Tín Đồ Shopping Mini

chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

HỪ. ĐÚNG LÀ MỘT TRUNG TÂM BẢO MẪU chết tiệt. Tôi đang nghĩ sẽ phàn nàn với Cơ quan Quản lý Bảo mẫu. Các trung tâm bảo mẫu cần biết bảo mật. Họ nên kín đáo. Rõ ràng là câu chuyện về bà mẹ và đống cà rốt đã được gửi chuyển tiếp tới tất cả các trung tâm bảo mẫu khác trong thị trấn. Suze gọi điện tới nói đầy hối lỗi rằng mọi người ở trường St. Cuthbert giờ đang bàn tán chuyện đó, rằng đó là huyền thoại đương đại mới, ngoại trừ cái cách câu chuyện được kể lại bây giờ: nó kết thúc với cảnh tôi và Kyla ném cà rốt vào nhau.

Luke chẳng hề ấn tượng gì cho dù tôi đã bảo Kyla không phù hợp bao nhiêu lần đi nữa. Và có vẻ như trung tâm đó cảm thấy "khó" mà tìm được một Tuyệt đỉnh Bảo mẫu thay thế, nên tôi lại phải nhờ mẹ vào cuộc. Thế mà mẹ lại dằn dỗi bảo, "Ôi, giờ chị lại cần đến mẹ cơ đấy!"

Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn khi tối qua tôi xem xét cẩn thận tới đống đồ trang trí tiệc mua được giá hời ở cửa hàng Một Bảng. Tôi mở hộp thiệp ra - và tất cả đều in sẵn Chúc mừng sinh nhật, Mike. Cả hai trăm cái.

Trong một thoáng tôi đã nghĩ tới việc đặt biệt danh mới cho Luke là Mike. Ý tôi là, sao anh lại không nên có biệt danh nhỉ? Và tại sao biệt danh lại không thể là Mike? Tôi trộm nghĩ nếu mình gửi cho anh vài bức email nho nhỏ trong đó gọi anh là Mikey, rồi bảo bố mẹ cũng gọi anh là Mike, rồi thậm chí trong khi sex hổn hển vài lần "Ôi Mike, Mike!" thì có khi tôi sẽ khiến anh quen với nó trước bữa tiệc.

Nhưng rồi khi đống giá để khăn ăn đều đề nhan nhản chữ Chúc mừng, Lorranine, tôi đành từ bỏ kế hoạch đó.

Ít ra vào thời điểm này cũng có vài điểm tích cực. Phi vụ trao đổi của tôi đã thắng lớn - trên thực tế, Jess đã đúng, thật là tuyệt! Thế quái nào mà người ta cứ phải đi mua đồ trong khi có thể trao đổi nhỉ? Tôi có hàng đống lời đáp lại mấy mẩu quảng cáo mình đăng, và tối nay tôi phải đi gặp vài người. Cứ cái đà này, tôi sẽ tổ chức xong bữa tiệc trong nháy mắt mà chẳng tốn xu nào!

Jess cũng gửi cho tôi đường link tới mấy website trang trí thân thiện với môi trường, và cho dù hầu hết các ý tưởng đều đáng vứt đi, tôi vẫn tìm được một cái khá ổn. Cắt túi ni lông cũ thành từng dải rồi làm bông cổ vũ - và trông chúng khá cool. Lại còn không mất tiền nữa chứ! Vậy là tôi bắt tay vào làm, bất cứ khi nào không có mặt Luke. May mắn thay tôi đã sẵn có nguồn cung túi ni lông rất lớn. Mấy quả bông cổ vũ làm từ túi Selfridges trông tuyệt cú mèo, vàng tươi rực rỡ, mấy quả màu xanh lá làm từ túi Harrods cũng khá bảnh. Giờ tôi chỉ cần thêm mấy quả trắng nữa thôi. (Có lẽ tôi nên đến siêu thị thực phẩm Harvey Nichols mua may thứ. Ý tôi là, ở đó khá đắt, nhưng cái giá của môi trường thì phải thế chứ.)

Một điểm cộng lớn nữa là ngôi nhà mới của chúng tôi, mọi chuyện đều đang rất suôn sẻ. Giờ ăn trưa tôi dẫn Suze tới đó để khoe - và trông nó còn đẹp hơn trước đó.

"Bex, tớ thích quá!" Suze lịch kịch đi xuống cầu thang, mặt sáng bừng. "Sáng sủa quá! Các tầng trên thì quá rộng rãi! Và phòng ngủ nữa chứ! Cứ như chúng từ trên trời rơi xuống vậy!"

"Không thể tin được, đúng không?" tôi cười tươi, tự hào.

"Nó đã chứng minh các kiến trúc sư có thể làm gì." Cô lắc đầu kinh ngạc. "Và không có trục trặc gì chứ? Không vấn đề gì?"

Bạn Suze tội nghiệp đã nghe cả một saga về những ngôi nhà chúng tôi từng cố mua.

"Không tí nào! Tuần tới bọn tớ sẽ chuyển nhà và sẽ hoàn tất trong hai tuần. Đã đặt trước xe tải và mọi thứ rồi." Tôi cười với Suze "Đây đích thực sẽ là nhà của bọn tớ."

"Cậu chắc phải nhẹ cả người ấy nhỉ." Suze choàng tay ôm tôi "Tớ không thể tin được rằng cuối cùng cậu cũng có nhà riêng!"

"Tớ biết." Tôi kéo tay cô. "Ra xem vườn đi!"

Chúng tôi tiến ra ngoài, đi qua bãi cỏ ra phía sau, nơi có cả môt cây sồi khổng lồ đang tỏa bóng, một cái xích đu và rất nhiều thiết bị đồ chơi để leo trèo trên thảm lá khô.

"Mấy đứa nhà cậu có thể đến đây chơi," tôi tự hào nói.

"Chúng nó sẽ thích mê cho mà xem!" Suze ngồi lên cái xích đu và bắt đầu đu đưa.

"Ernie thế nào rồi?" tôi chợt nhớ ra. "Cuộc gặp ở trường thế nào?"

"Bọn tớ đã đi gặp đâu." Mặt Suze xịu xuống. "Tớ đang sợ phát khiếp đây này. Tuần sau tớ lại phải đến trường để họp về một sự kiện, và tớ biết bà hiệu trưởng sẽ túm cổ tớ..." Cô bỏ dở câu nói. "Này Bex, hay cậu cũng đến đi? Cậu có thể làm lá chắn cho tớ. Bà ta không thể chơi xấu tớ nếu có mặt cậu ở đó, đúng không?"

"Dĩ nhiên tớ sẽ tới rồi!" nói thật là tôi sốt ruột muốn đối đầu với mụ hiệu trưởng này lắm rồi đây.

"Đó là một triển lãm nghệ thuật. Tất cả bọn trẻ vẽ tranh, bọn tớ tới đó, uống cà phê và xem tranh," Suze nói. "Rồi quyên góp cho trường."

"Tớ tưởng cậu đã đóng học phí rồi," tôi nói, thấy thật khó hiểu. "Sao lại cần quyên góp gì nữa?"

"Học phí chỉ mới là khởi đầu thôi," Suze nói, như thể tôi là cái đồ chẳng biết gi. "Ngoài ra còn có quỹ phụ huynh, quỹ từ thiện trường, đóng góp cho giáo viên. Cả đời tớ giờ chỉ còn dành để viết séc."

"Thế rồi, sau tất cả, bọn họ lại xấu tính với cậu?"

"Ừ." Suze trông hơi bị đau khổ. "Nhưng đó là một trường rất tốt."

Trời ạ, toàn bộ cái trò trường học bịp bợm này đúng là một cơn ác mộng. Có khi mình phải tìm một trường khác thôi. Có khi mình phải dạy Minnie ở nhà mất. Hoặc cũng không cần phải ở nhà. Như thế sẽ chán chết. Mẹ con tôi có thể cùng học ở... chuỗi shop thời trang cao cấp Harvey Nicks chẳng hạn! Trời, đúng thế. Hoàn hảo. Ngay lúc này tôi đã có thể hình dung ra mình ngồi bên một chiếc bàn nhỏ, nhấm nháp cà phê latte, đọc cho Minnie nghe những mẩu tin thú vị về văn hóa lấy từ trên báo. Chúng tôi có thể học tính cộng bằng những viên đường, học địa lý trong Phòng Đồ Hiệu Quốc Tế. Mọi người sẽ gọi tôi là Cô Gái Dạy Con Học Ở Harvey Nicks, thế rồi tôi có thể khởi xướng cả một trào lưu quốc tế về dạy con học trong cửa hàng...

"Này, Bex." Suze đã ngừng đu đưa và nheo mắt nghi ngờ nhìn cái áo nhung của tôi. "Áo của tớ đấy phải không? Cái tớ cho cậu mượn hồi bọn mình mới chuyển đến sống cùng nhau ấy?" Cô nhảy khỏi xích đu. "Tớ đã đòi lại nhưng cậu bảo đã vô tình làm cháy nó trong đống lửa trại."

"Ờ..." tự nhiên tôi bước lùi lại một bước.

Chuyện này hơi quen quen. Nhưng sao tôi lại bảo tôi làm cháy nó nhỉ? Giờ tôi không nhớ nổi nữa, lâu quá rồi.

"Chính là nó!" Cô ghé lại xem kỹ hơn. "Chính là cái áo Monsoon đó! Fenny cho tớ mượn, tớ cho cậu mượn rồi cậu bảo không tìm thấy nó đâu nữa rồi cuối cùng thì bảo nó cháy rồi! Cậu có biết Fenny hành hạ tớ thế nào về chuyện đó không?"

"Cậu có thể lấy lại nó mà," tôi vội nói. "Xin lỗi."

"Giờ thì tớ không muốn lấy lại nó nữa." Cô nhòm tôi vẻ không tin nổi. "Mà sao cậu lại mặc nó thế?"

"Vì nó ở trong tủ quần áo của tớ," tôi rầu rĩ nói. "Và tớ đã đồng ý mặc hết đồ trong tủ mỗi thứ ba lần rồi mới được đi mua quần áo mới."

"Cái gì?" Nghe chừng Suze có vẻ loạng choạng. "Nhưng... tại sao?"

"Chuyện xảy ra sau khi ngân hàng phá sản. Bọn tớ đã thỏa thuận với nhau. Luke sẽ không mua ô tô còn tớ sẽ không mua quần áo mới nữa. Đến tận tháng Mười."

"Nhưng, Bex này," trông Suze đầy lo lắng. "Nhưng chẳng phải như thế sẽ rất hại sức khỏe sao? Ý tớ là, chẳng phải cai nghiện sẽ nguy hiểm lắm sao? Có lần tớ đã xem một chương trình ti vi. Người ta cứ run lên rồi ngất xỉu. Cậu đã cảm thấy run rẩy tí nào chưa?"

"Rồi!" Tôi nhìn cô chằm chằm, chăm chú. "Hôm trước khi bước qua cửa hàng Fenwich lúc đang hạ giá tớ đã cảm thấy thực sự run rẩy!"

Ôi trời ơi! Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng từ bỏ mua sắm có thể đe dọa tới sức khỏe của tôi. Tôi có nên đi khám bác sĩ không nhỉ?

"Thế tiệc cho Luke thế nào rồi?"

"Suỵt!" tôi dữ dội, hoảng hốt nhìn quanh khu vườn trống. "Đừng có nói với ai đấy! Cậu định hỏi phần nào?"

"Cậu không định đi mua một cái váy mới à?" Suze nói thầm.

"Dĩ nhiên là có…" Tôi im bặt.

Tôi chưa nghĩ tới điều này. Tôi không thể mua váy mới để dự tiệc của Luke, đúng không nhỉ? Trong lúc giao kèo giữa bọn tôi còn hiệu lực thì không.

"Không," cuối cùng tôi nói. "Tớ không thể. Tớ sẽ mặc tạm cái gì đó có sẵn trong tủ. Tớ đã hứa với anh ấy rồi."

Đột nhiên tôi thấy hơi ỉu xiu. Không phải tôi tổ chức tiệc chỉ vì được mặc váy mới. Nhưng vẫn buồn!

"Thế... bữa tiệc chuẩn bị đến đâu rồi?" Suze hỏi sau khi ngừng một lát.

"Tuyệt lắm!" tôi đáp ngay lập tức, theo cái kiểu gạt hết mọi câu hỏi tiếp theo đi. "Tất cả đều ổn. Khi nào xong xuôi tớ sẽ gửi thiệp mời cho cậu.

"Tốt! Và… cậu không cần giúp đỡ hay gì thật chứ?"

"Giúp đỡ ấy à?" giọng tôi hơi đanh lại. "Sao tớ lại cần giúp đỡ chứ - Mọi chuyện đều đang trong tầm kiểm soát."

Mình sẽ cho cô ấy xem. Cứ chờ đến khi cô ấy trông thấy mấy quả bông cổ vũ làm từ túi đựng đồ mua sắm của mình.

"Hay quá! Chà, tớ háo hức quá. Tớ chắc chắn sẽ tuyệt vời lắm." Cô lại bắt đầu chơi xích đu, tránh nhìn vào mắt tôi.

Cô ấy không tin mình phải không? Biết ngay là cô ấy không tin mình mà. Tôi đang định hỏi cho ra nhẽ thì một tiếng thét đã thu hút chú ý của tôi.

"Họ kia rồi! Bọn quỷ sứ kia rồi!" Một ông trung niên mặt đỏ gay từ nhà bên cạnh bước sang, khoa chân múa tay tiến về phía tôi.

"Ai thế?" Suze lầm bầm.

"Chả biết," tôi thì thào. "Bọn tớ chưa từng gặp hàng xóm. Đại lý môi giới bảo có một ông già sống ở đó. Họ bảo ông ta ốm đau suốt và chẳng bao giờ ra khỏi nhà... Em giúp gì được anh ạ?" tôi cao giọng.

"Giúp tôi ấy à?" Ông ta trừng mắt nhìn tôi. "Cô có thể giúp tôi bằng cách giải thích xem cô đã làm gì với nhà của tôi kia kìa! Tôi sẽ gọi cảnh sát!"

Suze và tôi nhìn nhau lo lắng. Tôi đang chuyển đến ở cạnh nhà một ông điên đấy à?

"Em có làm gì nhà anh đâu!" tôi la lớn đáp lại.

"À, thế ai đã lấy phòng ngủ của tôi thế?"

Hả?

Tôi chưa kịp trả lòi thì tay môi giới đã lao ra vườn. Anh ta tên là Magnus, mặc com lê sọc đơn và giọng nói thì cứ thì thà thì thào.

"Bà Brandon, cứ để tôi lo. Có vấn đề gì à?" anh ta nói. "Ông..."

"Evans." Người đàn ông tiến về phía Magnus và họ chuyện gì đó qua hàng rào, tôi chỉ nghe được bập bõm vài mẩu. Nhưng vì những mẩu đó lại gồm những từ như kiện, giận dữ và trộm cắp giữa ban ngày, tôi càng thấy tò mò tợn.

"Cậu không nghĩ có gì không ổn đấy chứ Suze?" tôi lo lắng nói với Suze.

"Dĩ nhiên là không rồi!" cô lập tức đáp lại bằng giọng trấn an. "Chắc chỉ là chút hiểu lầm giữa hàng xóm thôi. Kiểu vấn đề có thể được giải quyết bằng một tách trà ấy mà. Có thể chỉ là về… cái hàng rào!" Cô nói thêm thật nhanh, vì ông Evans đã bắt đầu dứ dứ nắm đấm vào mặt Magnus.

"Cậu có bực đến thế chỉ vì một cái hàng rào không?" tôi băn khoăn nói.

Cuộc nói chuyện kia đã mỗi lúc một lớn tiếng và những mẩu rời rạc nghe đã rõ hơn.

" … chính tay tôi sẽ lấy búa tạ... bọn quỷ sứ xấu xa cần phải bị trừng phạt…"

"Được rồi." Magnus trông như chết trôi khi rảo bước qua thảm cỏ về phía chúng tôi. "Bà Brandon. Có nảy sinh một vấn đề nho nhỏ liên quan tới phòng ngủ trong bất động sản của ông bà. Theo vị hàng xóm này, một vài trong số đó là... chiếm đoạt từ nhà ông ấy."

"Cái gì?" Tôi ngây ra nhìn anh ta.

"Ông ta tin rằng có người đã đập xuyên bức tường giữa hai nhà và... đánh cắp phòng ngủ nhà ông ấy. Chính xác là ba phòng."

Suze há hốc miệng. "Mình đã nghĩ là trông quá rộng mà!"

"Nhưng anh bảo chúng tôi là nó có tám phòng ngủ! In rành rành trong bản thiết kế nhà kia kìa!"

"Đúng thế." Càng lúc Magnus trông càng lúng túng. "Nhà xây dựng đã thông tin cho chúng tôi rằng đây là một căn nhà tám phòng ngủ, và chúng tôi cũng chẳng có lý do gì để tranh cãi..."

"Thế tức là ông ta cứ thế mà san phẳng tầng trên của nhà bên cạnh, lấy hết phòng ngủ nhà ấy sang đây mà không ai thèm kiểm tra sao?" Tôi nhìn anh ta trân trối, không thể tin được.

Magnus trông lo lắng hơn bao giờ hết.

"Tôi tin rằng người xây dựng đã cò đầy đủ giấy phép từ hội đồng…"

"Bằng cách nào?" Ông Evans lù lù xuất hiện, rõ ràng là đã chán chờ đợi. "Bằng cách giả mạo giấy tờ và đút lót, bằng cách ấy đấy! Tôi vừa đi Mỹ về, định lên lầu làm một giấc, và rồi tôi thấy cái gì chứ? Mất tiêu luôn một nửa tầng trên! Xây bít lại! Có người đã đột nhập rồi nẫng luôn nhà tôi!"

"Sao không ai để ý nhỉ?" Suze hùng hồn nói. "Chẳng phải anh hơi vô tâm khi để người ta làm thế sao?"

"Bố tôi bị điếc và mù dở!" Evans trông còn điên tiết hơn. "Những người chăm sóc ông ấy thì đúng giờ đến hết giờ lại về, họ thì biết gì chứ? Rình tấn công người dễ tổn thương, chuyện này là thế đấy!" Mặt ông ta gần như tím lại, còn đôi mắt đang vàng cả ra thì trông dữ dằn đến độ tôi phát khiếp.

"Đó đâu phải lỗi tại em! Em có làm gì đâu! Em thậm chí còn không biết! Mà anh có thể lấy lại phòng ngủ mà," tôi hấp tấp nói thêm. "Hoặc là... bọn em có thể mua lại, hay là thế? Chỉ là, bọn em cũng hơi bị tuyệt vọng rồi. Bọn em đang sống cùng bố mẹ em mà lại còn có con nhỏ hai tuổi nữa…"

Tôi tuyệt vọng nhìn Evans, mong ông ta mềm lòng, nhưng trông ông ta còn đằng đằng sát khí hơn lúc trước.

"Tôi sẽ gọi điện cho luật sư." Ông ta quay phắt lại và hùng hổ quay lại nhà mình.

"Thế tức là sao?" tôi gặng hỏi. "Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?"

Magnus không dám nhìn vào mắt tôi.

"Tôi e là vụ này sẽ phức tạp đây. Chung ta sẽ phải tham khảo hợp đồng, thuê tư vấn pháp lý, ngôi nhà có thể sẽ bị buộc phải trở lại như cũ, hoặc cũng có thể sẽ đạt được thỏa thuận với ông Evans... Tôi nghĩ bà có thể thắng kiện người bán, và thực ra ở đây còn có thể truy tố vì tội lừa đảo..."

Tôi kinh hãi nhìn anh ta. Tôi không quan tâm tới chuyện truy tố tội lừa đảo. Tôi chỉ muốn ngôi nhà.

"Vậy tức là tuần sau chúng tôi chưa chuyển nhà được phải không?"

"Toàn bộ vụ mua bán coi như hủy từ lúc này, tôi e là vậy."

"Nhưng chúng tôi cần nhà!" tôi rên rỉ. "Đây đã là ngôi nhà thứ năm rồi!"

"Tôi rất tiếc." Magnus lấy điện thoại ra. "Xin thứ lỗi, tôi cần phải báo cho nhóm pháp lý của chúng tôi."

Khi anh ta đi mất, tôi nhìn Suze. Trong một lát, cả hai chúng tôi đều không ai nói gì.

"Tớ không thể tin nổi," cuối cùng tôi nói. "Bọn tớ bị yểm bùa hay sao ấy?"

"Rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi," Suze nói đầy hy vọng. "Người sẽ kiện nhau và rốt cuộc cậu sẽ lấy lại ngôi nhà. Nhưng được cái là, nếu cậu phải ở lại với mẹ lâu hơn một chút thật, bà ấy sẽ phấn khởi phải biết"

"Không có đâu!" tôi tuyệt vọng nói. "Mẹ tớ sẽ tức điên! Suze à, rốt cuộc thì mẹ tớ không hề bị triệu chứng cái tổ trống. Bọn mình hiểu nhầm hết cả."

"Gì cơ?" Trông Suze có vẻ sốc. "Nhưng tớ tưởng mẹ cậu sẽ nhớ cậu đến mức tự tử."

"Chỉ diễn thế thôi! Bà ấy nóng lòng chờ bọn tớ đi lắm rồi! Cả vùng đang chờ bọn tớ đi." Tôi ôm đầu tuyệt vọng. "Tớ biết làm gì bây giờ đây?"

Im lặng bao trùm khi chúng tôi cùng nhìn quanh khu vườn mùa đông giá.

Tôi thấy mình đang nghĩ có thể chúng tôi sẽ chiếm dụng đất ở đây. Hoặc là dựng một cái lều lớn trong vườn và hy vọng sẽ không ai để ý. Chúng tôi có thể trở thành những người với phong cách khác người: lấy lều làm nhà. Tôi có thể tự gọi mình là Cầu Vồng, Luke thì có thể là Sói, Minnie có thể là Cô Bé Đi Giày Mary Jane Chạy Trên Cỏ.

"Vậy giờ cậu định làm gì?" Suze lôi tôi ra khỏi hình ảnh tưởng tượng khi chúng tôi ngồi bên đống lửa trại, Luke mặc quần da cũ chẻ củi, khớp ngón tay xăm chữ Sói.

"Chẳng biết nữa," tôi lại tuyệt vọng nói. "Tớ phải nghĩ ra gì đó thôi."

KHI VỀ NHÀ hôm đó, tôi thấy mẹ và Minnie đang ở trong bếp, đeo tạp dề làm kem trang trí bánh cupcake. (Mẹ mua bột làm kem ở cửa hàng Một Bảng. Cả bánh nữa.) Họ có vẻ tập trung và vui vẻ nên tôi đứng đó được một lúc rồi mà họ chẳng trông thấy - và đột nhiên tôi chợt có một khoảnh khắc hồi tưởng kỳ cục về cảnh Elinor đứng đó trong phòng thay đồ, trông già nua buồn thảm cô đơn và hỏi liệu cho bà ta gặp cháu nội được không.

Bà ta thậm chí còn chưa gặp con bé từ hồi nó còn nằm nôi. Bà ta đã bỏ lỡ quá nhiều phần trong đời Minnie rồi. Tôi biết đó là tại bà ta, tôi cũng biết tính bà ta rất khò ưa. Nhưng kể cả vậy…

Ôi trời. Tôi thấy dằn vặt quá. Tôi có nên cho Minnie làm quen với bà không nhỉ? Không hẳn là tôi đã hình dung ra cảnh bà cháu họ làm kem cupcake. Nhưng họ có thể làm gì đó cùng nhau. Xem ca ta lô Chanel chẳng hạn.

Minnie đang mải mê tập trung vào việc rắc vụn kẹo nhiều màu lên bánh nên tôi chẳng muốn làm nó gián đoạn. Mặt con bé hồng lên vì gắng sức, cái mũi xinh xinh của nó hếch lên và vụn kẹo dính trên má nó nhờ kem bơ. Nhìn con mà lòng tôi chùng hẳn xuống. Tôi có thể đứng đây ngắm con bé cẩn thận lắc lắc chiếc xoong nhỏ của nó mãi mãi. Bỗng nó trông thấy tôi, mặt nó liền sáng bừng.

"Mẹ! Vụn kẹo!" Con bé chìa ra một lọ vụn kẹo đầy tự hào.

"Giỏi lắm, Minnie! Xem những cái bánh đáng yêu con làm này!" Tôi sà xuống hôn con một cái. Mặt con bé lấm đầy đường - trên thực tế, dường như hầu hết mọi thứ trong căn bếp này đều phủ một lớp đường mong mỏng.

"Ăn." Giờ thì Minnie đang háo hức chìa ra mời tôi một cái bánh. "Ăn vụn kẹo." Con bé bắt đầu nhét vào mồm tôi.

"Măm măm!" Tôi không thể nhịn cười khi vụn bánh rớt đầy cằm mình, "Ừmm."

"Thế, Becky!" Mẹ ngẩng lên khỏi cái túi kem. "Ngôi nhà thế nào?"

"Ôi!" tôi trở lại thực tế. "Tuyệt ạ."

Kể ra thì cũng đúng. Ngôi nhà thì tuyệt, mỗi tội một phần của nó là chiếm dụng của hàng xóm.

"Và con đã sẵn sàng chuyển tới đó?"

"À." Tôi xoa xoa mũi, vụn kẹo rớt hết xuống sàn. "Chắc phải hoãn xíu xiu ạ..."

"Hoãn?" Nghe giọng mẹ căng thẳng ngay lập tức. "Hoãn kiểu gì?"

"Con vẫn chưa chắc ạ," tôi vội rút lời. "Có thể chẳng có chuyện gì đâu."

Tôi lo lắng quan sát mẹ. Vai mẹ đã cứng đơ lại. Đó không phải dấu hiệu tốt.

"À, dĩ nhiên, nếu cần hoãn," cuối cùng mẹ tôi nói, "con có thể tiếp tục ở đây. Bố mẹ còn mơ gì hơn thế."

Ôi trời ạ. Mẹ cứ làm ra vẻ cao quý và đầy hy sinh như thế. Tôi không thể chịu đựng được.

"Con chắc chắn không đến nỗi vậy đâu!" tôi nói nhanh. "Dù nếu thật như thế… bọn con lúc nào cũng có thể... thuê nhà?" Tôi hầu như không dám thốt từ đó ra, và rồi biết ngay mà, mẹ túm được nó như một con cá mập đánh hơi thấy máu.

"Thuế? Đừng có mà thuê nhà, Becky. Như thế chỉ là quăng tiền qua cửa sổ thôi!"

Mẹ tôi mắc bệnh chống thuê nhà. Lần nào tôi bảo bọn tôi sẽ thuê nhà là bà lại làm như thể chúng tôi cố tình trả tiền cho một chủ đất để chọc tức bà. Và khi tôi bảo, "Cả đống người ở châu Âu đang thuê nhà mà mẹ," bà chỉ hừ mũi mà đáp, "Châu u!"

"Becky, có vấn đề gì à?"Mẹ ngừng làm kem và nhìn tôi thật kỹ. "Con có chuyển đi hay không đây?"

Tôi không thể cho mẹ biết sự thật. Chúng tôi sẽ chuyển đi. Bằng cách nào đó.

"Dĩ nhiên bọn con sắp chuyển đi!" tôi lấy giọng vui vẻ nói. Dĩ nhiên rồi! Con chỉ mới bảo là có thể hoãn. Nhưng có lẽ là không đâu. Ba tuần nữa bọn con sẽ dọn đi." Và tôi khẩn trương ra khỏi bếp trước khi bà kịp hỏi thêm gì nữa.

OK. Vậy là tôi có ba tuần để giải quyết tình hình nhà cửa. Hoặc tìm một giải pháp khác. Hoặc mua một cái lều.

TRỜI ƠI, LỀU RẠP ĐẮT NHƯ ĐIÊN. Tôi vừa tìm trên mạng. Mấy nghìn bảng, cho một miếng vải dầu. Vậy nên tôi không chắc là chúng tôi có mua nổi lều không. Tôi không chắc chúng tôi sẽ làm gì nữa.

Nhưng ngay lúc này tôi sẽ không nghĩ đến nó nữa, vì tôi sắp có vụ trao đổi đầu tiên. Bố mẹ không có nhà, Luke có hẹn ăn tối với đối tác, Minnie đã đi ngủ, nên an toàn tuyệt đối. Tôi hơi bị phấn khích! Từ đây sẽ bắt đầu một cách sống mới. Không tiêu thụ, vì môi trường, chỉ trao đổi một cách đầy đạo đức trong cộng đồng địa phương. Cuộc đời nên như vậy. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ đi mua sắm nữa. Mọi người sẽ gọi tôi là Cô Gái Không Bao Giờ Đi Mua Sắm.

Người đầu tiên trao đổi với tôi, tên Nicole Taylor, sẽ mang một cái rạp tới vào lúc bảy giờ, tôi sẽ đổi cho cô hai cái túi Marc Jacobs, tôi nghĩ đổi chác như thế là công bằng, nhất là khi tôi chẳng định dùng nó nữa. Tôi gói chúng lại trong giấy ăn, để lại vào bao bì như cũ, thậm chí còn bỏ thêm vào một cái móc chìa khóa Marc Jacob lấy thảo. Rắc rối duy nhất tôi có thể thấy trước là nếu cái rạp đồ sộ quá thì có thể sẽ khó cho được vào ga ra. Nhưng tôi chắc mình sẽ xoay xở được bằng cách nào đó.

Rồi tôi tìm được một người nuốt lửa tên là Daryl, anh ta sẽ biểu diễn để đổi lấy một cái ví cầm tay Luella (có vẻ hơi kỳ cục, nhưng chắc là anh ta muốn tặng cho bạn gái hay gì đấy). Và một người tung hứng sẽ nhận công là một đôi xăng đan Gina. Cả một chị nhận làm bánh canape để đổi lấy một cái áo khoác Missoni. (Cho cái đấy đi thì hơi tiếc, nhưng cái áo Banana Republic tôi chào lúc đầu thì chẳng ai thèm.)

Người khiến tôi háo hức nhất là người nuốt lửa. Anh ta bảo sẽ diễn mẫu và mọi thứ. Tôi tự hỏi không biết anh ta có định mặc cả đồ diễn lóng lánh đến không! Chuông cửa reo, và tôi phấn khích trào dâng trong lúc tiến ra cửa trước. Chắc là cái rạp đây!

"Xin chào!" Tôi mở cửa, gần như chờ đợi sẽ được thấy một cái rạp cưới lớn dựng sẵn trên thảm cỏ trước nhà, đèn đóm sáng trưng.

"Hi." Một cô bé gầy nhom đứng trên bậc tam cấp liếc nhìn tôi. Trông nó chỉ độ mười sáu là cùng, tóc mỏng dính buông hai bên khuôn mặt trắng bệch, và chẳng có vẻ gì là mang theo cái rạp, trừ phi nó đã được gập lại cực nhỏ.

"Em là Nicole đấy à?" tôi băn khoăn nói.

"Vâng." Con bé gật đầu và tôi nhận được môt làn hơi hương kẹo cao su bạc hà.

"Em đến để trao đổi một cái rạp lấy hai túi Marc Jacobs à?"

Nó dừng lại một lúc lâu, như thể phải suy xét việc này thật kỹ

"Em xem túi được không?" nó nói.

Mọi chuyện có vẻ không diễn ra như tôi mong đợi.

"À, chị xem cái rạp được không?" tôi đáp lại. "Nó lớn cỡ nào? Chị có thể đưa hai trăm người vào không? Rạp có sọc không?"

Lại một khoảng dừng thật lâu nữa.

"Bố em có một công ty chuyên lều rạp," cuối cùng con bé nói. "Em có thể kiếm cho chị một cái, em thề."

Nó có thể kiếm cho tôi một cái ư? Cái kiểu trao đổi vớ vẩn gì thế này?

"Em phải mang nó đến đây mới phải chứ!" tôi bực bội nói.

"À vâng, nhưng em không mang đi được, em mang đi được sao?" nó sưng sỉa đáp. "Nhưng em sẽ kiếm cho chị một cái. Khi nào thì chị cần? Kia là mấy cái túi chị bảo ạ?" Ánh mắt con bé rớt xuống hai cái túi đựng túi Marc Jacobs dưới chân tôi đầy thèm khát.

"Ừ," tôi miễn cưỡng nói.

"Em xem được không?"

"Chắc là được."

Nó mở lớp gói cái thứ nhất ra - một chiếc tote màu xám - và nó hốc miệng, cả gương mặt nổ sáng bừng. Tôi không thể không cảm thấy một làn sóng đồng cảm. Tôi nhận ra ngay con bé cũng là một tín đồ xách như mình.

"Trời ơi, yêu quá đi mất. Em phải có cái này." Chưa gì nó đã khoác thử lên vai, vặn vẹo đủ kiểu. "Cái còn lại đâu ạ?"

"Nghe này, em chỉ có thể lấy chúng nếu em đem cho chị cái rạp…"

"Daryl ơi." Nicole ngoắc tay gọi một thằng nhóc gầy nhom khác, nó đang đi vào lối xe. Cậu này mặc quần jean bò, tóc nhuộm đen, lưng đeo ba lô.

Đây là người nuốt lửa ấy à?

"Em biết cậu ta à?" tôi nói, hơi hơi không tin.

"Bọn em đang học dự bị đại học cùng nhau, học thiết kế" Nicole nhóp nhép nhai kẹo cao su. "Bọn em thấy quảng cáo của chị ở đó, trên mạng."

"Chào." Daryl lệt bệt bước tới đưa một cánh tay ẽo ợt lên như một kiểu chào. "Em là Daryl."

"Em mà là người nuốt lửa ấy hả?" Tôi nghi ngại nhìn thằng bé. Tôi đã hình dung ra ai đó nam tính hơn kìa, da rám nắng bẩm sinh, răng sáng bóng, mặc quần đùi bó đính kim sa! Nhưng mà không nên đánh giá trước. Nhỡ đâu cái cậu Daryl này lớn lên trong rạp xiếc hay gì đấy thì sao.

"Vâng." Nó gật đầu mấy cái liền, mắt giật giật.

"Và em muốn tôi đổi cho cái ví cầm tay Luella?"

"Em sưu tập đồ của Luella." Nó gật đầu lia lịa. "Mê Luella mà."

"Daryl thiết kế túi xách," Nicole thêm vào. "Cậu ấy, như kiểu, thực sự có tài. Chị mua cái này ở đâu thế?" Con bé vẫn đang bị cái túi Marc Jacobs hút hồn.

"Barneys ở New York."

"Barneys cơ à?" nó há hốc mồm. "Chị đến đó rồi sao? Ở đó thế nào?"

"Thực ra thì chị từng làm việc tại đó."

"Không thể nào" Giờ thì Daryl đang tròn mắt nhìn tôi ngưỡng phục. "Em đang tiết kiệm tiền đi New York đấy."

"Cả hai bọn em." Nicole gật đầu như điên. "Đến trước Giáng sinh em đã có được một trăm sáu mươi bảng rồi đấy chứ. Mỗi tội đúng lúc đấy ở đây lại có đợt hạ giá. Và em đã vào shop Vivienne Westwood." Con bé nhăn nhó.

"Còn em thì vào Paul Smith." Daryl thở dài. "Giờ thì em chỉ còn ba mươi bảng."

"Em thì còn âm tám mươi," Nicole ủ ê nói. "Em phải vay bố. Bố em thì cứ, 'Con cần một cái jacket nữa làm gì?' còn em thì cứ, 'Bố! Là áo Vivienne Westwood cơ mà!' Thế rồi bố nhìn em như kiểu nói 'Hả?'"

"Chị hiểu chính xác em cảm thấy thế nào," tôi không thể không chen vào đầy thông cảm. "Họ không hiểu đâu. Mà cái jacket em mua là cái nào? Không phải là cái màu đỏ tuyệt đẹp có viền đấy chứ?"

"Chính nó đấy!" Mặt nó bừng sáng. "Chính nó! Và đôi giày tuyệt vời ấy nữa! Em có chụp ảnh đây này..." Con bé bắt đầu lục tung điện thoại.

Nó y như mình! Chụp hết ảnh áo quần mình thích.

"Em cầm cái Luella được không?" Daryl mạo muội trong lúc tôi ngưỡng mộ đôi giày Westwood của Nicole.

"Dĩ nhiên rồi! Đây em." Tôi đưa em Luella cho Daryl, và thằng bé ngây người cung kính nhìn nó một lúc lâu. "Vậy... có khi mình vào việc chính luôn đi. Em có biểu diễn nuốt lửa được không? Cho một bữa tiệc ấy mà. Chị muốn một màn thật cool."

Im lặng một lát, rồi Daryl nói, "Được. Chắc chắn. Để em cho chị xem."

Nó đặt cái ba lô xuống sàn, lục tìm một lát, rồi lôi ra một que gỗ dài, rồi lấy bật lửa Zippo ra đốt đốt.

