Từ rất nhiều năm trước, cô từng hứa với anh rằng, đợi sau này có thật nhiều tiền, hai người sẽ cùng nhau phiêu bạt đến chân trời góc bể.
Ký ức sớm nhất trong cuộc đời, giờ đã phai mờ hoen ố. Cô chỉ lờ mờ nhớ rằng đã từng cùng anh áo quần rách rưới, ăn mày trên phố để sống qua ngày.
Vậy mà, anh đã phủ định mảnh ký ức này của cô.
Anh nói, sau khi cha mẹ lần lượt lâm bệnh nặng rồi qua đời, hai đứa mới bị đưa đến cô nhi viện, và trước nay hai anh em chưa bao giờ phải đi ăn xin.
Nhưng cô không tin anh.
Cô cảm thấy cha mẹ không phải lâm bệnh mà chết. Trong trí tưởng tượng của mình, cha mẹ cô là những người tuyệt vời. Cha là một vị giáo sư nổi tiếng, thường xuyên đưa mẹ và hai anh em cô đi khắp nơi trên thế giới để giảng dạy. Có một ngày, chiếc máy bay mà cả gia đình ngồi không may gặp nạn ở sa mạc, tất cả mọi người đều chết cả, chỉ còn cô và anh sống sót một cách kỳ diệu.
Sau đó, cô lại thay đổi suy nghĩ.
Cô ảo tưởng rằng cha mình là một nhiếp ảnh gia tự do phiêu bạt khắp thế gian, còn mẹ là một nghệ sĩ. Từ tấm bé, cô và anh đã cùng cha mẹ bôn ba khắp thế giới, được gặp vô vàn những nhân vật huyền thoại. Họ cùng nhau chung sống trong hạnh phúc êm ấm, cho đến một ngày một vụ tai nạn đã cướp đi tất cả, chỉ để lại anh và cô lủi thủi nương tựa lẫn nhau để sống.
Ngày qua ngày, cô không ngìmg thêm thắt thêu dệt rất nhiều những chi tiết mới cho câu chuyện này, rồi dần dần, ngay chính cô cũng tin vào điều đó.
Câu chuyện tưởng tượng này đã sưởi ấm trái tim cô qua bao màn đêm đằng đẵng và cô độc.
Bỗng nhiên, gió ào ào thốc tới, những bông tuyết trút xuống như mưa như khói, tựa như khung cảnh trong những quả cầu tuyết. Gò má cô sáng lấp lánh, kéo chiếc vali rồi nhanh chóng bước lên một chiếc taxi.
Cô dừng chân ở một khách sạn nhỏ bị che phủ bởi một biển tuyết trắng. Xung quanh đây không còn khách sạn nào khác, Lâm Khắc theo sau cô vào trong khách sạn này.
Từ một ông cụ lưng gù, anh ta đã biến thành một du khách trẻ với đôi kính cận và chiếc mũ lông cừu màu xanh nhạt.
Hỷ Hỷ ở phòng , còn anh ta ở phòng .
Phòng của hai người chỉ được ngăn cách bởi một bức tường. Cô đứng lên ghế treo bức Đêm đầy sao lên bức tường đó.
Trên cả chặng hành trình dài, chắc hẳn đây lần đầu tiên?
Lâm Khắc đang ngủ ngay gần kề, đằng sau bức Đêm đầy sao của cô.
Mấy ngày đầu, cô thực sự không thể ngủ ngon, cũng không thể chuyên tâm đọc sách. Cứ đến đêm, cô thường áp tai lên bức tường đó, tim đập thình thịch để nghe trộm xem anh ta đang làm gì trong phòng.
Lâm Khắc thực sự rất yên tĩnh. Đây là bản năng nghề nghiệp của một thám tử chăng?
Anh ta ngủ không ngon. Cô nghe thấy tiếng đi đi lại lại trong căn phòng lúc nửa đêm, và cũng nghe thấy tiếng anh ta trằn trọc trên chiếc giường. Có một lần thậm chí anh ta còn bất cẩn cộc đầu vào thành giường, cô đã nghe rõ một tiếng “cộp” rất to.
Liệu có phải anh ta mắc chứng mất ngủ? Hay là anh ta lạ giường?
Nửa đêm không ngủ được, anh ta thường làm gì? Giải đố sudoku, hay là nhớ về người vợ cũ đã bỏ anh ta mà đi trong màn đêm lạnh lẽo? Lúc này đây, anh ta có cảm thấy cô đơn không?
Một đêm nọ, cô nghe thấy đằng sau bức tường vọng lại những tràng ho sù sụ.
Lâm Khắc bị cảm rồi sao?
Cô đặt cuốn sách đang đọc xuống, nhẹ nhàng xuống giường, rón rén bước qua, đầu áp vào tường lắng nghe hồi lâu.
Anh ta lại ho vài tiếng. Cô còn nghe thấy cả tiếng xì mũi.
Tất cả đều là tại cô, đã dẫn anh ta đến vùng đất tê tái nơi phương bắc này.
Cô dán chặt má lên tường để nghe ngóng. Do quá chú tâm, đầu cô chẳng may đụng phải bức Đêm đầy sao. Khi bức tranh rơi xuống, cô kịp thời đưa tay ra đỡ, nhờ vậy mới không tạo ra tiếng động nào. Cô đặt tay lên ngực để hoàn hồn, thở phào một cái rồi lại nhẹ nhàng treo lại bức tranh, sau đó chuồn về giường ngủ.
Bọn họ đã đi cùng nhau một chặng đường dài như vậy, cô chợt nhớ ra đây mới là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng của Lâm Khắc, nhưng đó lại là những tiếng ho.
Một đêm sau hôm đó, khi đang nằm trằn trọc trên giường không thể ngủ được, bất chợt cô nghe thấy tiếng hát ai oán dặt dìu của một người phụ nữ văng vẳng từ sau bức tường.