Sau đó cậu nghển cổ, nhích lên dán môi mình lên khoé môi đương mỉm cười của anh.
Tối hôm đó, Tịch Dữ Phong gửi một tệp PDF, Giang Nhược mở ra xem thì thấy là biên bản thoả thuận.
Lướt sơ một lượt, Giang Nhược bật cười. Không phải bao nuôi sao? Nghiêm túc cứ như hạng mục lớn mấy trăm triệu tệ ấy.
Nói bằng ngôn ngữ thịnh hành hiện nay là cụt hứng quá.
Tuy nhiên đọc cặn kẽ, hầu hết nội dung của bản thỏa thuận đều có lợi cho bên B tức Giang Nhược, bao gồm cam đoan trong thời gian thỏa thuận sẽ giúp cậu nổi tiếng, chuẩn xác đến cả cấp bậc và số lượng tài nguyên phim điện ảnh truyền hình có thể nhận được mỗi năm.
Ngủ cùng mà được đãi ngộ như thế, hơn nữa còn là ngủ cùng một anh độc thân đẹp trai, Giang Nhược hẳn nên thỏa mãn. Nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy khó chịu một cách không diễn tả nổi.
Tịch Dữ Phong bảo cậu đọc xem chỗ nào không hợp lý có thể chỉnh sửa, Giang Nhược ngẫm nghĩ, đoạn nói: "Rất không hợp lý, mọi điều mục đều hời cho tôi."
Lúc nhận được tin nhắn thoại, Tịch Dữ Phong vừa về nhà.
Thỏa thuận do trợ lý soạn thảo, thậm chí anh còn chẳng có thời gian ngó một cái đã gửi cho Giang Nhược rồi.
Không khí ngột ngạt trên bàn rượu như hình với bóng theo về nhà, Tịch Dữ Phong đi tắm, thay bộ đồ sạch sẽ, bấy giờ mới cầm điện thoại lên.
Anh đọc nội dung thỏa thuận, tự cảm thấy không có vấn đề gì, anh hơi không hiểu... Không phải chấp nhận quan hệ bao nuôi là vì những chuyện này ư?
Anh trả lời Giang Nhược: "Đây là thứ em đáng có."
Nói xong lại nghĩ hình như trước đây anh từng nói câu này với Giang Nhược, khi ấy cậu phản ứng thế nào?
Có vẻ rất không vui, nét mặt tệ đi trông thấy, cả tờ giấy ghi tên và số chứng minh thư cũng rút về.
Tịch Dữ Phong có thể láng máng hiểu ra tâm trạng của cậu, chẳng qua là lòng tự trọng quấy phá, cảm thấy danh dự bị giẫm đạp.
Dù trên thực tế Tịch Dữ Phong không hề có ý đó.
Lần này Giang Nhược lại không biểu hiện quá rõ ràng, ít nhất không nghe được từ giọng nói.
"Vậy anh cũng muốn chút gì đê." Giang Nhược nói bằng giọng thản nhiên: "Không thì lòng tôi không yên."
Tịch Dữ Phong hỏi cậu: "Tôi nên muốn cái gì?"
"Một tuần mấy lần đến nhà phục vụ, hoặc là gọi lúc nào đến lúc đấy... gì gì đó." Bản thân Giang Nhược cũng không nói rõ được: "Không phải anh nên có kinh nghiệm ở mặt này nhất sao?"
"Ừm." Tịch Dữ Phong đã hiểu: "Vậy đợi em quay xong bộ kia."
Anh vốn không phải người có hm muốn mạnh mẽ, càng không thích ép buộc, bắt người khác trì hoãn công việc để chiều theo ý mình.
Chắc là bị cái kiểu chẳng để tâm của anh làm cho cạn lời, Giang Nhược hỏi: "Tôi bảo, anh bao tôi vì gì cơ chứ?"
Câu hỏi này khiến Tịch Dữ Phong ngẩn ngơ giây lát.
Thuốc lá kẹp giữa ngón tay, khói trắng lượn lờ bốc lên, mãi lâu sau anh mới nhấc tay đưa đến bên miệng, từ tốn hút một hơi.
Dường như là bởi cuộc sống quá tẻ nhạt buồn chán, cần sắc màu mới mẻ và hứng thú khác.
Vậy nên anh đáp: "Vì niềm vui."
Nhưng Giang Nhược không có tự giác của một người trở thành nhân tố tạo niềm vui, mỗi ngày đều ăn ngủ đóng phim như thường lệ, lúc rảnh rỗi thì chơi mạt chược với đồng nghiệp cùng đoàn. Trong quá trình quay phim, bên cạnh kỹ năng diễn xuất là kỹ thuật đánh bài cũng lên nhanh như gió.
Hôm nay kết thúc cảnh cuối cùng, Giang Nhược bước xuống sân khấu, nhận được hoa tươi do Đường Giai Niệm dẫn đầu mọi người tặng và lời chúc "chúc mừng thầy Giang đóng máy", kế đó lại nghe tiểu Thẩm nói vụ kiện huỷ hợp đồng diễn ra rất suôn sẻ, kết quả tuyên án tại toà có lợi cho phía nguyên đơn, Giang Nhược hít một hơi thật sâu, lồng nguc nháy mắt căng tràn, cuối cùng cũng có cảm giác chân thực rằng mùa xuân đã tới.
Ăn xong tiệc tối chia tay, Giang Nhược trở về nội thành, vào cửa thì nghe tiếng sột soạt phát ra từ phòng An Hà.
Đi đến cửa trông thấy An Hà đang ngồi cạnh giường thu dọn quần áo, vali để mở đặt trên sàn, Giang Nhược mù mờ hỏi: "Mày định đi đâu?"
An Hà nghe tiếng ngẩng đầu, cười toe toét: "Ngôi sao lớn quay lại rồi, mau ký cho em mấy chữ, bao giờ phim chiếu em đăng lên mạng bán."
Giang Nhược không quan tâm cậu ta tâng bốc, ném vali chưa kịp thu xếp ra sàn: "Hỏi mày đấy, mày định đi đâu?"
"Không đi đâu cả, vẫn ở Phong Thành thôi." An Hà cụp đầu, hơi xấu hổ: "Người mà em từng kể với anh đó, anh ấy bảo em chuyển sang sống chung."
Mất một lát Giang Nhược mới phản ứng được: "Người họ Mạnh á?"
"Vâng."
"Anh ta bảo mày đi là mày đi à? Tình cảm của hai người đến mức đấy rồi sao? Đám cậu ấm bọn họ là chóng chán nhất, chưa được mấy hôm đã đuổi mày đi rồi."
An Hà túm chặt quần áo trên tay, đoạn buông lỏng: "Chí ít bây giờ anh ấy đổi xử với em rất tốt, vả lại vung tay hào phóng, sớm gom đủ ba trăm nghìn tệ là anh có thể sớm ngày trả hết nợ, em cũng không muốn... nhận sự chăm sóc của anh mãi."
Giang Nhược đồng cảm sâu sắc với áp lực từ việc một bên đơn phương chấp nhận trả giá, hơn nữa An Hà đã nói vậy rồi, cậu cũng không có đường phản bác cậu ta.
Giang Nhược chỉ nhắc nhở: "Mày đừng để bị lụy đấy."
"Sao thế được." An Hà coi bộ rất tỉnh táo: "Quan hệ đổi chác thôi mà, anh vẫn bảo tình cảm chỉ là vật ngoài thân, không quan trọng bằng tiền còn gì."
Câu nói ấy vô cớ khiến Giang Nhược thấy nhột.
Thực tế trên phương diện này, xét về kinh nghiệm cá nhân thì An Hà hiểu nhiều hơn cậu rất rất nhiều.
Một lát sau, Giang Nhược lí nhí lên tiếng: "Vậy nhà này làm sao đây? Chỉ còn mỗi mình anh."
An Hà lại cười: "Em sẽ về thường xuyên." Nói rồi cậu ta chỉ hướng ban công: "Đống hoa cỏ của anh chẳng phải đều nhờ em mới sống khỏe re được sao."
Giang Nhược trợn trắng mắt: "Thế mày mang chúng nó đi đi, mang đi trồng cùng anh Mạnh của mày ấy."
Rốt cuộc cậu ta không mang đi hết, vẫn để lại vài chậu ở nguyên chỗ cũ.
Lúc tiễn An Hà đi, Giang Nhược nhìn người họ Mạnh ở đằng xa, thấy hắn ôm vai An Hà, ân cần mở cửa xe cho cậu ta, bấy giờ trái tim thấp thỏm mới xem như vơi bớt phần nào.
Trở vào nhà, Giang Nhược tưới hoa trước, sau đó vô bếp đun một nồi nước nấu mì sợi.
Cậu nấu ăn mà chốc chốc lại lơ đãng, nước sôi tràn khỏi nồi mấy lần, mì vớt ra mềm nhũn, không cần dùng đũa cũng bấm đứt dễ dàng.
Ăn vài miếng lại không muốn ăn, Giang Nhược bỏ đũa xuống, ngồi trên bàn ăn chống cằm ngây ngốc tiếp.
Dường như cậu có thể thấu hiểu những diễn viên vừa quay xong bộ này đã quay luôn bộ sau, quen nếp bận rộn giống với quen được người khác cần, đều là một loại bệnh rất khó khỏi hẳn.
Cậu lôi điện thoại ra xem lịch trình hàng ngày do Tiểu Thẩm sắp xếp, tuần sau chụp tạp chí, cũng tức là năm ngày tới Giang Nhược không phải làm gì.
Giang Nhược không khỏi hơi khó chịu. Cậu thoát thời gian biểu, mở danh bạ điện thoại.
Danh bạ chẳng lưu mấy số, cậu quen tay kéo xuống dưới cùng rồi lướt dần lên trên, nhanh chóng xuất hiện một dãy số được đặt tên là "Tịch Dữ Phong".
Ngón cái nấn ná vài giây trên cái tên, cuối cùng cậu vẫn không ấn xuống.
Một ngày trước khi đóng máy, cậu từng gửi tin nhắn thông báo cho Tịch Dữ Phong, anh chỉ đáp "ừm", Giang Nhược bèn xem như anh đang bận, lười phỏng đoán "ý vua".
Dù sao lúc anh cần, tự nhiên sẽ tới tìm mình.
Lướt tiếp lên trên thấy số của Tống Thi Vận, Giang Nhược lưỡng lự chốc lát, đoạn bấm gọi.
Chiều hôm sau, Giang Nhược đúng hẹn đến một nhà hàng gần vũ đoàn Tinh Hồi, vừa bước vào đã nhìn thấy Tống Thi Vận ngồi bên cửa sổ vẫy tay với cậu: "Giang Nhược, ở đây!"
Giang Nhược đi sang mới nhận ra ngoài một vài gương mặt quen của vũ đoàn thì còn có hai người lạ.
Tống Thi Vận kéo cậu ngồi xuống bên cạnh, giới thiệu: "Đây là trưởng đoàn đoàn kịch Phương Hoa, đây là phó trưởng đoàn, dạo này họ đang chuẩn bị một vở ca vũ kịch, đúng lúc thiếu một diễn viên múa nam, tôi bèn đề cử cậu."
Người lạ đối diện quan sát cậu, Giang Nhược cười gật đầu với họ coi như chào hỏi.
Bữa này không vui vẻ lắm. Giang Nhược đã rời giới múa hai năm, mọi người thảo luận chiều hướng trong giới, cậu căn bản không xen lời được.
Tống Thi Vận nhận ra cậu không được tự nhiên, mấy lần dẫn dắt chủ đề lên cậu: "Hiện giờ Giang Nhược giỏi lắm, vừa đóng máy một bộ ở đoàn phim lớn, mấy nữa phim chiếu còn có thể mang lại cho ca vũ kịch chúng ta ít danh tiếng đó."
Giang Nhược xua tay tỏ vẻ không dám, cậu chỉ là nam phụ, diễn cũng không hay. Trưởng đoàn đoàn kịch Phương Hoa cười nói: "Cậu Giang lại khiêm tốn, ngành này của chúng tôi được ít người ta biết đến, muốn lọt vào tầm mắt đại chúng vẫn phải nhờ diễn viên trào lưu như các cậu dẫn dắt."
Mỗi người một câu thay phiên khách sáo, nửa buổi ai nấy đều thấm mệt, nhao nhao rời bàn ra ngoài cho thoáng khí.
Giang Nhược cũng đứng dậy, hỏi đại một nhân viên phục vụ lối đến nhà vệ sinh rồi tới đó.
Do vị trí hẻo lánh nên ngay cả cuối tuần nhà hàng vẫn thưa khách, vậy nên dù cách chỗ ngoặt một khoảng khá xa cũng đủ để Giang Nhược nghe rõ cuộc đối thoại giữa vị trưởng đoàn rất khách sáo và một người quen cũ.
"Anh định cho cậu ta tham gia vở kịch thật sao?"
"Tôi chỉ trả lời cô Tống là sẽ cân nhắc."
"Đúng là phải cân nhắc cẩn thận."
"Sao thế, tôi nghe nói cậu Giang Nhược này từng là trụ cột của vũ đoàn bọn cậu, ắt hẳn thực lực rất ổn chứ?"
"Ai biết được, hơn hai năm cậu ta không lên sân khấu rồi. Tuy nói là sinh viên giỏi của học viện múa nhưng thôi học giữa chừng cũng tính được à?"
"Thôi học?"
"Phải, do vi phạm pháp luật, còn từng vào đồn công an ấy."
"Có chuyện đấy ư?"
"Chưa hết, đời tư của cậu ta cũng lộn xộn nữa, trước kia cậu ta dây dưa mập mờ với con trai trưởng đoàn của bọn tôi... Ầy, nói ra thì dài, dù sao về sau bị bắt cũng liên quan đến vụ đó, nếu anh để cậu ta làm thật coi chừng bị người khác đào bới lại bôi nhọ đoàn kịch các anh."
...
Hai người tán dóc, định bụng ra ngoài hút vài điếu.
Đợi tiếng bước chân xa dần, Giang Nhược xoay người, nhận ra Tống Thi Vận đương đứng cách cậu chưa tới hai mét, nhìn cậu bằng vẻ mặt xin lỗi.
Trên xe buýt đi về, Giang Nhược nhận được vài tin nhắn từ Tống Thi Vận.
Cũng chỉ là những câu đã nói trực tiếp trước khi đi, "không biết người kia kể chuyện đó ra", "chuyện đã qua cậu đừng để trong lòng" vân vân và mây mây, sau cùng còn hứa với Giang Nhược sẽ không giới thiệu cậu đi đoàn kịch khác.
Giang Nhược thẫn thờ giây lát, đoạn cầm điện thoại trả lời: Không cần đâu, cảm ơn chị Tống.
Lần này cậu hẹn Tống Thi Vấn vốn chỉ định hỏi cô phòng tập có lúc nào bỏ trống không, cậu muốn thuê để đến đó tập múa.
Cậu cũng biết Tống Thi Vận xuất phát từ lòng tốt, không ngờ lại biến khéo thành vụng. Việc này không thể trách bất cứ ai, song trong lòng cậu vẫn không dễ chịu, gượng cười cũng chẳng nổi nên đành kiếm cớ rời đi.
Giờ cao điểm buổi tối, xe buýt luồn trái lách phải giữa dòng xe cộ, khó khăn lắm mới nhích được một đoạn thì lại bị đèn đỏ chặn trước trạm dừng.
Giang Nhược nghiêng đầu nhìn qua ô cửa, bên kia con đường có một toà nhà cao vút nhô lên khỏi đất bằng, lan can bằng kính bao quanh bốn mặt sân thượng phản chiếu ánh sáng rực rỡ và sắc màu lung linh của đèn neon lập loè trong thành phố.
Ước chừng mười lăm phút sau, "tít" một tiếng, hai cánh cửa vững chắc mở ra trước mặt.
Giang Nhược đi vào mấy bước mới nhớ chưa thay giày, cậu quay lại lối vào, tiện thể lần công tắc trên tường để bật.
Đèn trần thắp sáng không gian trống trải.
Nghĩ bụng không về nhà trọ vì chê nơi ấy thiếu hơi người, ai dè đến đây còn quạnh quẽ hơn, Giang Nhược không kiềm được tự cười nhạo bản thân.
Có điều tới cũng tới rồi, Giang Nhược gỡ đôi dép lê bằng vải không dệt, lê bước vào trong.
Tịch Dữ Phong cho cậu mật khẩu khoá thông minh vào hôm nhận được thỏa thuận, chỗ bảo vệ cũng đã nhập thông tin cá nhân của Giang Nhược. Khi đó cậu còn cảm thấy làm vậy là thừa thãi, hỏi Tịch Dữ Phong có phải muốn nhà vàng giấu người đẹp không, Tịch Dữ Phong đáp: "Theo phép tắc nên bố trí chỗ ở cho em."
Giọng anh ấy cứ như lần đầu nuôi nhân tình không bằng.
Lần trước có chủ nhà nên không ngắm kỹ, lần này Giang Nhược thoải mái đi dạo, từ phòng ngủ đến phòng bếp, sau đó ra ban công cậu thích nhất, ngoại trừ phòng sách đóng cửa thì còn lại cậu đều lượn cả.
Cuối cùng Giang Nhược dừng cạnh bể bơi lộ thiên, chăm chú nhìn mặt nước dập dềnh phản chiếu ánh sáng lấp lánh một chốc rồi nhún người nhảy xuống.
Lúc Tịch Dữ Phong trở về, Giang Nhược đã ra khỏi nước.
Khóa nhà liên kết với tài khoản cá nhân của anh, hễ người khác ngoài anh mở cửa đều sẽ hiển thị thông báo đẩy trên điện thoại, thế nên từ một tiếng trước anh đã biết Giang Nhược tới nhà.
Đèn trần trong phòng đang bật nhưng ban công tối om. Anh đứng ở lối vào, trông thấy một bóng dáng gầy gò cạnh bể bơi, áo phông trắng ướt sũng dính trên người, quần dài cũng chẳng khô ráo, dưới chân là một vũng nước.
Cậu lại không ci đồ đã nhảy xuống ngay.
Lúc này cậu cứ đứng như vậy, ngước mặt về bầu trời đêm tĩnh lặng, không ai biết cậu đang nghĩ gì.
Cậu thình lình ngồi xuống rồi lại đứng lên, làm động tác đánh hông, xoay hai vai, vặn eo, cả người duỗi gập lắc lư như một đường gợn sóng.
Một loạt động tác ngẫu hứng thong dong, khác hoàn toàn hai cảnh anh từng xem trước kia. Chắc đây là điệu jazz, thể loại nhảy mà nam phụ Tạ Phương Viên trong Oanh bay thay đổi sau này.
Thể loại nhảy được nữ giới ưa chuộng hơn nhưng Giang Nhược nhảy không hề có cảm giác xung đột, sự kết hợp giữa dẻo dai và sức mạnh không chỉ toát ra vẻ biếng nhác mà còn có một cảm giác khác... Đó là gợi cảm.
Tịch Dữ Phong cầm lòng chẳng đặng tiến lên đứng cạnh cửa kéo, tiếp tục nhìn qua một lớp kính.
Anh không xem được bao lâu đã bị phát hiện.
Động tác hất đầu khiến tầm mắt Giang Nhược chuyển hướng. Cậu thoáng giật mình khi thấy bóng người, đến khi nhìn rõ mặt và xác nhận thân phận người kia thì thở phào nhẹ nhõm.
Thậm chí cậu còn nở nụ cười: "Người giàu các anh bước đi đều không thành tiếng thế hả?"
Tịch Dữ Phong kéo cửa đi ra.
Giang Nhược cười tươi hơn: "Rồi rồi có tiếng, tại ban nãy tôi không nghe thấy."
Cậu lắc đầu vẩy nước trên tóc, xoay người lấy khăn tắm xếp cạnh bể bơi. Cậu vừa sờ đến khăn, giở ra chưa kịp khoác lên thì lúc ngoảnh lại đã thấy một bóng đen đến gần.
Sau lưng là bàn đá, cái người bỗng dưng dựa sát làm Giang Nhược vô thức lùi về sau, tay chống mép bàn.
Cậu ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt trở nên góc cạnh hơn vì ngược sáng của Tịch Dữ Phong.
Làm phía tấn công, Tịch Dữ Phong nghiêng người, hai tay đặt hai bên Giang Nhược, nhốt cậu trong lòng mình.
Dịch xuống một chút là nhìn thấy xương quai xanh nhô ra rõ rệt nơi cổ áo đang phập phồng theo từng nhịp thở hào hển.
Làn da mỏng manh ở chỗ đó trắng phát sáng, tựa như gợn sóng trên mặt biển vào ngày trời trong nắng ấm, càng giống ánh trăng rọi mặt hồ có gió đêm vờn qua.
Mà Giang Nhược cũng nghĩ đến hình ảnh tương tự.
Cậu nghênh đón đường nhìn của Tịch Dữ Phong, ánh mắt đã xa lại gần ấy rơi xuống hệt như ánh trăng vắng lặng ngoài khung cửa sổ.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu: "Vũ công bọn em đều thích ngước cằm nhìn người ta sao?"
Biết rõ đây là lời đáp cho câu đùa vừa rồi của mình, Giang Nhược vẫn lắc đầu rất nghiêm túc.
Sau đó cậu nghển cổ, nhích lên dán môi mình lên khoé môi đương mỉm cười của anh.