Trông chẳng giống gậy của một người nuốt lửa bình thường tí nào. Trông như một cành tre bẻ từ vườn nhà ai đó.

"Cố lên, Daryl." Nicole chăm chú quan sát thằng bé. Cậu làm được mà."

Daryl hất đầu ngửa cổ ra sau, để lộ cái cổ khẳng khiu, rồi nâng cái que lên. Bàn tay run rẩy, nó đưa ngọn lửa lại cách miệng chừng vài phút rồi chùn bước và giật phắt ra.

"Xin lỗi," nó lúng búng. "Hơi bị nóng."

"Cậu làm được mà!" Nicole lại động viên. "Cố lên. Cứ nghĩ đến Luella đi."

"OK." Mắt thằng bé nhắm lại và có vẻ như nó đang chuẩn bị tâm lý cho chính mình. "Tớ làm đây. Tớ làm đây."

Tới lúc này cái que đã cháy được một nửa. OK, anh chàng này chẳng thể nào là một người nuốt lửa tử tế được.

"Khoan đã!" tôi kêu lên khi nó lại đưa cái que đang cháy lên. "Em đã làm việc này bao giờ chưa đấy?"

"Học trên YouTube rồi," Daryl nói, mồ hôi đầm đìa mặt. "Em sẽ làm được."

YouTube?

"Thở ra đi Daryl," Nicole xen vào, trông lo lắng. "Nhớ là thở ra." Thằng bé lại đưa cái que lên, tay run run. Ngọn lửa màu da cam bùng bùng cháy như lửa địa ngục. Trong vòng một phút nó sẽ thiêu rụi tất cả chúng tôi mất.

"Cố lên," nó lầm rầm với chính mình. "Cố lên, Daryl."

"Thôi đi!" tôi hoảng hồn la lên. "Em sẽ làm mình bị thương mất! Nghe này, em có thể lấy cái ví Luella, OK? Em có thể có nó! Đừng có đốt mặt mình là được!"

"Thật không?" Daryl hạ cái que xuống, trông hơi bợt bạt run rẩy, rồi đột nhiên nhảy dựng lên khi lưỡi lửa liếm vào tay. "Ôi! Chết tiệt!" Nó buông que xuống sàn, lắc lắc tay, và chúng tôi cùng xem nó từ từ cháy rụi.

"Em không phải là người nuốt lửa, đúng không?" cuối cùng tôi nói.

"Hem." Nó di di chân. "Chỉ muốn cái ví thôi. Em vẫn có được nó chứ ạ?"

Không trách thằng bé được. Thật lòng mà nói, nếu tôi nhìn thấy một mẩu quảng cáo chào một cái túi đồ hiệu để đổi lấy kỹ năng nuốt lửa thì có khi tôi cũng giả vờ mình biết nuốt lửa. Nhưng gì thì gì, tôi vẫn cảm thấy xìu quá. Giờ thì tôi phải làm gì với bữa tiệc của Luke đây?

"OK," tôi thở dài. "Em lấy đi."

Tôi nhìn Nicole, mặt nó tràn trề hy vọng, tay nó vẫn đang choàng quanh chiếc túi Marc Jacobs màu xám. Sự thật là đằng nào tôi cũng không dùng cả hai cái túi ấỵ nữa. Và có gì đó mách bảo tôi rằng có đổi chúng tôi cũng sẽ chẳng bao giờ có được cái rạp nào.

"Và, Nicole, nếu thích thì em cũng có thể giữ cả hai cái túi "

"Thật thiên thần!" Con bé suýt nổ tung vì sướng. "Thật ấy ạ? Chị có muốn em… rửa xe cho chị hay gì đấy không?"

"Không, cảm ơn em!" Tôi không nhịn nổi cười.

Mặt Nicole bừng sáng. "Tuyệt cú mèo! Ơ, nhìn kia, Julie đấy."

"Đừng có bảo chị," tôi nói, "đấy lại là một đứa bạn nữa của em đấy nhé."

Một cô bé tuổi xì tin tổc vàng xuất hiện trên lối xe, trên tay là ba quả bóng màu.

"Xin chào!" Nó cười ngập ngừng. "Em là người tung hứng đây. Đổi lấy đôi xăng đan Gina ấy mà?"

"Em có biết tung hứng không đấy?" tôi lạnh lùng nói.

"À... " Nó lo lắng nhìn Nicole, Nicole nhăn nhó nhìn lại và lắc đầu. "Ừm... em học nhanh lắm ạ."

KHI DARYL, Nicole và Julie trở lại lối xe đi về, tôi ngồi phịch xuồng bậc thềm, bó gối trân trân nhìn ra ngoài. Tôi không thể không cảm thấy ảm đạm. Trao đổi là thế đấy. Ý tôi là, không phải tôi cay cú gì vì đã cho không đồ - thực ra được chứng kiến đồ của mình tìm được chủ mới sẽ cưng chiều nó thì cũng dễ chịu. Mà cả ba đứa nó đều thực lòng biết ơn tôi.

Nhưng mà, đó đâu phải một giao dịch thành công, phải không. Nếu bạn hỏi thì tôi xin thưa rằng trao đổi đúng là trò vớ vẩn, không hiểu thế quái nào mà tôi lại đi tin Jess. Tôi mất ba cái túi đồ hiệu và một đôi xăng đan mà vẫn chưa được xem cái người ta định đổi cho tôi. Bữa tiệc chẳng còn xa nữa... chúng tôi còn chưa có nhà... mà vẫn phải chuyển đi… Tâm trí tôi chùng xuống, chùng xuống, và phải mất một lúc tôi mới nghe thấy một giọng nhẹ nhàng gọi, "Rebecca à!"

Tôi ngước lên trông thấy một phụ nữ mặc áo jacket ôm kèm chân váy đang cầm một khay đồ ăn.

"Tôi là Erica đây," chị nói. "Từ Oxshottmarketplace.com ấy mà? Đổi bánh canapé lấy áo khoác Missoni? Tôi nghĩ mình có thể mang một loạt bánh đen cho cô thử."

Tôi vật vã mãi mới đứng lên được rồi chòng chọc nhìn cô nghi ngờ một lát. "Chị biết nấu nướng thật không đấy?"

Erica bật cười. "Làm một miếng đi" - chị chỉ vào cái khay - "rồi cho tôi biết ý kiến của cô."

Lặng lẽ, tôi với tay lấy một cái bánh rồi cắn. Trên vỏ bánh giòn tan là tôm và ớt, ngon tuyệt. Có cả vị quả bơ và pho mát mozzarella nữa.

Ăn sạch số bánh xong tôi đã cảm thấy khá hơn một triệu lần. Hóa ra Erica đúng là một nhà tổ chức tiệc đàng hoàng. Chị ấy sẽ làm đủ thứ bánh kiêm phục vụ bàn luôn. Và cái áo Missoni trông quá long lanh trên người chị, đặc biệt là khi tôi khuyến mại thêm một cái dây lưng tinh tế, một đôi bốt Prada da bóng cao đến đầu gối (nó lúc nào cũng cọ vào cẳng chân tôi nên tôi chả bao giờ đi) và làm lại tóc cho chị.

Chị còn bảo nếu tôi muốn mở rộng trao đổi ra thành lo phục vụ cả bữa tiệc, chị sẽ sẵn lòng trao đổi thêm!

Tôi rạng rỡ vì tự hào. Có tác dụng! Tôi đang ở đây, trao đổi trong cộng đồng địa phương, hoàn toàn bảo vệ môi trường và đáng giá, sử dụng tài nguyên của thế giới theo đúng cách có ích. Không tiền mặt, không thẻ tín dụng, không lãng phí. Muốn kể cho Jess quá đi mất!

Vui sướng, tôi rón rén vào trong nhà xem Minnie thế nào. Rồi tôi bật laptop lên, và chỉ vì tò mò, tìm website của Erica. Ái chà. Thật ấn tượng. Chị đứng đó, trông bảnh bao và chuyên nghiệp trong chiếc tạp dề. Còn có cả một trang phản hồi của người dùng nữa... một danh sách thực đơn tiệc... và...

Hả?

Tôi choáng váng chằm chằm nhìn vào trang web. Thật không thể tin nổi.

Cái áo khoác Missoni, đôi bốt Prada và cái dây lưng tôi vừa trao đổi trị giá ít nhất là một nghìn sáu trăm bảng - và ở đây trong mục Quà tặng đặc biệt nói rằng tôi có thể có cả lô canapé y hệt cái chị mang tới với giá một nghìn hai trăm.

Tôi đã trả cao hơn đến bốn trăm. Thảo nào chị ta nhiệt tình thế.

Khi đóng máy lại, tôi tức điên lên được. Lần đầu tiên tôi đã đúng. Hàng-đổi-hàng là một hệ thống ngu ngốc dở hơi, phải có lý do gì dó khiến nó trở nên lỗi thời chứ, đúng không, tôi sẽ không bao giờ làm trò này nữa, không bao giờ. Tiền thì làm sao nào?

Công ty TNHH Xuất bản Alaris

Hòm thư London E JK

Cô Rebecca Brandon

The Pines

Đường Elton

Oxshott

Surrey

tháng Hai

Rebecca thân mến,

Cảm ơn cô vì bản CD demo: "Những bài diễn văn gợi cảm hứng của Becky". Chúng tôi đã nghe hết các bài diễn văn đó. Đương nhiên chúng rất sống động và một vài mẩu chuyện còn vô cùng thú vị.

Cô khẳng định rằng chúng truyền tải "thông điệp sâu sắc và mang đậm chất tinh thần một cách rõ ràng và hùng hồn". Không may là sau vài lần lắng nghe rất kỹ, chúng tôi vẫn không thể xác định được thông điệp đó là gì. Thực ra thì trong lời cô có nhiều thông điệp - một số còn mâu thuẫn nhau.

Bởi vậy chúng tôi không thể phát hành trọn bộ phần rồi quảng cáo trên ti vi như cô gợi ý được.

Chân thành cảm ơn cô,

Celia Hereford

Giám đốc (Trí-Thân-Thần)

ĐƠN VỊ NGHIÊN CỨU CHÍNH SÁCH TIỀN TỆ TRỰC THUỘC TRUNG ƯƠNG

Tầng • Whitehall Place • London SW

Cô Rebecca Brandon

The Pines

Đường Elton

Oxshott

Surrey

Ngày tháng Hai năm

Rebecca thân mến,

Cảm ơn cô vì lá thư hôm tháng Hai.

Tôi có thể hiểu nỗi thất vọng của cô sau trải nghiệm trao đổi không may gần đây. Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ cảnh báo Bộ trưởng rằng "rốt cuộc thì hàng-đổi-hàng không phải là con đường nên đi." Xin cô đừng lo lắng: Hiện ngài vẫn chưa bắt tay vào việc trao đổi hàng của chúng ta với Pháp.

Sự thiếu hiệu quả của các công cụ tài chính không mang tính thanh khoản vẫn luôn là nguồn gốc của sự thất vọng đối với nhà đầu tư, không biết điều này có an ủi được cô không? Tình cờ là tôi đang viết một luận văn có nhan đề "Lịch sử giá trị và cái giá của Các khoản đầu tư không thanh khoản từ năm " cho Chuyên san kinh tế tiền tệ Anh. Nếu cô cho phép, tôi rất muốn được sử dụng ví dụ của cô về sự thất vọng trong phương pháp hàng đổi hàng làm một câu chuyện "gia vị". Dĩ nhiên, tôi sẽ để tên cô ở ghi chú chân trang, nếu cô muốn.

Trân trọng

Edwin Tredwell

Giám đốc Nghiên cứu Chính sách

BÁC SĨ JAMES LINFOOT

PHỐ HARLEY LONDON WI

Rebecca Brandon

The Pines

Đường Elton

Oxshott

Surrey

tháng Hai

Rebecca thân mến,

Cảm ơn cô vì lá thứ hôm tháng Hai.

Thực ra tôi là chuyên gia trong lĩnh vực tim phổi và tôi rất tiếc khi được biết các triệu chứng của cô. Tuy nhiên tôi nghĩ khó có khả năng cô bị như vậy là do "cai nghiện mua sắm".

Tôi không nhất trí rằng việc "mua một vài thứ vì lợi ích sức khỏe của chính mình" là khẩn cấp. Tôi cũng không thể kê đơn chỉ định cô đi mua sắm để điều trị được.

Tôi khuyên cô nên đến cơ sở y tế gần nhất nếu các triệu chứng còn tiếp diễn.

Trân trọng

James Linfoot

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio