Người trước mặt là một Giang Nhược hoàn toàn khác, thỏa thê nhảy múa trong thế giới của riêng mình.
Ban đầu cậu định đặt phòng khác cho Tịch Dữ Phong.
Giang Nhược tưởng anh quen thói sếp lớn, không làm mấy việc nhỏ nhặt linh tinh nên đề nghị: "Nếu không tiện thì tôi đặt phòng hộ ngài nhé?"
Tịch Dữ Phong đứng ở cửa đáp: "Không bất tiện. Chỉ là nếu đặt phòng khác, ngày mai người ta bàn tán thế nào cũng khó nói."
Giang Nhược lại câm nín.
Qua một chốc, cậu hỏi: "Sao ngài biết..."
"Nghe nói." Không cần thiết giấu giếm, Tịch Dữ Phong cất lời: "Chuyện do tôi mà ra, tôi giúp cậu giải quyết."
Đoàn phim Oanh bay phân cho các diễn viên chính phòng đôi tiêu chuẩn, bình thường ngủ một giường còn chất đồ đạc một giường.
Giang Nhược ít đồ, không có gì chất được nên giường kia luôn để trống, giờ lại thuận tiện tiếp đãi "khách".
Mười phút sau, Giang Nhược nén đau đưa cho Tịch Dữ Phong chiếc khăn mặt mới mua: "Anh tắm trước đi."
Có lẽ biểu cảm của cậu quá nặng nề, Tịch Dữ Phong nhìn thấy không khỏi lưỡng lự: "Đây là... khăn mặt của cậu?"
"Mới đấy, chưa dùng bao giờ đâu." Giang Nhược dứt khoát xoay người, mắt không thấy lòng không đau: "Nhớ ngâm rồi hãng dùng."
Đợi anh vào nhà tắm, Giang Nhược mới chậm chạp phản ứng... "Khăn mặt của cậu" là sao? Trông mình giống bin thái nhét vật dụng cá nhân của mình cho người khác ư?
Tịch Dữ Phong tắm rất nhanh, lúc đi ra Giang Nhược đang xụ mặt, rặt một vẻ bị chọc giận.
Ở nhờ thôi mà, Tịch Dữ Phong chẳng lo được nhiều thế. Anh ngồi xuống chiếc giường trống trong căn phòng đôi, lấy khăn mặt lau tóc.
Không gian nho nhỏ ngập tràn hơi ẩm, xen lẫn mùi tinh dầu ngào ngạt.
Giang Nhược ngửi ra đó là sữa tắm giảm giá lần trước cậu mua ở cửa hàng của chị Vương.
Ánh mắt Giang Nhược đảo quanh giường bên, trông thấy Tịch Dữ Phong mặc bộ đồ lúc mới đến, có lẽ do trên người chưa khô nên tạm thời không cài cúc sơ mi, mái tóc đen ướt đẫm rủ trước trán, gương mặt hoàn hảo hiện thêm nét điềm đạm dịu dàng, trung hoà bớt sự lạnh lùng toát ra từ bên trong.
Đang nghĩ ngợi thì Tịch Dữ Phong thình lình ngoảnh sang như cảm nhận được, Giang Nhược dời mắt ra trò không có chuyện gì, tiếp tục sờ mó quần áo trong tay.
Lúc này Tịch Dữ Phong không hỏi cậu "nhìn đủ chưa" giống lần trước.
Giang Nhược tắm xong đi ra, nhìn thấy Tịch Dữ Phong nghiêng người dựa vào đầu giường, máy tính xách tay đặt trên đùi, tay trái di chuyển trên bàn di chuột, nom bộ đang xử lý giấy tờ.
Không phải nói đi đánh golf sao? Ngày chơi đêm cày là cách quản lý thời gian của tổng tài bá đạo hả?
Giang Nhược chỉ âm thầm châm biếm chứ không nói ra thật. Cậu vẫn còn chút tự giác của một con nợ, hay nói cách khác là kẻ nhận được giúp đỡ.
Cậu nằm trên giường, chăn đắp ngang người, cầm quyển kịch bản dày cộp đọc tiếp.
Chưa đọc được mấy dòng đã nghe máy tính của giường bên vẳng ra tiếng người.
Có lẽ người gọi video với Tịch Dữ Phong là trợ lý của anh, đang báo cáo công việc.
Giang Nhược vừa cảm thán dân lao động vất vả quá, đêm hôm vẫn phải làm việc, vừa liếc nhìn màn hình, trên đó là cậu thanh niên trông hơi quen, hình như họ Thi, lần trước Giang Nhược đến "thương lượng" được người này dẫn lên tầng.
"Phía Vinh Thịnh thế nào?" Tịch Dữ Phong hỏi.
"Chiều nay nói chuyện với người phụ trách của bọn họ, nghe giọng điệu không hài lòng kế hoạch hợp tác mới cho lắm."
"Mấy bên đầu tư thì sao?"
"Đã có hai nhà đàm phán từ trước muốn rút vốn."
"Ừ, tiếp tục quan sát."
...
Giang Nhược nghe một lát thì bắt đầu ngáp.
Thật sự là thôi miên hơn cả tiết toán.
Kịch bản rơi rớt xuống gối tự bao giờ, cậu không tỉnh táo nổi nữa, chỉ nhớ mang máng trước khi ý thức biến mất, Tịch Dữ Phong đã nói "nhỏ tiếng chút".
Gần đây Giang Nhược ngủ rất ngon, cho nên thời điểm thức giấc, năm giác quan quay trở lại là cậu lập tức nhận ra điều khác thường.
Mắt vừa mở đã thấy ngay một bóng đen nghiêng mình, Giang Nhược nhạy bén lật người, nhanh chóng vươn tay về phía đầu giường.
Cậu không sờ thấy "vũ khí" nhưng có một cái tay.
Tay thon dài, khớp xương rõ ràng, chỉ sờ thôi cũng có thể kết luận đây là bàn tay rất đẹp.
Vẫn đương ấm nóng.
Nhịp tim đập dồn mà mấy giờ trước cậu tận sức xem nhẹ lại ngóc đầu trỗi dậy, thậm chí Giang Nhược còn có thể nghe được tiếng máu đổ về con tim.
Thời gian đứng im chốc lát rồi lại chảy trôi, bởi vì một giọng nói trầm thấp.
"Biết tôi là ai không?"
Hô hấp đình trệ vài giây, Giang Nhược gật đầu.
Tiếp đó, Giang Nhược phát hiện bàn tay bị mình nắm chặt đang giãy ra.
"Thế còn không buông tay?"
Tịch Dữ Phong bật đèn ngủ, cúi người lấy chai nước khoáng xếp trên tủ đầu giường.
Giang Nhược mơ màng đánh mắt sang giường bên cạnh, sau đó ngoảnh đầu nhìn đồng hồ điện tử ở đầu giường, một giờ hai mươi ba phút sáng.
Giờ này không ngủ, thức dậy tìm nước khoáng?
Hay là họp video đến tận khuya?
Hiển nhiên Tịch Dữ Phong không định giải thích rõ việc này. Anh vặn nắp chai uống một hớp, không biết cảm thấy miệng chát hay nước lạnh quá mà mày nhíu cả vào.
Nói không chừng khi anh dùng sữa tắm giá rẻ cũng có biểu cảm miễn cưỡng như thế.
Tịch Dữ Phong chỉ uống mấy hớp đã đóng nắp, lúc nghiêng người đặt nước về đầu giường, anh lại bắt gặp cái nhìn chằm chằm ấy.
Giang Nhược nhận được ánh mắt "tôi giúp gì được à", nhún vai bảo: "Trước đây tôi vẫn tưởng người có tiền các anh chỉ uống sương khai thác trong ngày, thuần thiên nhiên không gia công cơ."
Tịch Dữ Phong: "..."
Nửa đêm không có gì để nói, Giang Nhược ngáp một cái, kéo chăn trùm kín nửa mặt.
Vừa định nhắm mắt thì cậu nghe thấy người ở giường bên cạnh nói: "Tôi không xấu xa như cậu nghĩ."
Giọng anh bình bình, ám chỉ chuyện ban nãy bị Giang Nhược tóm như tên trộm.
Hoặc có lẽ còn vụ khác.
Nếu người ta đã gợi chuyện, Giang Nhược cũng không khách sáo, mặt mày vô tội nói: "Sao anh biết tôi coi anh là kẻ xấu."
Lời cậu nói toát lên vẻ càn quấy được đằng chân lân đằng đầu, bởi cậu chắc chắn Tịch Dữ Phong có đủ tu dưỡng, cũng không thảnh thơi tính toán như cậu.
Quả nhiên Tịch Dữ Phong ngừng nói, với tay tắt nguồn sáng cuối cùng.
Hôm nay bắt đầu quay vào tám giờ, Giang Nhược dậy từ sáu giờ, vệ sinh cá nhân tút tát xong xuôi thì đến nhà ăn tự phục vụ ở tầng một. Đoàn phim bao giờ này, tất cả thành viên của đoàn đều có thể ăn sáng miễn phí.
Giang Nhược đi vào thì gặp đạo diễn Chu trông như đã đợi ở đây từ lâu, nhìn thấy cậu bèn chạy qua ngay: "Dậy sớm thế à? mau về ngủ thêm lúc nữa, tôi bảo người mang bữa sáng lên cho."
Giang Nhược đáp không cần, đạo diễn Chu sáp lại khẽ giọng: "Có phải Tổng giám đốc Tịch không quen chỗ không? Khách sạn hạng này phải chịu thôi, thiếu thứ gì cứ bảo trợ lý công việc của đoàn, lát nữa tôi đi rồi, cũng không thể thất lễ với Tổng giám đốc Tịch được."
Giang Nhược nghe mà điên cuồng trợn trắng mắt trong lòng, nghĩ thầm ngài vẫn nên ở lại thì hơn, Tổng giám đốc Tịch cũng thế, tốt nhất là tôi đi các người ở lại hết.
Song ngoài mặt cậu vẫn khách sáo: "Không bị lạ chỗ đâu, tôi thấy anh ấy ở ổn mà."
Bấy giờ đạo diễn Chu mới yên tâm, sau đó biểu cảm tôi rất hiểu lại xuất hiện: "Còn chẳng phải là vì có mặt cậu à."
Giang Nhược: "..."
Làm sao đây, muốn khuyên ông vào khoa mắt đăng ký quá.
Thực ra lúc Giang Nhược thức giấc, Tịch Dữ Phong đã không còn trong phòng.
Nhưng máy tính xách tay của anh vẫn để trên đầu giường, Giang Nhược đoán có thể anh sẽ quay lại lấy.
Cũng có thể không, anh có trợ lý với bao nhiêu cấp dưới, cần gì đích thân đi một chuyến chứ.
Hơn nữa mục đích cũng đã hoàn thành, hôm nay đến phim trường mọi người đều nhìn Giang Nhược bằng ánh mắt ôn hòa hơn rất nhiều, thậm chí còn có người ôm lòng tò mò "sao cậu ta làm được vậy".
Hôm nay Đường Giai Niệm cũng ở tổ B, trước khi quay phim thì kéo Giang Nhược sang một bên kề tai nói nhỏ.
"Tôi nghe bảo hôm qua người ấy nhà cậu đến hả?"
Giang Nhược giả ngốc: "Người nào?"
"Dào ôi cậu đừng giả vờ nữa, hôm nay đạo diễn Chu đi tổ A, túm lấy nhân viên chạy việc hỏi đứa nào tung tin bịa đặt."
"Hóa ra đạo diễn Chu không chỉ phụ trách tuyển vai mà còn phụ trách công việc kiểm tra kỷ luật."
"Cái chính là lần này loan tin không đúng mực, cũng chẳng biết miệng ai hèn hạ thế."
Giang Nhược cũng cảm thấy chuyện này kì lạ, thường thì mấy lời đồn nhỏ nhặt không đến nỗi ấp ủ mầm mống phát triển tới mấy ấy.
Cậu chưa rảnh nghĩ kỹ đã chợt nghe thấy tiếng loa gọi diễn viên tập hợp ở đằng sân khấu.
Giang Nhược mau chóng chỉnh đốn tâm trạng, đứng dậy: "Tôi đi trước đây."
"Nhanh đi đi." Đường Giai Niệm gọi cậu bằng tên trong phim: "Anh Phương Viên cố lên."
Bên đây Giang Nhược bắt đầu quay phim, bên kia Tịch Dữ Phong vừa ra khỏi bệnh viện.
Hôm qua mẹ Mạnh Triều đột ngột phát bệnh cấp tính phải nhập viện, là bậc con cháu trong gia đình thân nhau mấy đời, lại có hôn ước với nhà họ Mạnh, đương nhiên Tịch Dữ Phong nên đến thăm.
Bác sĩ nói bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, Tịch Dữ Phong không vào phòng bệnh mà đứng ngoài nhìn qua cửa sổ. Bà Mạnh nằm ngay ngắn trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi được hỏi sao rồi, Mạnh Triều bình thường cợt nhả lộ ra vẻ mệt mỏi hiếm thấy: "Tâm bệnh cũ, bảo là nằm mơ, lại mơ thấy..." Hắn nói đến đấy thì ngừng, cuối cùng vẫn không kể rõ: "Không ăn không uống đứng trước cửa nhà, tới trưa thì không chịu được."
Đối với chuyện xưa của nhà họ Mạnh, Tịch Dữ Phong biết được một ít song cũng không tìm tòi gặng hỏi, càng quan tâm lại càng xa cách ấy chứ.
Anh về xe gọi cho viện trưởng thân quen, nhờ ông cố gắng quan tâm mẹ bạn mình. Những lúc thế này chỉ có thể làm vậy, đợi trong đó còn phiền thêm.
Buổi sáng nhận điện thoại đi vội quá, Tịch Dữ Phong quên đồ ở phòng khách sạn của đoàn phim.
Ban đầu anh định quay lại lấy xong đi ngay, ai dè khi trả thẻ phòng lại đụng mặt đạo diễn Chu chẳng biết nhảy ra từ đâu, nói tổ B chỗ Giang Nhược đang quay một cảnh múa, hỏi Tổng giám đốc Tịch có muốn đến xem không.
Đúng dịp cuối tuần, buổi chiều không có bố trí gì, Tịch Dữ Phong bèn đồng ý.
Anh tới nơi thì mọi người đang chuẩn bị quay. Cảnh này quay trong phòng, dăm ba máy quay đặt ở các vị trí khác nhau cùng vô số tấm hắt sáng, khoảng mười nhân viên công tác vây quanh sân khấu không mấy rộng rãi.
Đạo diễn Chu muốn xếp chỗ ngồi hàng trước cho Tịch Dữ Phong nhưng anh nói: "Không cần, cứ ở đây thôi."
Vừa dứt câu thì đèn pha sáng bừng, Tịch Dữ Phong đứng ngoài tốp người, tầm mắt băng quay rất nhiều đỉnh đầu rơi trên sân khấu vắng hoe.
Hình ảnh trống trải nhanh chóng được lấp đầy, Giang Nhược mặc quần áo trắng bơi lên.
Dùng chữ "bơi" đơn thuần là vì cậu quá mềm dẻo, bước nhảy nhẹ bẫng linh hoạt hệt như chú cá đang bơi lội.
Cậu không xỏ giày, để lộ mắt cá chân nhỏ nhắn, lờ mờ có thể nhìn thấy tĩnh mạch trên mu bàn chân. Đôi chân trần của cậu giẫm lên mặt sàn tạo nên giai điệu, làn da vốn đã trắng nõn trông như trong suốt dưới ánh sáng mạnh.
Người múa ba lê trong ấn tượng đều có một đôi chân khỏe khoắn, mà Giang Nhược thì không.
Chân cậu thon dài cân đối, đường cong uyển chuyển, bởi thế không mang lại cảm giác thô kệch cường tráng quá mức. Người cậu không có thịt, khung xương gầy gò nhưng có thể hoàn thành những động tác có vẻ rất khó một cách gọn ghẽ lưu loát, vô cùng dứt khoát.
Như từ phản nghĩa miệng cọp gan thỏ, nhìn thì mỏng manh nhưng đủ để bùng nổ sức lực đáng kinh ngạc.
Cậu nhảy, chạy nhanh, hô hấp, xoay tròn... Dùng phong thái ung dung liều hết sức qua nhiều năm đằm mình trên sân khấu, phung phí những tinh lực và nhiệt tình vô cùng tận của cậu.
Người trước mặt là một Giang Nhược hoàn toàn khác, thỏa thê nhảy múa trong thế giới của riêng cậu.
Bốn bề yên tĩnh không tiếng động, mọi người không hẹn mà cùng nín thở.
Chứng kiến trực tiếp sẽ rung động hơn video, Tịch Dữ Phong đã đoán được từ trước.
Nhưng anh không ngờ Giang Nhược mười bảy tuổi và Giang Nhược đang gặp bây giờ lại khác biệt tới vậy.
Từ liều lĩnh kiêu ngạo đến không tiếc mọi giá, hệt như coi thể xác là vật chứa chứa đựng linh hồn, một kiểu đắp nặn chẳng khác nào tự phá hủy bản thân.
Động tác lăng không [] cuối cùng như một lời kết, Giang Nhược vững vàng đáp đất, nhưng sau một tiếng bịch, cơ thể run lên thật mạnh.
[] Động tác lăng không (grand jeté):
Cậu như bị rút cạn sức lực, chỉ cần gió thổi cũng chực ngã.
Dự cảm ấy linh nghiệm tại giây tiếp theo.
Tịch Dữ Phong mở mắt nhìn cậu uyển chuyển như đám mây đong đưa xiêu vẹo trước gió, cánh tay nhẹ nhàng mở rộng, chỉ chốc lát đã biến mất trong màn ảnh.
Câu chuyện kết thúc, mọi thứ sa vào bóng tối.
Cơ thể hành động trước ý thức, đến khi phản ứng được, Tịch Dữ Phong đã cầm lòng chẳng đặng bước lên vài bước.
Các nhân viên công tác cũng xúm lại, cho dù dưới sân khấu có lót đệm xốp và đầy đủ biện pháp bảo vệ.
Xuyên qua khe hở hẹp, Tịch Dữ Phong trông thấy cậu trai áo trắng chống đệm toan đứng dậy, song không biết làm sao mà lại ngồi bệt xuống.
Vì ngã nên tóc hơi rối, cậu thuận tay gẩy vài phát rồi ngẩng đầu nói với nhân viên công tác câu gì đó, có lẽ là "không sao" hoặc "không việc gì".
Lúc đứng dậy lần nữa, Giang Nhược xoay người rất chậm, tầm mắt lướt qua những người không quan trọng trước mặt, rơi trên một điểm cố định.
Cũng đúng giây phút ấy, đạo diễn muộn màng hô "cắt", kéo mọi người trở về hiện thực.
Tịch Dữ Phong nhìn thấy môi Giang Nhược hơi tái nhợt, kiểu tái nhợt ốm yếu.
Khóe miệng cậu lại vểnh lên để lộ nụ cười gần như càn rỡ.
Đó là nỗi vui mừng sống sót sau tai nạn, hay là hớn hở sau khi sảng khoái thích thú thì không ai nói rõ được.
Cách giữa biển người xa xôi, Tịch Dữ Phong chỉ có thể khẳng định, nụ cười của cậu dành cho bản thân anh.