- Không được – Ông Hoàng Lâm giận giữ quát lên, ánh mắt ông đầy băng giá quét qua Hà Trang và mẹ Vũ Phong khiến hai người họ run lên cầm cập.
- Con cũng không tán thành – Vũ Phong lên tiếng ủng hộ ông Hoàng Lâm – Mẹ, con và Ngọc Loan nhất định phụng dưỡng tốt cho ba mẹ lúc về già. Còn chuyện con cái của con và cô ấy, thiết nghĩ đây là chuyện của vợ chồng con – Anh nhấn mạnh quyền riêng tư của vợ chồng mình.
Mẹ Vũ Phong tái mắt nhìn đứa con trai của mình bên vực người khác mà chống đối bà. Ông Hoàng Lâm gật gù hài lòng trước những gì Vũ Phong nói. Còn Ngọc Loan, cô xúc động cực kì, cô không nghĩ Vũ Phong sẽ nói những lời này để bảo vệ cô, mắt cô bỗng chốc đỏ hoe, sóng mũi cay nồng, cô đưa đôi mắt cảm động nhìn anh. Vũ Phong dang tay ôm chặt Ngọc Loan vào lòng, anh khẽ khàng nói:
- Anh đã nói, trọn đời này sẽ yêu em. Chuyện trước đây, hãy xem như gió thoảng qua, người con gái anh yêu cuối cùng chính là em.
- Vũ Phong – Ngọc Loan nghẹn ngào ôm chặt lấy Vũ Phong nức nở gọi tên anh.
- Có anh ở bên cạnh, anh sẽ không để ai ức hiếp em nữa đâu – Vũ Phong vỗ về cô.
Hà Trang thấy cảnh tượng như thế thì căm giận vô cùng, cô ghiến rắng cố kiềm cơn giận dữ của mình xuống.
- Thôi được rồi, chuyện này nên chấm dứt tại đây đi. Nể mặt ba Vũ Phong, tôi sẽ không tính toán với các người. Nhưng nếu các người còn toan tính chuyện hợp lại ức hiếp con gái tôi, tôi sẽ không khách sáo đâu.
Nói xong, ông quay lại nhìn Ngọc Loan yêu thương nói:
- Ba về đây, con lên lầu nghỉ ngơi đi.
Rồi ông quay sang Vũ Phong ra lệnh:
- Ba giao Ngọc Loan cho con, hy vọng con sẽ chăm sóc tốt cho nó. Còn nữa, lần sau ba đến, không muốn thấy cô ta hiện diện ở đây nữa đâu. Nếu con làm gì khiến Ngọc Loan đau buồn, thì đừng trách ba.
- Con biết rồi, ba yên tâm. Con sẽ không để ai làm tổn thương Ngọc Loan đâu – Vũ Phong vừa nói vừa siết chặt tay Ngọc Loan, anh luồn những ngón tay mình vào ngón tay cô, nguyện mãi không rời.
Ông Hoàng Lâm hoàng toàn không để hai người kia trong mắt, ông giũ áo đứng dậy bước thẳng ra cửa, sau khi để lại một ánh mắt hâm dọa.
- Anh đưa em lên – Vũ Phong cũng dìu Ngọc Loan đi lên trên lầu nằm nghỉ, cô vẫn chưa khỏe lại sau cú shock, cũng may là lúc cô ngất, y tá đến thăm bệnh cho ba Vũ Phong cũng vừa đến, nếu không anh nhất định đưa cô đến bệnh viện.
- Vũ Phong …- Hà Trang yếu ớt gọi anh.
Vũ phong và Ngọc Loan đều dừng lại, Vũ Phong lạnh lùng nói:
- Giải quyết đi, xong rồi em cần gì cứ nói với anh.
- Bác ơi, con khổ quá bác ơi, chắc con chết quá – Hà Trang bật khóc nức nở nhào vào lòng mẹ Vũ Phong than khóc.
Mẹ Vũ Phong cũng xót xa cho Hà Trang vô cùng, bà thở dài bất lực, nếu như Vũ Phong không can thiệp vào thì bà còn có thể lấy quyền làm mẹ mà phản bác ông Hoàng Lâm, nhưng Vũ Phong đã lên tiếng như thế, nếu bà còn phản đối, chắc chắn sự việc sẽ trở nên ồn ào nghiêm trọng. Cho nên bà chọn cách im lặng nhẫn nhục, bà chọn cách chờ đợi, chỉ cần thêm một thời gian nữa, bà sẽ có cớ mà phản đối và đưa Hà Trang vào nhà.
Ngọc Loan nhìn thấy hai người họ kẻ khóc lóc, người vỗ về, lòng cô bỗng thương cảm, cô nhìn Vũ Phong khẽ gọi khẽ:
- Vũ Phong.
Vũ Phong lặng lẽ lắc đầu cương quyết dìu Ngọc Loan về phòng, anh đưa Ngọc Loan về phòng, giúp cô nằm cẩn thận lên giường rồi mới đứng lên, nhưng ngọc Loan đã nắm tay anh lại. Vũ Phong thấy vậy bèn ngồi xuống nhìn cô khẽ nói:
- Anh đã dặn chị bếp nấu cho em ít cháo. Anh xuống bê lên cho em, em vẫn chưa ăn được gì mà.
- Để lát đi, giờ em chỉ muốn được ôm anh mà thôi – Ngọc Loan nhìn Vũ Phong bằng cặp mắt long lanh mong đợi pha chút nhõng nhẽo khiến Vũ Phong không khỏi bật cười, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, để trán cô tựa vào vai mình. Ngọc loan ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Vũ Phong.
- Vũ Phong! Anh muốn có con không? – Ngọc Loan bất chợt hỏi khe khẽ Vũ Phong.
- Muốn….
Vũ Phong thẳng thắng đáp, lời của anh khiến trái tim Ngọc Loan thắt lại, đúng là ai mà chẳng muốn có đượ những đứa con mình sinh ra chứ.
- Nhưng phải là con do em sinh ra – Vũ Phong bất chợt nói tiếp.
- Nhưng em lại…- Ngọc Laon muốn thử xem Vũ Phong đối với chuyện cô không thể có con sẽ nghĩ gì.
- Vậy thì không muốn – Vũ Phong bèn nói tiếp ngăn không cho Ngọc Loan nói tiếp – Anh hiểu Hà trang làm vậy với mục đích gì. Cô ấy là muốn dùng đứa bé ràng buộc anh, nhưng anh đã xác định rõ lòng mình, cả đời này chỉ muốn ở bên cạnh em mà thôi. Cho nên nếu Hà Trang muốn dùng đứa bé để anh rời xa em thì anh không làm được, vậy thì chẳng thà không có nó trên đời này. Sau này chúng ta có thể xin con nuôi, chẳng phải em rất thích chăm sóc cho các em bé mồ côi hay sao. Chúng ta có thể nhận vài đứa về nuôi, coi như giúp ích cho xã hội luôn.
- Nhưng dù sao con do chính mình đẻ ra vẫn thích hơn….
- Con đẻ cũng được, con nuôi cũng được, miễn là anh và em có thể sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau là được rồi – Vũ Phong cốc nhẹ vào trán cô ý trách cô quá mẫn cảm.
Đến phút này Ngọc Loan hoàn toàn không còn nghi ngờ gì về tình cảm của Vũ Phong nữa rồi, cô quyết định kể cho anh nghe mọi chuyện. Vũ Phong nghe xong thì vui mừng khôn xiết. Anh ôm chặt cô vào lòng nói sau đó hôn chụt lên mà cô:
- Vậy thì anh sẽ tích cực tìm kiếm người có cùng nhóm máu với em. Sau đó sẽ bắt em sinh cho anh một đám con mới được.
- Đáng ghét – Ngọc Loan cười hạnh phúc mắng anh.
- Từ nay cho đến lúc đó anh sẽ hết sức cẩn thận, em cũng phải hứa với anh, tuyệt đối không được dấu diếm anh chuyện gì. Anh không muốn có chuyện nguy hiểm gì xảy ra với em, anh không muốn phải rời xa em, có biết không?
Ngọc Loan gật đầu hứa với anh.
Sáng hôm sau, Hà Trang bỗng nhận được lệnh đuổi việc, ba mẹ cô cũng đồng thời gọi đến bảo là họ bị ép phải nghỉ hưu non. Hà Trang tức giận xiết chặt cái điện thoại trong lòng bàn tay, người cô run lên vì tức giẫn lẫn sợ hãi. Quả nhiên ba Ngọc Loan làm việc vô cùng nhanh lẹ, chỉ một đêm tới sáng mà có thể đuổi việc cô cùng ba mẹ cô dễ dàng như thế.
Hà Trang mím môi, mắt lóe lên sự căm phẫn:
- Nếu đã như vậy thì cô nhất quyết phải có bằng được Vũ Phong.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương .