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương .