Em và anh không phải người chung đường, thay vì vương vấn mãi không nguôi thì chi bằng chia lìa từ đây.
Phim điện ảnh Vỏ bọc chính thức khai máy vào rằm tháng Giêng, đạo diễn cùng các nhân viên đoàn phim bày tiệc thắp hương ở địa điểm quay, cầu khẩn việc quay phim thuận lợi, thu về cả tiếng tăm lẫn lời khen ngợi của công chúng.
Ngoại cảnh lấy tại Thượng Hải, nơi có bãi biển và căn nhà kiểu tây với tầm nhìn ra sông, phù hợp bối cảnh thời loạn, thấp thoáng nét xa hoa trụy lạc ẩn dưới khói lửa chiến tranh trong cốt truyện.
Đạo diễn họ Trang, người Mỹ gốc Hoa, năm ngoái từng nhận đề cử giải Cành cọ vàng tại liên hoan phim Cannes qua bộ phim kể về chuyện tình yêu trái luân thường đạo lý, vậy nên bất kể là ông hay dân trong nghề, ngay cả khán giả đam mê điện ảnh cũng đều đặt kỳ vọng cao vào Vỏ bọc năm nay.
Có điều từ khi công bố danh sách diễn viên, những lời bàn tán rằng mắt lựa chọn của đạo diễn Trang có vấn đề vẫn không ngừng tiếp diễn.
Lý do không ngoài việc nam chính của bộ phim, tức Giang Nhược, là người mới, chỉ đóng vai nam phụ trong hai bộ phim truyền hình, ngoài ra bộ phim điện ảnh Vực thẳm chưa công chiếu cũng chỉ vào vai một nhân vật nhỏ. Thậm chí cậu còn không được đào tạo chính quy, dù cho tồn tại nhiều trắc trở và uẩn khúc thì chuyện thôi học ở học viện Múa thực sự khó làm người ta đặt niềm tin nơi cậu.
Dĩ nhiên những điều tiếng ấy cũng truyền đến tai các thành viên đoàn phim. Vừa khởi quay Giang Nhược đã cảm nhận được thái độ có chút bất thường của mọi người xung quanh đối với mình, trông thì rất khách sáo nhưng khách sáo quá mức lại thành ra giả tạo, nói trắng ra là không công nhận cậu, cảm thấy vai nam chính cậu giành được không vẻ vang.
Về việc này Giang Nhược đã sớm chuẩn bị tâm lý, chỉ làm như không biết đống tin đồn liên quan đến mình, một lòng một dạ tập trung diễn xuất. Suy cho cùng chỉ có phim mới có thể chứng thực tên tuổi của cậu.
May thay tin đồn cậu bỏ tiền vào đoàn đã tự động biến mất sau chưa đầy nửa tháng khởi quay. Do đạo diễn điều hành bận việc đột xuất ở nhà phải về ngay, để không lỡ dở việc quay phim, đoàn phim đã mời một đạo diễn điều hành khác họ Triệu tên Sâm.
Gần một năm không gặp, Giang Nhược xém quên béng người này, trái lại Triệu Sâm đã chủ động chào hỏi cậu ngay ngày đầu đến đoàn phim: "Lâu lắm mới gặp thầy Giang."
Gã cười giả lả mà thảo mai hết sức, khiến Giang Nhược chợt có cảm tưởng như quay trở lại những ngày đóng vai lái xe.
Nghĩ đến hồi đó vô duyên vô cớ bị đuổi cổ, đã vậy còn chẳng lấy được mấy đồng lương cuối cùng, Giang Nhược miễn cưỡng chìa tay ra bắt lại: "Đã lâu không gặp."
Mà Triệu Sâm lại nghĩ chuyện khi ấy gã nghe nói Giang Nhược bấu víu được Tịch Dữ Phong, ôm lòng thấp thỏm gọi điện xin lỗi đặng mời cậu về đoàn phim nhưng chỉ nhận lại sự soi mói "bẽ mặt".
"Không ngờ không có Tổng giám đốc Tịch nâng đỡ, thầy Giang vẫn chui vào được đây." Triệu Sâm cười giả dối: "Xem ra cậu cũng có bản lĩnh phết nhỉ."
Kể từ đó, mọi người xung quanh không còn đối xử giả đò khách sáo với cậu.
Như thế Giang Nhược lại thấy nhẹ nhõm, lúc không quay phim cũng có thể thoải mái giao du với mọi người, chẳng mấy chốc khắp đoàn phim đâu đâu cũng là người quen của cậu, tụ tập chơi mạt chược cũng chỉ mình cậu có đủ sức lôi kéo.
Gã Triệu Sâm mất cả chì lẫn chài đâm ra nóng trong, nghĩ mọi cách ngáng chân Giang Nhược trên những phương diện khác.
Chẳng hạn như gã cố tình viết sai giờ của Giang Nhược trong bảng thông báo thời gian quay, dẫn đến việc Giang Nhược đi muộn bị đạo diễn Trang vặn hỏi. Hay như lúc lập kế hoạch quay phim gã cố ý đảo lộn thứ tự các cảnh, Giang Nhược tưởng hôm nay quay cảnh này nhưng sát giờ quay mới biết phải quay cảnh khác, thoại cậu đã thuộc làu làu từ lâu, chỉ là uổng công chuẩn bị cảm xúc cả buổi tối, khi quay luôn không tìm được đúng cảm giác.
Giang Nhược đã rút ra rất nhiều bài học từ sự bồng bột nhất thời, nghĩ rằng vai này không dễ lấy, chẳng bằng nhân nhượng cho khỏi phiền, nhịn được thì cứ nhịn.
Tuy nhiên gã Triệu Sâm thấy cậu bấm bụng chịu đựng thì ngày càng lấy việc công trả thù riêng một cách táo tợn. Có lần quay cảnh quan trọng mà gã lại phân chia sai địa điểm và nhân vật của cảnh đó làm Giang Nhược đến nhầm chỗ, suýt nữa trễ giờ quay.
Ấy là cảnh ngoài trời cần quay kết hợp với thời tiết, Giang Nhược tới muộn nửa tiếng, mặt trời đã gần khuất núi rồi. Đạo diễn Trang nổi cơn tam bành, Giang Nhược cúi đầu nghe mắng trước mặt mọi người, quay xong càng nghĩ càng tức, đứng phắt dậy đòi đi nói rõ sự tình với đạo diễn Trang.
Tiểu Thẩm ngăn cậu: "Thầy Giang đừng đi, vụ này mình không có chứng cứ. Vả lại đạo diễn Trang chẳng buồn quan tâm mấy chuyện vụn vặt của đạo diễn điều hành mới tuyển về đâu, đi tố cáo với ông ấy có khi ông ấy lại nghĩ anh không hiểu chuyện, mang ân oán cá nhân vào công việc."
Giang Nhược sắp phát điên: "Thế cứ nhịn mãi, nhịn tới tận lúc đóng máy chắc?"
"Chắc không cần đâu." Tiểu Thẩm đáp: "Rồi sẽ có người chỉnh ông ta, mình cứ chờ thêm đi."
Vốn tưởng tiểu Thẩm chỉ an ủi vậy thôi, ai dè chưa đầy hai tuần Triệu Sâm đã lặn mất khỏi đoàn phim Vỏ bọc, trước khi đi còn không cả đánh tiếng chào hỏi nhau.
Đạo diễn điều hành mới thay là một phụ nữ trung niên, tính tình điềm đạm làm việc cẩn thận, ngày đầu tiên đi làm đã sửa lại thông báo giờ quay mà Triệu Sâm xếp sai, làm đạo diễn Trang phải cau mày: "Cái tên họ Triệu kia sắp lịch kiểu gì đấy, cố tình phá đám à?"
Sự việc được giải quyết, cuối cùng Giang Nhược cũng có thể yên tâm đóng phim.
Đương nhiên cậu không ngốc. Hôm ấy kết thúc cảnh quay trở lại xe bảo mẫu, Giang Nhược hỏi thẳng tiểu Thẩm: "Chuyện của Triệu Sâm có phải do Tổng giám đốc Tịch đứng sau thu xếp không?"
Tiểu Thẩm thật thà không biết nói dối, trước ánh mắt chăm chú hệt như nhìn thấu hết thảy của Giang Nhược, cô chẳng gắng gượng được bao lâu đã đầu hàng: "Tổng giám đốc Tịch hỏi tình hình của anh ở đoàn phim nên tôi kể hết chuyện cho anh ấy."
Giang Nhược nghe xong không ừ hử gì, chống cằm thừ người mấy phút rồi chợt cất giọng hỏi: "Có đúng là tôi đã bắt đầu kiếm lời cho công ty không?"
"Xem xét từ bảng báo cáo cuối năm ngoái thì đúng là vậy."
"Vậy bên đầu tư ít nhất cũng hồi vốn rồi chứ?"
"Tính cả các hạng mục đang tiến hành thì tôi không nghe nói báo lỗ, có điều cụ thể kiếm được bao nhiêu tôi cũng không rõ."
Giang Nhược gật đầu: "Cho tôi số của trợ lý Thi."
Tiểu Thẩm lưỡng lự: "Trợ lý Thi chỉ làm việc cho Tổng giám đốc Tịch, anh có thể trực tiếp liên lạc với Tổng giám đốc Tịch."
"Thế cô làm việc cho ai?" Giang Nhược thừa cơ đặt câu hỏi: "Rốt cuộc cô nghe anh ấy hay là nghe tôi?"
Tiểu Thẩm luống cuống ra mặt: "Xin lỗi thầy Giang, tôi..."
Giang Nhược rối như tơ vò, tỏ ý cô đừng nói nữa: "Tôi biết, dù sao cũng là anh ấy thuê cô."
Sau đó cậu lấy điện thoại mở danh bạ: "Tôi gọi điện thoại, phiền cô xuống xe tránh đi một lúc."
Cậu gọi điện cho Tịch Dữ Phong.
Tiếng tút dài vang lên bên tai, bấy giờ Giang Nhược mới ngỡ ngàng nghĩ ra mình và Tịch Dữ Phong hầu như chưa từng gọi điện. Tuy phần lớn thời gian hai người đều trao đổi trên Wechat, nhưng thực tế toàn là cậu nhắn tin còn Tịch Dữ Phong rất hiếm khi trả lời.
Khi ấy ở trong cuộc chưa cảm thấy gì, hiện giờ nhảy ra rồi nhìn lại mới phát hiện ngay từ đầu quan hệ giữa hai bọn cậu đã là một người nhìn lên một người trông xuống, ranh giới rạch ròi.
Điện thoại nối máy sau bốn năm hồi chuông, có lẽ anh đang ở tiệc rượu, hơi ồn nhưng giọng vẫn rất rõ ràng: "Chờ chút, tôi đổi chỗ khác."
Khoảng chừng nửa phút, tiếng huyên náo biến mất, Tịch Dữ Phong cất lời: "Được rồi."
Sau đó đến lượt Giang Nhược nói lý do mình gọi điện thoại, song không biết tại sao mà từ lúc nghe thấy giọng Tịch Dữ Phong, tâm trạng của cậu càng rối bời tợn, những gì nghĩ sẵn trong đầu cũng tan đàn xẻ nghé.
Giang Nhược dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Triệu Sâm là anh xử lý à?"
Anh không tính giấu giếm, mau chóng "ừ" một tiếng.
"Nhưng bọn mình đã không còn liên quan nữa rồi." Giang Nhược nói: "Xin hỏi anh lấy lập trường gì can dự vào chuyện này? Đại gia cũ của em à?"
"Không phải." Tịch Dữ Phong đáp: "Tôi chỉ muốn giúp em."
Giang Nhược bật cười: "À, thế thì cảm ơn anh nhé."
Một thoáng im lặng.
Giang Nhược hít thở sâu, lúc mở miệng lần nữa đã bình tĩnh hơn: "Anh chỉ muốn giúp em nên chẳng buồn hỏi mong muốn của em, không nói không rằng đã muốn chìa tay ra giúp. Vậy sau này mỗi lần gặp chuyện tương tự anh đều muốn giúp em sao, anh có thể giúp em cả đời không?"
"Tôi..."
"Anh không thể, anh có con đường anh phải đi." Giang Nhược không cho anh nói hết: "Em không muốn cản lối anh, cũng không cần anh tiếp tục giúp em... Em cũng có con đường em phải đi."
Ý cậu rất rành mạch: Em và anh không phải người chung đường, thay vì vương vấn mãi không nguôi thì chi bằng chia lìa từ đây.
Cuộc gọi kết thúc ra sao Giang Nhược cũng không rõ.
Nửa tiếng sau, Giang Nhược nhận được tin nhắn Wechat có hợp đồng chấm dứt lao động của tiểu Thẩm cùng một bản hợp đồng lao động mới, cột họ tên hai bên đều để trống.
Tiểu Thẩm đã quay lại xe, Giang Nhược đưa hợp đồng cho cô xem, hỏi cô có muốn làm thuê cho mình không.
"Muốn, dĩ nhiên là muốn ạ." Tiểu Thẩm gật đầu lia lịa.
Hai người bàn nhau ngày mai sẽ in hợp đồng, về sau lương của tiểu Thẩm do Giang Nhược trả, trở thành trợ lý hoàn toàn nghe sai khiến của Giang Nhược.
Trói buộc cuối cùng trên người cũng được gỡ bỏ khiến người nhẹ nhõm, Giang Nhược gửi lời "cảm ơn" từ tận đáy lòng cho Tịch Dữ Phong.
Có lẽ Tịch Dữ Phong đã quay lại bàn rượu, anh không trả lời tin nhắn.
Giang Nhược bèn thừa cơ cắt đứt: Sau này đừng liên lạc nữa
Rồi cậu không đợi Tịch Dữ Phong trả lời, nhấp vào giao diện thông tin, xoá người được đặt biệt hiệu là "Phong".
Cậu xoá cả số điện thoại của anh. Làm những chuyện này xong, Giang Nhược bỏ điện thoại xuống và thở ra một hơi thật dài.
Tiểu Thẩm đang ngồi đối diện xem bản mềm của hợp đồng, gặp điều khoản có thắc mắc thì đưa điện thoại cho cậu: "Thầy Giang ơi, chỗ này..."
"Suỵt..." Giang Nhược tựa vào ghế như kiệt sức, đặt ngón trỏ lên môi, mặt hướng ra màn đêm mù mịt bên ngoài: "Đừng nói gì cả, để tôi yên tĩnh một mình chút đã."
Giang Nhược đã cắt đứt gọn gàng sạch sẽ, mà phải mấy ngày sau Tịch Dữ Phong thấy không gửi được tin nhắn Wechat mới biết mình bị xoá mất rồi.
Lần đầu gặp chuyện này, Tịch Dữ Phong nhìn dấu chấm than màu đỏ trên màn hình mà cau mày không hiểu gì. Anh suy tư một chốc, sau cùng vẫn cầm điện thoại hỏi trợ lý bên cạnh thế này là sao.
Thi Minh Hú lại gần ngó một cái rồi ngẩng đầu quan sát vẻ mặt Tịch Dữ Phong, ngập ngừng cất giọng: "Chắc là người ta chặn anh rồi."
Vẻ mặt vốn đã u ám của Tịch Dữ Phong tức khắc trở nên khó coi cực kỳ.
Anh hỏi bằng giọng lạnh lùng: "Thế ba trăm nghìn tệ vào tài khoản là thế nào? Cậu đưa số thẻ của tôi cho em ấy?"
Thi Minh Hú giật mình: "Không hề, đợt trước anh Giang liên lạc với tôi xin số thẻ của anh, tôi đã nói là không biết số thẻ cá nhân của anh rồi."
Nhưng tiền vẫn được chuyển sang, hay nói cách khác là trở về chỗ cũ. Ngay cả thời gian cũng không lệch một li, năm ngoái cũng vào độ đầu xuân, hai người nảy sinh quan hệ xc thịt do một chuyện ngoài ý muốn, sau đó Giang Nhược hẹn gặp mặt Tịch Dữ Phong, Tịch Dữ Phong không nói một lời đã chuyển cho cậu ba trăm nghìn tệ.
Khi ấy Giang Nhược còn viết tên mình và số chứng minh thư, nói rằng sẽ trả tiền sớm nhất có thể.
Chỉ mất một năm, đúng là rất nhanh.
Ba trăm nghìn tệ này đã chứng kiến sự dây dưa bắt đầu giữa hai người, giờ đây lại chứng kiến hai người chia đôi ngả, ý nghĩa của nó từ lâu đã không dừng lại ở một món tiền hay là một con số.
Tịch Dữ Phong hiểu ý của Giang Nhược.
... Em yêu anh thẳng thắn vô tư, cuối cùng chỉ muốn rời đi trong thanh bạch.
Nhưng duyên phận giữa người với người nhiều gút mắc, nào có đơn giản như mượn bao nhiêu trả lại bấy nhiêu.
Ngày tháng Dương lịch, Chu Hân Dao và đạo diễn Lưu tổ chức đám cưới tại Phong Thành, lúc nhận được lời mời Tịch Dữ Phong không để bụng lắm, thường thì những dịp thế này có thể không đi anh đều không đi, cứ gửi quà tới là xong việc.
Có điều sau đó nhận được một cuộc gọi làm anh lại đổi ý, kêu Thi Minh Hú từ chối buổi xã giao hôm tối thứ .
Dù đã như vậy, hôm ấy Tịch Dữ Phong vẫn đến muộn.
Gần đây công ty có nhiều việc, lại thêm đợt trước anh vừa sang tên / số cổ phần cho Mạnh Lam, làm các chú các bác chức vụ cao cùng gây dựng sự nghiệp với Tịch Thành Lễ phê bình kín đóa, đồng loạt bàn tính đòi mở đại hội cổ đông xác định uỷ nhiệm ai giữ chức chủ tịch điều hành tập đoàn, Tịch Thành Lễ không tỏ ý phản đối chuyện này.
Càng là thời kỳ rối ren càng phải làm việc dè chừng. Mấy ngày nay Tịch Dữ Phong bận rộn liên miên gần như không ngơi nghỉ, ngoài xử lý công việc còn phải lôi kéo lòng người.
Chiều thứ mới chơi vài ván bài với các lãnh đạo cấp cao mà trời đã tối mịt.
Tịch Dữ Phong ngồi xe đến khách sạn tổ chức lễ cưới, khi được người chủ trì dẫn đến phòng tiệc, căn phòng bày hơn ba mươi cái bàn tròn to hầu như đều kín chỗ.
Và chừng như ngay tại khoảnh khắc bước vào phòng, Tịch Dữ Phong vừa nhìn đã chộp được bóng Giang Nhược.
Cậu ngồi ở giữa gần mé ngoài, mặc bộ suit màu ghi may đo vừa người, chiếc ly trước mặt đựng đồ uống có màu.
Có lẽ cậu còn đang quay phim, tan tiệc phải về đoàn gấp nên không thể uống rượu.
Hai tháng không gặp tóc cậu đã dài hơn một chút, cũng có thể là công việc quay phim yêu cầu phải vậy, dẫu sao cậu cũng sắm vai người gặp người yêu.
Tịch Dữ Phong đã đọc kịch bản phim Vỏ bọc. Bộ phim kể về những năm tháng biến động, do gia cảnh sa sút, cha mẹ ly tán mà một thiếu niên ăn sung mặc sướng từ thuở lọt lòng trở thành kẻ bơ vơ không nơi nương tựa, lại thêm nghèo rớt mồng tơi không thể tự nuôi sống bản thân nên đành phải bán da bán thịt, dựa dẫm vào vô số gái trai thèm khát vẻ ngoài xinh đẹp của mình hòng kiếm tìm một chốn yên thân.
Trước đây Tịch Dữ Phong không cảm thấy Giang Nhược hợp với vai diễn này, bảo cậu đi thử vai cũng chỉ giữ thái độ mặc kệ, cái chính là anh muốn xem thử chỉ dựa sức một mình cậu có thể đi được đến đâu.
Mà hiện giờ Tịch Dữ Phong nhận ra mình đã nhầm.
Xa nhau chưa đầy hai tháng, dường như Giang Nhược đã lột xác hoàn toàn. Từ một cậu trai mỗi lần tới nơi đông người đều căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi, cậu trở thành một thanh niên ở chỗ danh lợi xa hoa cũng có thể thong dong nở nụ cười đối đáp.
Nhiều người nhìn cậu cũng không làm cậu rụt rè e ngại, có ai đó cầm ly rượu tiếp lời cậu, cậu bèn nâng ly đồ uống hàn huyên cùng người ta. Trần Mộc Tân ngồi bên trái thỉnh thoảng lại ghé vào rỉ tai với cậu, chẳng biết đã nói những gì mà khoé miệng Giang Nhược nhếch lên, cười rạng rỡ tựa hoa cỏ mùa xuân.
Mà khi tầm nhìn vô ý len qua đám đông, bắt gặp ánh mắt mang cảm giác tồn tại mãnh liệt luôn chú mục vào mình, Giang Nhược chợt bần thần, đoạn gật đầu về phía Tịch Dữ Phong đang đứng.
Nụ cười nhẹ vương trên gương mặt mang cảm giác xa cách lịch sự, chẳng khác mảy may với những người vừa cùng cậu chuyện trò.
Không ai có thể nói chính xác sự thay đổi này có bao nhiêu phần là do vai diễn, lại có bao nhiêu phần là do thể xác và tinh thần được giải phóng, linh hồn được tự do.
Tịch Dữ Phong chỉ cảm thấy hoảng loạn, tuồng như chỉ chậm thêm một chút nữa thôi là anh sẽ chẳng bắt nổi cậu.