Bỗng có tiếng động lạ vang lên. Ngọc Loan bỗng phì cười, cả người cô run run, Vũ Phong khẽ thở dài lăn qua một bên, nhưng tay vẫn quấn lấy eo cô. Tiếng réo trong bụng anh làm mất cả hứng thú.
Ngọc Loan khẽ đẩy Vũ Phong ra cười khúc khích bảo:
- Anh mau xuống ăn cơm đi. Nếu không đồ ăn nguội hết, hâm tới hâm lui sẽ mất ngon.
- Em mặc đồ giúp anh đi – Vũ Phong vùng vằng như đứa trẻ nhõng nhẽo bảo cô – Nếu không anh cứ để vậy mà đi xuống.
Trước vẻ mặt dày của Vũ Phong, Ngọc Loan đỏ cả mặt, nhưng cũng với tay lấy chiếc áo sơ mi màu xanh ,Vũ Phong đặt sẵn trên giường , giúp anh mặc vào. Sau đó đẩy nhẹ anh ra rồi đứng dậy bảo:
- Anh tự mặc quần lấy.
Nói xong cô bỏ chạy nhanh ra khỏi phòng, Vũ Phong nhìn theo cô khẽ bật cười.
Ăn cơm xong, Ngọc Loan ở dưới nhà rửa chén, cô pha cho Vũ Phong một ly nước cam, đang định bê lên cho Vũ phong, nhưng vừa mới tới cửa phòng anh, cô đã nghe Vũ Phong kêu lên:
- Hà Trang, em đang ở đâu? Buổi trưa gặp nhau, chẳng phải anh đã nói là đừng gọi điện cho anh khi anh về nhà mà.
……..
- Nói cho anh biết em đang ở đâu, anh lập tức tới ngay bây giờ.
Ngọc Loan nép ở một bên tường, cô thấy tim nặng trĩu, hơi thở khóa khăn, hai hốc mắt đột nhiên thấy cay xòe, sống mũi đỏ lựng lên. Hai tay đang cầm chiếc dĩa đựng ly nước cam run run, cô không nghe lầm, hai chữ Hà Trang rất rõ ràng từ miệng của Vũ Phong. Hai người họ vừa gặp nhau lúc trưa, Vũ Phong còn căn dặn Hà Trang đừng gọi điện cho Vũ Phong khi anh về nhà. Ngọc Loan cảm thấy trước mắt tối sầm lại, Vũ Phong lại lừa dối cô.
Lòng cô đau như cắt, chẳng thà Vũ Phong cứ như trước kia, là một Vũ phong một lòng một dạ yêu Hà Trang, cô sẽ không đau khổ như bây giờ. Vì sao lại cho cô một sự hứa hẹn không bảo đảm, khiến cô ảo tưởng như vậy. Anh đã hứa sẽ không đi gặp Hà Trang khi không có cô mà, vì sao cuối cùng hai người vẫn gặp nhau như thế.
- Ở trước cửa nhà anh sao – Ngọc Loan nghe Vũ Phong nói tiếp qua điện thoại – Được rồi, em đứng đó đi, anh ra ngay.
Cô lặng lẽ quay lưng bê ly nước cam bắt đầu tan đá đi xuống lầu. Cô vọc nước lên mặt che dấu đi màu đỏ trong mắt của mình. Vài phút sau Vũ Phong đã đi xuống, anh đã thay một chiếc quần dài thay cho quần sort ngắn ở nhà của mình. Trong anh nhìn trẻ trung và quyến rũ hơn rất nhiều. Cô cầm miếng giẻ lau bàn, giả vờ đang bận rộn lau dọn.
- Anh đi đâu vậy – Ngọc Loan nhìn Vũ Phong hỏi, giọng cô hơi khàn.
- Anh bận chút chuyện, ra ngoài một chút, tầm tiếng sau anh sẽ về – Vũ Phong nhìn đồng hồ rồi đáp.
- Em có thể hỏi anh đi gặp ai không?
- Là một đối tác của công ty thôi – Vũ Phong đáp, ánh mắt có chút bối rối.
- Vậy anh mau đi đi – Ngọc Loan gật đầu thúc giục.
- Ừ …..
- Vũ Phong…- Ngọc Loan đột nhiên lên tiếng gọi.
Vũ Phong quay người lại, cười âu yếm nhìn cô nói:
- Em có cần mua gì không, sẵn anh đi mua cho em luôn.
- Không cần đâu – Ngọc Loan lắc đầu – Em chỉ muốn nói, trời tối rồi, anh lái xe cho cẩn thận. Dạo này bên ngoài hay xảy ra tai nạn lắm.
- Anh biết rồi. Anh sẽ cẩn thận và về sớm .
- Vũ Phong….
Vũ Phong nhìn cô chờ đợi, Ngọc Loan khẽ cười nói:
- Em tin anh.
Vũ Phong bật cười nhìn cô trêu chọc:
- Không phải là em đang xem thường tay lái của anh đó chứ. Tuy anh không tự nhận mình là một tay lái cừ khôi, nhưng tay lái của anh không tệ lắm đâu. Yên tâm đi . Lát nữa trở về, anh sẽ cởi hết quần áo để em khám xét có được hay không?
Ngọc Loan vốn là muốn nói, cô muốn tin rằng Vũ Phong và Hà Trang không có chuyện gì xảy ra. Anh là bất đắc dĩ phải đi gặp Hà Trang mà thôi. Nào ngờ Vũ Phong hiểu lầm ý cô lo lắng anh lái xe ra ngoài không an toàn, cuối cùng bị anh trê đến đỏ mặt, bèn lườm mắt nhìn anh mắng:
- Anh đúng là hư hỏng.
- Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu mà, em không biết điều này hay sao? – Vũ Phong phá ra cười nháy mắt đáp.
- Anh đúng là đồ mặt dày. Mau đi đi, đừng để người ta đợi – Ngọc Loan trừng mắt với anh nói.
Vũ Phong cười cười lắc đầu rồi đi ra ngoài. Ngọc Loan nhìn cánh cửa đóng lại, nụ cười trên môi cũng đông cứng lại, miếng giẻ trên tay cũng rơi xuống đất. Cô từng bước từng bước đi đến bên cửa sổ nhà vén màn kín đáo nhìn ra ngoài.
Hà trang đang bận một chiếc váy màu đồng khá gợi cảm, tóc xã dài đứng đối diện công nhà cô, trông cô ấy rất đẹp, thu hút khá nhiều ánh mắt của người qua kẻ lại. Trông Hà Trang đầy sự tự tin và sự thu hút.
Vũ Phong đã lái xe đi ra cổng, Hà Trang vừa thấy xe anh thì lập tức băng qua đường lao về phía anh, đứng trước đầu xe của Vũ Phong, một bước cũng không chịu rời đi. Vũ Phong phải mở cửa xuống xe đi đến bên cô ấy. Hà Trang lập tức lao vào lòng của Vũ Phong, ôm chầm lấy anh.
Ngọc Loan thấy Vũ Phong đẩy Hà Trang ra rồi quay đầu nhìn vào trong nhà, cô hoảng hốt lùi người, nép mình vào tường. Tim cô đập mạnh như người vừa làm điều sai trái. Hồi lâu cô vén màn nhìn ra bên ngoài lần nữa, chiếc xe của Vũ Phong lăn bánh rời đi từ lúc nào không biết. Cô đau đớn trượt dần thân hình ngồi bệch xuống đất, gục đầu xuống hai chân để cho nước mắt rơi dài trên mặt, lòng nức nở.
Vì sao? Vì sao?
Chẳng phải anh đã hứa với em rồi sao Vũ Phong. Vì sao cuối cùng anh vẫn gặp cô ấy. Vũ Phong, anh yêu Hà Trang nhiều đến thế sao? Yêu nhiều đến mức không thể từ bỏ, đến nỗi phải lừa dối em để đi gặp cô ấy. Vậy thì em phải làm sao đây. Chỉ trách em là người thứ ba xen vào cuộc tình này. Có lẽ em đã sai lầm rồi, sai lầm khi vọng tưởng chỉ cần yêu chân thành thì sẽ có thể làm lay động lòng người. Em phải làm sao đây, vẫn bước tiếp hay là nên thoái lui.
Bên ngoài ánh trăng đang từ từ nhô cao, từng ánh sáng mờ ảo chiếu vào từng kẽ lá của cây, nhưng vẫn không phá vỡ được sự lạnh lẽo và cô đơn trong đêm tối.
ĐỌc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương .