Sau khi hai người ra khỏi quán đến bãi giữ xe. Đức Minh lên tiếng hỏi:
- Ban nãy hai người nói gì thế. Anh ta liếc anh lạnh cả sống lưng. - Anh vừa nói, vừa rùng mình một cái giống như rất sợ hãi.
Thiên Trang bật cười, hỏi lại:
- Tò mò thế? Anh cũng biết sợ hả?
- Em muốn nói cũng được, muốn giữ bí mật riêng cho hai người cũng không sao. Anh không ép.
Cô nghe thế, im lặng một lúc. Nhận lấy mũ bảo hiểm từ tay anh, đội vào rồi leo lên xe. Khi xe đã nổ máy, cô mới chầm chậm lên tiếng:
- Ban nãy anh ấy bảo sẽ nói chuyện chia tay và không đính hôn với chị ấy. Em không biết anh ấy sẽ nói như thế nào nữa. Haizzzz. - Cô thở dài.
Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, tay bóp ga xe điều khiển tốc độ hơi chậm lại. Anh hỏi:
- Em lo lắng anh ta sẽ nói việc gì đó liên quan tới em cho chị nghe, dẫn đến hiểu lầm.
- Không hẳn - Cô nhỏ giọng nói - Em trong sạch không làm gì sai mà phải sợ cả. Chỉ là cảm thấy vui vẻ thật ngắn ngủi. Vụ này xong nhà em thế nào cũng sẽ có một trận bão tố dữ dội. Trước kia chỉ có mẹ em thôi mà đã mưa rào cả tháng, nay thêm bà chị nữa chắc siêu bão đổ bộ lâu tạnh.
Nói xong, Thiên Trang và Đức Minh đều bật cười. Một lúc sau, Đức Minh thôi cười, chất giọng anh trở nên nghiêm túc hơn:
- Em có sẵn Hộ chiếu phải không?
- Vâng ạ - Tuy không thường xuyên đi du lịch nước ngoài, nhưng lâu lâu có dịp ba mẹ cũng tổ chức những chuyến du lịch ngắn ngày đến một số nước gần bên như Thái Lan, Singarpore... Nên việc cô có sẵn visa, hộ chiếu thì không có gì lạ. Lạ ở chỗ là sao tự nhiên anh lại hỏi đến chuyện này. Cô đang tính mở miệng nghi hoặc. Thì nghe anh nói:
- Vài hôm nữa anh có chuyến công tác ở Bali. Khai trương một khu Nghỉ dưỡng ở đó. Công việc không nhiều đi khoảng ngày thôi, anh muốn rủ em đi theo qua đó sẵn nghỉ ngơi luôn.
Thiên Trang biết, anh kéo cô theo là muốn cô "lánh nạn" mấy ngày. Đúng thật nghĩ đến chuyện sắp xảy ra cô cũng không muốn ở nhà nữa, đi tránh bão là thượng sách, xem như nghỉ ngơi luôn, thôi thì lâu lâu đổi gió một lần vậy. Cô vui vẻ gật đầu đồng ý:
- Cũng không có việc gì làm, ở nhà chán quá. Em sẽ theo anh qua bên đó xem như mở hàng cho Resort của anh. Em mở hàng rất đắt.
- Được, tối nay về em chụp các giấy tờ xuất cảnh của mình và thẻ căn cước gửi cho anh, anh sẽ nhờ thư ký đặt vé và làm các thủ tục cần thiết. Tới ngày đó em vui vẻ đi chơi là được.
- Cảm ơn anh. - Thiên Trang đáp.
Hai người không tiếp tục nói chuyện nữa. Đức Minh chăm chú lái xe, lát sau thì đã đến rạp chiếu phim, có họp báo của đoàn làm phim nên rất đông khán giả và phóng viên báo chí. Thiên Trang không muốn tiếp tục bị làm phiền, nãy giờ chạy xe có khoảng phút mà cô nhận được hơn mười cuộc gọi nhỡ của Thế Khôi, cô cau mày, không nhấc máy gọi lại, trực tiếp bấm vào nút khóa nguồn. Rồi theo Đức Minh vào trong rạp chiếu phim.
....
Thế Khôi thấy Thiên Trang bước ra khỏi quán với Đức Minh thì vô cùng tức giận. Anh ghen, anh đang ghen khi cô chọn người đàn ông kia chứ không chọn anh. Anh có gì thua anh ta cơ chứ, nếu cô muốn địa vị tiền bạc anh sẵn sàng nhận lấy cái chức Giám đốc bệnh viện để cô có danh phận Vợ giám đốc, cô muốn anh học lên Tiến sĩ anh sẵn sàng bỏ tất cả để đi học. Nhưng anh biết cô không như thế, cô không phải người ham những vật chất phù du ấy; vậy anh càng cảm thấy thua không thuyết phục, anh nghĩ rằng cô vì Thiên Ân nên mới từ chối tình cảm của anh.
Anh chán nản, gọi điện cho vài người bạn đến nhà riêng của mình là một căn phòng chung cư cao cấp. Nơi đây anh rất ít khi ngủ qua đêm, đa phần đều ở nhà mẹ. Anh mua căn nhà ấy chủ yếu để khi nào cần tụ tập bạn bè thì có chỗ riêng cho thoải mái, tiện lợi.
Sau khi uống được vài lon, bia rượu làm cho đầu óc anh điên loạn hơn, anh không thể kiểm soát được lý trí mình nữa. Anh cứ cầm điện thoại di động lên bấm gọi cho Thiên Trang, cô không chỉ không nghe máy mà còn bấm khóa máy. Nó càng làm anh cay cú và khó chịu, anh đã không khống chế được bản thân nữa, anh phải nói ngay mọi chuyện với Thiên Ân. Anh bấm số gọi cô.
"Alo, anh Khôi ạ" Giọng Thiên Ân ngọt ngào ở đầu dây bên kia.
"Ừ anh đây, một tí mình gặp nhau được không? Anh có chuyện muốn nói với em."
"Dạ được ạ." Chị nhanh chóng nhận lời mời của anh, tâm thế rất vui vẻ.
"Vậy bốn mươi lăm phút nữa anh qua nhà đón em." Thế Khôi lạnh lùng nói.
"Dạ vậy khi nào anh tới nhắn tin cho em hay, em xuống ạ"
"Ừ vậy thôi chào em, tí gặp".
"Bye anh". - Thiên Ân chưa kịp nói gì thì đã nghe những tiếng tút tút khô khốc ở đầu dây bên kia.
Vì được Thế Khôi chủ động hẹn đi chơi nên chị rất vui vẻ, không chú ý đến việc giọng nói của anh hôm nay trở nên lạnh lùng và xa cách. Cô chỉ nghĩ đơn giản là anh đang bận việc gì đó, nên mới cúp máy nhanh vậy. Cô mang theo tâm trạng phấn khởi và hạnh phúc đi tắm rửa, thay quần áo rồi trang điểm cho mình thật xinh đẹp, cô luôn muốn mình trông rực rỡ nhất khi xuất hiện trước mặt anh. Trong lúc chuẩn bị cô còn ngân nga hát khe khẽ.
Ở bên kia sau khi tắt điện thoại, Thế Khôi quay lại ngồi uống với bạn bè thêm vài lon nữa mới bắt đầu chuẩn bị đi đón Thiên Ân.
.....
Mới đó mà trời đã tối, một ngày bên Đức Minh thật vui, anh cùng cô đi xem phim. Kết thúc bộ phim cũng đã đến giờ ăn trưa, nên hai người đi ăn, cô không muốn ăn ở nhà hàng cao cấp gì đó. Cô nói:
- Xem phim xong phải ăn kfc là ngon nhất. Chúng ta đi ăn gà chiên giòn uống coca đi.
Tuy anh không bao giờ ăn những món đó, vừa không hợp vệ sinh lại không đảm bảo sức khỏe nhưng anh vẫn đi ăn với cô, không kêu ca chán ghét hay phản đối, vui vẻ cùng cô trôi qua những giờ phút cuối tuần dung dị; chỉ là trong bữa ăn, anh ăn ít mì ý và uống một hai ngụm coca rồi ngồi đợi cô.
Ăn xong cả hai đến khu vui chơi cảm giác mạnh ở Đại Nam chơi thỏa thích, cô chơi tất cả những trò chơi mà mười chín năm qua cô không được chơi vì mẹ nói: nguy hiểm, không an toàn.
Sau một ngày vui chơi chán chê, tới tầm giờ thì Đức Minh đưa cô về, nhưng anh không quay xe ra về mà anh còn theo cô vào nhà. Vừa bước vào phòng khách cô đã thấy ba đang ngồi xem tin tức và uống trà, cô như con chim nhỏ tung tăng chạy đến bên cạnh ba, choàng tay ôm lấy ông, nghiêng đầu tựa vai ông.
- Thưa ba con mới về. - Cô nói.
- Cả ngày hôm nay con đi chơi với Đức Minh hả? - Ba cô vừa xoa đầu cô vừa hỏi.
- Dạ. Con với anh Minh đi xem phim Gái già lắm chiêu phần mới ra mắt, rồi đi Đại Nam chơi tàu lượn siêu tốc, vòng xoay vũ trụ, chơi các trò chơi cảm giác mạnh, vào tòa lâu đài ma quái nữa. Vui lắm ạ.- Thiên Trang hồ hởi kể như một đứa bé lên bốn, lên năm vui vẻ kể chuyện ngày hôm nay nó đến trường làm gì cho ba mẹ nghe vậy.
Lúc này, Đức Minh bước vào, anh ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, mỉm cười, khách sáo chào ba của cô:
- Anh Nhân, tôi trả cô bé về nhà an toàn nhé.
- Cảm ơn cậu. Con bé này y như con nít vậy, rất thích đi chơi, hoạt động cả ngày cũng không biết mệt. Tôi thì già rồi không theo kịp sức khỏe chúng nó.- Ba cô vừa nói, tay choàng qua ôm cô, nhẹ nhàng đặt cái hôn lên trán cô, cử chỉ vô cùng âu yếm.
- Đi chơi với Trang em thấy rất vui. Như được trải nghiệm tuổi trẻ thêm một lần nữa. - Đức Minh bênh vực.
- Công việc của cậu cũng bận rộn không thua kém ai, thậm chí còn bận bịu hơn tôi nữa thế mà vẫn dành thời gian để dạy con bé học đàn, học Acmonica rồi đi chơi với nó. Cảm ơn cậu.
- Không gì đâu anh Nhân - Rồi Đức Minh đưa mắt nhìn cô gái đang cuộn tròn trong vòng tay ba, anh từ tốn hỏi: - Giờ em có muốn biểu diễn một đoạn trả bài cho anh, sẵn đàn cho ba mẹ em nghe luôn không.
Đôi mắt cô vụt lóe sáng, ừ nhỉ, không khí đang vui vầy sao không đàn một bản cho ba mẹ nghe luôn. Quả thật cô chưa từng đàn tặng ba mẹ. Nghĩ vậy cô gật đầu với Đức Minh, rồi thoát khỏi vòng tay ba, cười nói:
- Được, em cũng đang muốn đàn. Ba ơi, đợi tí con chạy lên phòng lấy đàn xuống đàn cho ba nghe.
Không chờ ai nói thêm gì, cô đã nhanh chân chạy lên phòng, để mặc ba và Đức Minh ngồi ở dưới nói chuyện phiếm.
Khi Thiên Trang lần nữa quay trở về phòng khách, thì ngoài ba và Đức Minh còn có mẹ cô đang ngồi trên sofa bên cạnh ba cô. Cô bước tới giữa nhà, đứng nghiêm trang trịnh trọng nói:
- Xem như là một bài thi giữa học kỳ của con, xin mời quý vị lắng nghe.
