Tin Đồn

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuyết rơi từ năm cũ sang năm mới.

Đoàn kịch vô cùng coi trọng buổi biểu diễn vào Tết Dương, tập trung các diễn viên đến hội trường trước nửa ngày để tiến hành tổng duyệt.

Bên cạnh bài trí sân khấu, trang phục diễn cho năm mới cũng có sự thay đổi. Giang Nhược là người múa dẫn đầu, dĩ nhiên cũng nhận được quần áo mới, gồm một quần váy rộng màu trắng và áo cánh có cổ rất rộng.

Hai năm nay Giang Nhược chụp hàng tá trang bìa tạp chí nên đã quá quen với kiểu ăn mặc mát mẻ cực kỳ tiết kiệm vải này, diễn tập xong bèn cầm quần áo đi thay, sau đó khoác áo phao dáng dài ngồi ăn cơm hộp với các diễn viên khác trong phòng nghỉ.

Ăn được một nửa thì tiểu Thẩm đi vào ghé tai Giang Nhược nói nhỏ, cậu và nhanh mấy miếng, đoạn rút khăn giấy vừa lau miệng vừa bảo: "Mọi người ăn nhé, tôi có việc đi trước. Chiều nay diễn xong đừng về vội, tôi mời mọi người uống trà sữa!"

Mọi người hết "cảm ơn anh Giang" lại "anh Giang muôn năm", Giang Nhược xua tay rảo bước ra ngoài.

Xe bảo mẫu của cậu đỗ ở bãi đỗ xe bên ngoài nhà hát.

Băng qua con đường rợp bóng cây thưa người qua lại sau trận tuyết và quảng trường vắng vẻ đìu hiu, Giang Nhược đứng trước xe điều hòa nhịp thở rồi mới kéo cửa xe.

Cậu vừa đặt một chân lên xe thì cổ tay vịn trên cánh cửa bị nắm lấy làm cơ thể không khỏi nghiêng về trước, nhào vào cái ôm thoang thoảng hương tuyết tùng lẫn mùi thuốc lá.

Giang Nhược bèn gác cằm lên vai Tịch Dữ Phong, không nén nổi cười: "Anh chẳng sợ nhầm người gì sất."

Tịch Dữ Phong đỡ tay sau lưng cậu đặng ghé tai thủ thỉ: "Tiếng bước chân của em không giống người khác."

Giang Nhược hỏi không giống chỗ nào, Tịch Dữ Phong không đáp mà hỏi: "Ăn chưa?"

Giang Nhược gật đầu: "Anh muốn đến cũng không báo trước với em một tiếng, biết sớm em đã đặt một suất cho anh rồi."

"Không cần." Tịch Dữ Phong nói: "Chiều anh còn có việc, đi ngang qua đây tiện thể vào ngó thử thôi."

Giang Nhược nhướng mày: "Lần này đi ngang qua thật à?"

Tịch Dữ Phong "ừm" một cách đầy thản nhiên.

Anh "tiền án đầy mình", bảo Giang Nhược tin làm sao được.

Cậu rót nước ấm cho Tịch Dữ Phong, nhân lúc anh không để ý thì vươn tay sờ trán anh.

Nhiệt độ bình thường, xem ra không bị lây cảm.

Trong khi đó vì ngả người về trước mà Giang Nhược để lộ cổ áo rộng bên trong áo phao dài.

Tịch Dữ Phong nhíu mày hỏi: "Mặc thế không lạnh à?"

Giang Nhược cúi đầu nhìn theo anh, nghĩ bụng đấy là anh chưa biết giữa áo cánh với quần váy còn hở eo nữa cơ. Cậu nói: "Trong nhà thi đấu có thiết bị sưởi mà, vả lại lúc múa nóng lắm, em lạnh thế nào được?"

Tịch Dữ Phong lại nhìn xương quai xanh lồ lộ bên ngoài của Giang Nhược, không ý kiến thêm nữa.

Thời gian chẳng nhiều nhặn, hai người ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa ngắm tuyết.

Thực ra không có gì đáng ngắm, giữa trưa mặt trời treo cao, đụn tuyết chất đống dọc tuyến phố cũng dần tan, ngọn gió phất qua cây thường xanh ven đường làm những bông tuyết lấp ló giữa cành lá rơi ào ào xuống đất, nhìn từ xa hệt như một bức tranh phong cảnh tuyết cỡ nhỏ.

Vậy cũng xem như đã hoàn thành ước vọng ở bên người mình thích vào ngày tuyết đầu mùa, Giang Nhược một tay chống cằm, khuỷu tay tì trên mặt bàn nhìn sang thấy người đối diện không ngắm tuyết mà đang ngắm mình.

Ráng đỏ lan dần đến tai, Giang Nhược nhận ra mình thay đổi rồi, dễ mắc cỡ hơn hẳn trước đây.

Hoặc có lẽ đây chính là điểm khác biệt giữa bao nuôi và tình yêu.

Tuy nhiên cũng có kha nhiều chỗ tương đồng.

Chẳng hạn như khi gặp phải trường hợp này, Giang Nhược vẫn sẽ sấn vào trêu ghẹo.

Cậu gấp gọn chiếc bàn, cả người gần như bám dính lấy Tịch Dữ Phong. Cậu vut ve mắt anh, thích chí nhìn cặp mắt lạnh nhạt nhuốm sắc đen đặc giữa tràng hơi thở quấn quýt.

"Nhìn em làm gì?" Giang Nhược hỏi.

Tịch Dữ Phong chú mục vào cậu: "Không được nhìn à?"

Sóng lòng cuộn trào khi tâm sự với nhau đã lắng lại, hôm nay Tịch Dữ Phong khắc chế hơn hôm qua rất nhiều.

Cũng có thể là sợ ngựa đứt cương nên anh hôn khoé môi, sườn mặt, vành tai Giang Nhược khẽ khàng tựa cọng lông phe phẩy.

Mà Giang Nhược lại cọ cọ ra chiều không thoả mãn với trò nửa vời này, kéo một tay Tịch Dữ Phong lần theo vạt áo phao luồn vào trong và đặt lên eo mình.

Bàn tay nhanh chóng lướt qua lớp vải trơn bóng, chạm lên làn da mm mại đàn hồi.

Xác nhận ánh mắt Tịch Dữ Phong tối sầm, Giang Nhược nhoẻn miệng cười: "Chỗ này hơi lạnh, anh ủ ấm cho em đi."

Ngoài xe tuyết tan lạnh cóng mà trong xe lại nóng như lò lửa, khiến người ta xém đổ mồ hôi.

Tuy nhiên lần này đôi trẻ vẫn chẳng thể thoả sức thân mật. Giữa chừng có tiếng bước chân đến gần, kế đó là tiếng gõ cửa xe: "Thầy Giang ơi, anh ở trong đó hả?"

Tầm nửa phút sau, tiểu Thẩm được phép kéo cửa, trông thấy hai người trong xe một ngồi ghế trước một ngồi ghế sau, quần áo chỉnh tề nhưng mặt mày đều hơi mất tự nhiên. Chiếc bàn nhỏ ở giữa chẳng biết gấp gọn tự bao giờ, cốc nước uống dở đặt cạnh cửa xe sóng sánh cứ như vừa trải qua cơn rung lắc dữ dội.

Giang Nhược giấu đầu hở đuôi cài khoá áo phao, hỏi tiểu Thẩm có phải trưởng đoàn tìm mình không.

Giang Nhược nhận được đáp án khẳng định bèn đứng dậy, quẳng cho Tịch Dữ Phong câu "nhớ gọi" rồi lạnh lùng xuống xe.

Trên hành lang dẫn đến văn phòng trưởng đoàn, tiểu Thẩm hỏi nhân lúc bốn bề vắng tanh: "Có cần báo cáo việc này cho chị Trịnh không ạ?"

"... Việc gì?"

"Thì việc anh với Tổng giám đốc Tịch làm lành ấy."

Giang Nhược nghẹn họng: "Cô nhận ra à?"

Tiểu Thẩm nở nụ cười chuyên nghiệp: "Thật sự thì không nhận ra còn khó hơn."

Nghĩ cũng phải, đầu tiên cậu cuống quýt về Phong Thành rồi ngủ lại nhà Tịch Dữ Phong, hôm nay Tịch Dữ Phong cũng đích thân đến, ban nãy còn í ẹ như thế nữa... Dù là ai cũng không thể nào chỉ cảm thấy hai người là bạn bè bình thường.

Nhưng hai bọn cậu mới nói sẽ ở bên nhau thôi, quan hệ vẫn chưa ổn định.

Giang Nhược ngẫm nghĩ rồi nói: "Khi nào có dịp thích hợp tôi sẽ nói với chị Trịnh, giờ cứ giữ bí mật trước đã."

Gần một tuần sau đó Giang Nhược đều bận tối mắt tối mũi, quả tình chỉ có thể giữ liên lạc với Tịch Dữ Phong qua điện thoại.

Vở kịch sân khấu kết thúc buổi diễn cuối cùng, đáng lẽ Giang Nhược có hai ngày nghỉ nhưng tự dưng lại nhận được lời mời của một chương trình toạ đàm.

Trịnh Y Đình tính toán thấy thời gian phát sóng vào đúng dịp Tết Âm, vừa có thể tuyên truyền cho Vỏ bọc gửi đi Cannes năm nay lại vừa có thể tận dụng sức hút của vở kịch sân khấu, củng cố hình tượng nghệ sĩ không màng hư danh của Giang Nhược, đẹp cả đôi đường thế này thì nhất định phải tham gia.

Và thế là Giang Nhược tham gia.

Vì là cứu nguy đột xuất nên thời gian diễn tập kịch bản có hạn, Giang Nhược tập trung cao độ, hai ngày liền không sao chợp mắt, ghi hình xong người ngợm rã rời.

Cậu từ chối lời mời ăn tối của chương trình, đi theo tiểu Thẩm chỉ dẫn đến chỗ chiếc xe công vụ màu đen rồi dùng cả tay lẫn chân trèo lên xe, nhắm mắt nhắm mũi rúc vào lòng Tịch Dữ Phong.

Anh hỏi cậu muốn ăn gì, cậu chép miệng: "Muốn ngủ cơ... Về nhà ngủ."

Tịch Dữ Phong bèn đưa cậu về căn nhà mới thuê.

Cửa ở đây cũng là khoá vân tay, Tịch Dữ Phong cầm ngón tay Giang Nhược mở cửa, sau khi vào nhà thì bế cậu vào phòng ngủ.

Giang Nhược cực kỳ buồn ngủ mà vẫn không quên quan tâm "khách".

Cậu nhấc tay chỉ ra ngoài: "Phòng khách có tivi đấy, anh xem đi... Em ngủ một tiếng đã."

Thực tế là cậu ngủ hai tiếng.

Lúc thức dậy trời đã tối mịt, Giang Nhược ngái ngủ đi ra phòng khách thì thấy Tịch Dữ Phong đang xem tivi thật. Anh xem Hoa lộ diễn viên mà cậu tham gia đợt trước, vừa khéo đang chiếu tới tập "Tình yêu thầm lặng".

Giang Nhược lập tức tỉnh cả ngủ, nhào lên giằng điều khiển từ xa trên tay Tịch Dữ Phong: "Không cho xem cái này."

Cậu mở sang chương trình hài.

Bữa tối hai người ăn sushi. Từ khi dọn đến đây Giang Nhược đã đặt đồ ăn ngoài mấy bận, cậu chọn nhà hàng Nhật ngon nhất trong số đó và gọi hai món ăn nguội dễ tiêu hợp khẩu vị của Tịch Dữ Phong.

Ăn xong đã là mười giờ tối, chương trình hài chiếu đến tập ba luôn rồi.

Tịch Dữ Phong lo Giang Nhược mệt, ngồi một lát thì định đi về.

Áo bành tô vắt trên khuỷu tay, anh đi tới cửa thì sau lưng vang lên một giọng nói: "Anh đang đợi em nói câu đấy phải không?"

Tịch Dữ Phong xoay người lại, thấy Giang Nhược khoanh hai tay tựa vào tủ ngăn kéo cạnh cửa.

Cậu mặc áo bông ở nhà, tư thế uể oải mà nhàn nhã, đằng sau là ánh đèn sàn ấm áp, khớp hoàn toàn với mọi tưởng tượng của Tịch Dữ Phong về mái ấm gia đình.

Cũng bởi thế mà anh chợt thẫn thờ, cất giọng hỏi: "Sao em?"

Giang Nhược cười tươi rói: "Có phải anh đang đợi em bảo đêm nay đừng đi không?"

Nhớ hồi trước Tịch Dữ Phong từng cầm chân Giang Nhược trong địa bàn của mình vô số lần, bây giờ là lần đầu tiên Giang Nhược giữ anh ở lại một chỗ nào đó.

Địa bàn của Giang Nhược mang đặc trưng của riêng cậu, thoải mái và ấm cúng. Ngồi trên sô pha, nhận cốc sữa ấm Giang Nhược đưa, Tịch Dữ Phong bỗng cảm thấy hơi nóng phả vào mặt cũng khác những nơi khác.

Giang Nhược nói uống sữa trước khi ngủ có thể ngủ ngon hơn, còn bảo mình vừa mua máy pha cà phê tính tự xay hạt, mỗi buổi sáng làm một cốc cho tỉnh người.

Ngày trước hai người hiếm khi nói những chuyện thường nhật như thế này. Thế nên một lần nữa Tịch Dữ Phong nhận ra quan hệ giữa cả hai đã có sự thay đổi, đồng thời biết được Giang Nhược thật sự dự định sống ở đây thường xuyên.

Ít nhất trước khi hai người ổn định quan hệ, cậu sẽ không dọn sang sống cùng Tịch Dữ Phong.

Không phải không thể hiểu sự cẩn thận và nỗi lo của Giang Nhược, nên dù cảm thấy mất mát nhưng Tịch Dữ Phong không tỏ vẻ ngoài mặt.

Song Giang Nhược vẫn nhìn ra một vài đầu mối.

"Anh muốn hút thuốc hả?" Giang Nhược chỉ ban công: "Trong nhà cấm hút thuốc, anh ra ngoài đó thì được."

Tịch Dữ Phong hỏi ai đặt ra quy tắc cấm hút thuốc, Giang Nhược nhún vai trả lời: "Nhà em thuê, tất nhiên là em đặt quy tắc."

Tịch Dữ Phong bật cười, bỗng dưng cảm thấy thư thái.

Nếu đây là điều kiện tiên quyết của sự bình đẳng, nếu đây là bước đầu để hoạn nạn có nhau.

Lúc này cả hai đều không buồn ngủ, Giang Nhược - đã đánh một giấc - lại càng tỉnh như sáo, cậu mở phim lẻ, giảm âm lượng, vừa xem vừa nói chuyện với Tịch Dữ Phong.

Chủ yếu nói về những sắp xếp sau này.

Vực thẳm vừa giành được tượng vàng Kim Kê cho phim hay nhất tại Hạ Môn, sang năm Vỏ bọc sẽ tham gia tranh giải ở hạng mục chính của Liên hoan phim Cannes, áp lực từ mức độ quan tâm của công chúng ngày càng đè nặng Giang Nhược, cậu buộc phải đưa ra lời đáp hoàn hảo qua bộ phim quay sau Tết của đạo diễn Hứa.

Tịch Dữ Phong chăm chú lắng nghe, không phát biểu ý kiến đối với những gì Giang Nhược lựa chọn, chỉ dặn cậu đừng cố quá, phải đặt sức khoẻ lên hàng đầu.

Giang Nhược nghe mà trợn trắng mắt: "Chẳng biết ai bận tới nỗi phát sốt đâu."

Tịch Dữ Phong tặng cậu ánh mắt "như nhau cả thôi".

Sau đó chủ đề lại vòng về, Giang Nhược hỏi: "Hai năm nay em cũng đóng kha khá vai, anh thích nhất vai nào?"

Tịch Dữ Phong nhìn xoáy vào cậu, đáp án không cần nói cũng biết.

Giang Nhược giả vờ không hiểu: "Mọi người toàn bảo những vai em đóng rất giống con người em, đúng thế thật à?"

"Không giống." Tịch Dữ Phong nói: "Em chỉ là em."

"Thật không?"

"Thật."

"Em vẫn rất muốn nhận mấy vai khác xa con người em."

"Mai này có thể thử."

Từ ngữ quen thuộc chạm tới đáy lòng cậu, Giang Nhược mỉm cười nhìn Tịch Dữ Phong: "Này, anh còn nhớ anh nợ em nhiều cái mai này lắm không?"

Dĩ nhiên Tịch Dữ Phong nhớ, chẳng những nhớ mà còn có thể phân biệt chính xác sự khác nhau giữa khi ấy và bây giờ.

Giang Nhược của khi ấy dù cho thất vọng cũng không dám nói, ngoan ngoãn ngậm đắng nuốt cay; Giang Nhược của bây giờ có thể mạnh dạn thẳng thắn "tìm anh gây rối", "oán trách" anh không giữ đúng lời hứa.

Tịch Dữ Phong có thể khẳng định mình thích một Giang Nhược không kiêng nể gì, nghĩ sao nói vậy như thế này hơn.

Cũng vì vậy mà khi ngẫm lại thái độ ngang ngược hấp tấp muốn theo đuổi lại cậu trước đây, Tịch Dữ Phong không khỏi thấy sợ.

Chung quy hiểu tình yêu và biết cách yêu là hai chuyện khác nhau.

Giang Nhược vô cùng kiêu ngạo, sao có thể chịu được cách theo đuổi kiểm soát, ép buộc, thậm chí là uy hiếp đến tự do thân thể? Tình yêu dù có nồng nhiệt đến đâu chăng nữa cũng chẳng chịu nổi sự dày xéo thất vọng hết lần này tới lần khác.

Huống chi thói đời khó vẹn cả đôi đường, không thể đòi hỏi một người giữ nét kiêu căng đầy sức sống, trong khi vẫn phải ngoan ngoãn vâng lời mình.

May mà Giang Nhược bằng lòng nhắc nhở và thử lại lần nữa, nếu không hai người họ sẽ thật sự trở thành người dưng.

Thế nên sau khi đồng ý với Giang Nhược sẽ làm tròn lời hứa, Tịch Dữ Phong lại liên tục đồng ý những yêu cầu khác.

"Anh cũng thấy rồi đấy, làm người yêu thì em có chính kiến của riêng em, không thể cái gì cũng nghe theo anh được." Giang Nhược nói: "Em còn quản này quản nọ nữa, ví dụ như bắt anh ra ngoài hút thuốc."

Tịch Dữ Phong đáp ngay: "Sau này anh sẽ ra ngoài hút."

"Em muốn bọn mình phải bàn bạc với nhau, không được lúc nào cũng là một mình anh quyết định."

"Được."

"Không được không trả lời tin nhắn, nếu bận thì xong việc cũng phải trả lời."

"Ừm."

"Ốm phải nói với em, không cho chịu đựng một mình."

... Ừ."

"Lần sau đi ăn nướng anh không được ở trên xe, phải vào quán ăn với em."

"..."

"Ok không?"

"... Ờ."

Giang Nhược thăm dò tới tấp giới hạn của Tịch Dữ Phong, cực kỳ hài lòng trước sự "nhượng bộ" của anh.

Tất nhiên là phải có qua có lại mới toại lòng nhau.

Giang Nhược nghiêng người đặt một tay lên vai Tịch Dữ Phong rồi tì cằm trên mu bàn tay.

Tịch Dữ Phong xoay mặt, chóp mũi cả hai như sắp chạm vào nhau, tầm nhìn hệt nam châm hút lấy nhau.

"Còn nữa," Giang Nhược dòm anh, đuôi mắt phơn phớt đỏ: "Thỉnh thoảng em lại làm biếng, không muốn tự..."

Cậu nói rất chậm, hai chữ cuối gần như không phát ra tiếng, Tịch Dữ Phong đoán được từ ấy qua khẩu hình của cậu rồi thốt nhiên hít thở không thông.

Đến khi hô hấp trở lại bình thường, hơi thở nóng rực của anh phả vào bên má Giang Nhược.

Giang Nhược nghe thấy Tịch Dữ Phong nói "không sao", "anh làm cho em".

Trong buồng tắm kính nước chảy róc rách, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt.

Bàn tay với khớp xương tinh tế men dọc gáy xuống sống lưng, lần từng chút đến đích.

Khi sắp vào sâu, Giang Nhược sực nhớ ra gì đó rồi gian nan ngẩng đầu, vừa thở gấp vừa hỏi: "Cả năm nay, anh không, không tìm ai khác thật à?"

Tịch Dữ Phong nhìn Giang Nhược qua làn hơi nước mờ ảo, ánh mắt đê mê mà say đắm.

Đây mới là giờ phút khắc chế và ẩn nhẫn thật sự.

Cũng không phải Giang Nhược không cảm nhận được phản ứng ngày càng rõ rệt của người đang ôm mình, đặc biệt là những động chạm ở phía sau.

Tịch Dữ Phong ôm trọn Giang Nhược vào lòng đặng cúi đầu hôn cậu, các động tác khác vẫn không ngơi nghỉ, thô bạo ngăn chặn tiếng rn rỉ giữa răng môi.

Anh ghé tai cậu cất giọng trầm khàn: "Lát nữa em thử... là biết ngay thôi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio