Một ngày của tháng , cuối cùng Hỷ Hỷ cũng có cơ hội để tham gia đợt tuyển chọn diễn viên múa.
Mới tờ mờ sáng, cô đã nhét bộ quần áo múa và đôi giày vải vào trong chiếc túi xách to bản, bước vào thang máy đi xuống tầng.
Tâm trạng cô khá vui vẻ, lúc bước ra khỏi thang máy còn cười một cái thật tươi với anh chàng khuân vác đồ có khuôn mặt chó săn. Chàng ta có vẻ hơi kinh ngạc, dường như cũng định mỉm cười đáp lại, thế nhưng do mặt quá dài, mồm lại khá nhỏ, nên đợi đến khi hai bên khoé miệng kéo lên lộ ra một nụ cười e thẹn, chắc phải đợi mất khoảng vài giây.
Hỷ Hỷ không đợi được. Cô sốt sắng muốn xem xem Chòm sao hôm nay nói như thế nào.
Trên đường đi, cô ghé vào siêu thị mua một tờ báo.
Thế nhưng, phần chiêm tinh của cung Song Ngư hôm nay không hé lộ bất cứ manh mối nào, không có “Hôm nay là ngày may mắn của bạn” “Hôm nay bạn sẽ cầu gì được nấy!” hay những câu khích lệ đại loại như vậy.
Cô chuyển qua đọc cung Cự Giải. Có những khi người bên cạnh chính là một mặt gương phản chiếu, ta có thể soi vào đó và suy ra được vận mệnh của mình.
Nếu như hôm nay Lâm Khắc may mắn, vậy thì cô cũng sẽ may mắn thôi.
Vậy mà mục chiêm tinh của cung Cự Giải lại chẳng nói rằng “Hôm nay, người bên cạnh bạn sẽ khiến cho bạn cảm thấy tự hào” hay những câu nói kiểu như vậy.
Hỷ Hỷ đọc tiếp đến cung Bọ Cạp của anh trai, nhưng lại phải thất vọng một lần nữa. Mục chiêm tinh của Bọ Cạp cũng chẳng hề ghi “Người thân của bạn hôm nay sẽ khiến cho bạn cảm thấy hãnh diện!”
Cô tặc lưỡi gấp báo cất vào trong túi. Lúc ngang qua cổng giáo đường, cô chợt nhớ ra điều gì đó, bèn quay lại rút hai tờ tệ nhét vào hòm công đức. Quyên góp cũng là một cách để thỉnh cầu may mắn.
Lúc bước xuống bậc thang bên ngoài giáo đường, lòng cô ngập tràn hy vọng.
Thế nhưng, đợt tuyển chọn đã kết thúc chỉ trong nháy mắt.
Đây là một vở vũ kịch quy mô lớn, ai được chọn sẽ phải đi lưu diễn những một năm. Khi đến nhà hát, cô mới phát hiện ra rất nhiều cao thủ đều tề tựu về đây. Ngoài ra, có rất nhiều diễn viên múa tham gia ứng tuyển mới chỉ mười mấy hai mươi tuổi, trẻ và dẻo dai hơn cô rất nhiều.
Cô thay giày và quần áo múa trong phòng thay đồ, nóng lòng chờ đợi trên ghế khán giả. Đạo diễn, phó đạo diễn và ê kíp đang ngồi ở dãy đầu, khuôn mặt ai nấy đều cực kỳ nghiêm túc. Họ sẽ chọn ra chưa đến người trong số diễn viên tại đây.
Các diễn viên ngồi tản mát rì rầm chuyện trò quanh khán đài của nhà hát.
Hỷ Hỷ len lén quay đầu lại, mãi một lúc sau mới nhìn thấy Lâm Khắc. Anh ta đội chiếc mũ lưỡi trai, ngồi trong góc tối dưới hàng ghế cuối cùng, trà trộn giữa những nam diễn viên múa cũng đến ứng tuyển.
Tiếc là, Lâm Khắc không có cơ hội được nhìn thấy cô lên bục nhảy múa.
Đợt tuyển buổi sáng kết thúc, vẫn chưa đến lượt cô.
Đợt tuyển buổi chiều vừa bắt đầu được chưa bao lâu, phó đạo diễn liền đứng dậy tuyên bố đã tìm thấy diễn viên phù hợp, những người khác có thể ra về.
Hỷ Hỷ còn chẳng có cơ hội để lên sân khấu. Mà giả như có lên, cô cũng biết rằng sẽ chẳng tới lượt mình được chọn.
Nguyên một buổi sáng, những người mà cô thấy đều là những cao thủ trẻ tuổi thân thủ phi phàm. Ngồi trên ghế xem họ biểu diễn mà cô thấy run lên vì sợ hãi.
Cô cởi bộ đồ múa và mặc lại quần áo thường, ủ rũ rời khỏi nhà hát.
Ánh nắng đầu chiều tươi sáng ấm áp, cô thấy chiếc mũ lưỡi trai của Lâm Khắc thấp thoáng giữa đám người đang chờ xe buýt bên đường đối diện.
Hỷ Hỷ băng qua đường, đi thẳng về phía bến xe buýt, khiến cho Lâm Khắc giật mình quay đầu đi thẳng vào một công viên ngay cạnh đó.
Sao lại phải trốn nhỉ? Cô chỉ muốn một cái ôm cho vơi bớt mệt mỏi thôi mà.
Nhưng cô biết rằng đó là điều không thể.
Xe buýt vừa cập bến, sau một hồi chen lấn, cô tìm được một chỗ phía cuối xe.
Qua ô cửa kính, cô nhìn thấy Lâm Khắc hớt hải chạy ra từ công viên, rầu rĩ nhìn chiếc xe dần khuất xa.
Khi trở về phòng khách sạn, cô nhìn qua khe cửa sổ và phát hiện ra Lâm Khắc đã đứng ở dưới từ thuở nào.
Anh ta đứng cạnh hàng rào phía trước vườn hoa của giáo đường, thì thầm to nhỏ gì đó với chú chó vàng.
Cô đoán anh ta đang nói:
“Tao biết làm thế nào để an ủi cô ấy bây giờ?”
Cô rời khỏi cửa sổ, trèo lên giường bật máy tính.
Trong máy của cô có một tấm ảnh chụp Lâm Khắc đang đứng nhìn từ dưới lên, hôm đó cô đã dùng máy ảnh của mình lén chụp qua khe cửa sổ.
Cô mỉm cười, nhẹ vuốt lên khuôn mặt thanh tú của anh, màn hình máy tính in lên từng vệt ngón tay.
Đây chính là cái ôm của cô.
Trước kia khi nhìn cô, trông anh cũng như vậy.
Khi còn ở nhà mẹ nuôi, thỉnh thoảng anh có đến thăm cô, và mỗi lần anh phải về, cô đều chạy ra trước dãy ban công bám đầy nho leo tím để nhìn theo.
Anh sẽ nhìn lên, vẫy tay bảo cô đi vào.