Cô kéo một chiếc ghế xoay đến, ngồi xuống ghế, bắt đầu đàn, còn ngân nga hát theo.
"Nhiều người ôm giấc mơ giàu sang
Vài người ôm giấc mơ bình yên
Em cần an chúc
Em cần yêu thương
Thôi thì ai cũng xem mình hay
Và thì em cũng xem mình hơn
Khi lòng tan nát
Trăm lời vô nghĩa
Tự xem chúng ta hơn thua được chi?
Chờ mùa xuân đến tụ màu môi
Chờ tình yêu giống như còn thơ
Em lòng khao khát nơi về nương náu
Chờ bàn tay đến đưa mình đi
Chờ bàn chân bước đi về đâu
Em chờ cây chín, em ngồi em hát
Lời ca biết vui như khi được yêu...."
Tất cả mọi người trong phòng đều chăm chú lắng nghe, tiếng đàn lời ca thanh thoát, nhẹ nhàng và trong trẻo, đến ba của cô cũng không thể ngờ cô lại có thể đàn hát hay đến thế. Mẹ nhìn cô với đôi mắt khá hài lòng, bà từng nghĩ chỉ có mình Ân hát hay thôi nhưng giờ thấy cô con gái Út tự do ca hát vầy bà rất vui, cô đàn hát rất tốt. Chỉ có Đức Minh là có một cảm giác khác, đó chính là cảm giác thành tưụ, anh đã đánh thức được con người thật của cô. Đây mới chính là cô, không nhút nhát, rụt rè mà tự tin thể hiện mình trước đám đông, không theo cách mọi người thể hiện mà theo cách của riêng cô.
Nhưng khi đàn xong lời một của bài hát thì "tằng" một sợi dây đàn bị đứt. Thiên Trang đang đàn nên khi đứt dây, dây đàn văng ra bắn vào tay cô, khiến nó trầy một đường nhỏ. Cô bị đau nên thét lên "Á", lập tức buông đàn xuống.
Mọi người vội vàng chạy đến bên cạnh cô, vết thương không lớn, nhưng nhìn vẻ mặt trắng xanh đầy hoang mang của cô mọi người vô cùng lo lắng. Ba cô hỏi:
- Có sao không con, qua sofa ngồi với ba.
Đức Minh cũng lên tiếng an ủi:
- Từ lúc mua anh đã nói cây đàn này không phải loại tốt nhất rồi, chỉ để em học tạm mà thôi. Có thời gian anh tìm cây khác mua cho em, không sao đâu.
Mẹ cô chạy đi lấy hộp dụng cụ y tế ra băng bó cho cô. Cô vẫn im lặng vì trong lòng Thiên Trang đang căng thẳng và hồi hộp bởi chuyện khác. Nảy giờ trong phòng khách không có sự hiện diện của Thiên Ân, lúc chạy về phòng lấy đàn, đi ngang phòng chị, cô có nhìn vào nhưng cũng không thấy chị. Chứng tỏ chị đã đi ra ngoài. Đi với ai thì không cần hỏi cũng biết. Cô không phải là người mê tín dị đoan, cũng không quá tin mấy chuyện điềm báo này kia. Nhưng hai việc đứt dây đàn và chảy máu tay cùng lúc xảy ra thì làm cô hơi hoảng sợ.
Lúc này gia đình anh Thế Khôi đến chơi, Thiên Trang lễ phép đứng dậy chào hai người. Xong cô lấy lý do là hơi mệt muốn lên phòng nghỉ ngơi để cáo từ. Cô cảm thấy rất lo lắng với suy nghĩ của mình, cô không còn tâm trạng ngồi đây nói chuyện phiếm nữa. Đức Minh đứng dậy, giúp cô lấy đàn và dìu cô về phòng. Mẹ cô rất muốn đi theo nhưng bà còn phải coi chuyện nấu bếp và tiếp khách nên không thể đi được, với bà thấy vết thương cũng nhỏ, chắc do hoảng sợ quá độ mà thôi, để Đức Minh đưa cô về phòng nghỉ ngơi cũng được.