Biết được quá nhiều, Dương Niệm Thù không biết mình nên phản ứng như thế nào.
Cậu thấy mình vẫn luôn rất thông minh, nhưng sao dạo này đại não lại toàn giống như bị đứng máy.
Hít sâu một chút, Dương Niệm Thù sắp xếp lại mạch suy nghĩ, chậm rãi mở miệng, "Anh nói, là vì anh thích em, nên mới muốn kết hôn với em sao?"
"Ừm." Lục Hành gật gật đầu, trả lời một cách vô cùng nghiêm túc, "Anh nghĩ là em cũng biết, anh đã thể hiện rất rõ ràng rồi mà."
"Em không biết." Lúc Dương Niệm Thù phủ nhận cũng rất nghiêm túc, "Biểu hiện của anh không rõ ràng dù chỉ là một chút."
"Lần trước em hỏi có phải anh đang theo đuổi em không, anh thừa nhận rồi còn gì." Giọng điệu của Lục Hành có chút tủi thân, mi mắt anh rũ xuống, thoạt nhìn có vẻ bất lực.
"Cái đó không phải anh chỉ nói đùa thôi sao?" Dương Niệm Thù đảo mắt, giống như nhớ ra gì đó, "Em thấy anh rất thích đùa giỡn như thế."
"Không phải nói giỡn." Lục Hành nhấp miệng, thanh âm có chút nhỏ, mềm giọng, vẫn chưa hết ấm ức, "Anh nói thật.
Lúc trước kêu cái gì mà con dâu nuôi từ bé, cũng là vì thích em nên mới nói như thế."
"Em..." Dương Niệm Thù nhíu mày, lui về sau một bước, "Em, em không nghĩ sẽ yêu đương ở đây."
"Vậy em muốn yêu ở chỗ nào?" Lục Hành ngẩng đầu, vô cùng phối hợp, "Còn anh thì ở đâu cũng được, nghe em tất."
Dương Niệm Thù: "...."
Thở dài, quyết định nói rõ ràng, "Khi mẹ hết bệnh rồi, em phải về quê."
"Trở về sao? Yêu xa anh cũng không thành vấn đề," Lục Hành nói, "Anh có thể đến thăm em thường xuyên, ngồi trực thăng chỉ cần hơn một giờ thôi.
Tốt nghiệp cấp ba rồi, anh còn muốn vào chung một trường đại học với em."
"Không phải," Dương Niệm Thù có hơi nóng nảy, cậu ổn định tinh thần, lại lựa lời, "Hành ca, chúng ta không xứng."
Tạm dừng một chút, lại nói, "Anh cũng thấy gia cảnh nhà em rồi đó, một trời một vực so với nhà anh.
Em cảm thấy, em không xứng ở bên anh."
Nhà Lục Hành vừa có tiền vừa có quyền, nếu đem ra so sánh, Dương Niệm Thù cảm thấy mình chính là lọ lem thời hiện đại.
Không phải cậu đang tự ti, chỉ cảm thấy hoàn cảnh sống của hai người không giống nhau, bối cảnh gia đình cũng khác biệt, không hợp.
Lục Hành nghe thấy lý do từ chối này của cậu, không thấy giận, mà lại còn bông đùa, "Heo nhỏ họ Dương, sáng tinh mơ đã diệt vong rồi, đừng rối rắm chuyện môn đăng hộ đối nữa."
Dương Niệm Thù: "......."
Lục Hành rất kiên nhẫn hỏi, "Em cảm thấy gia đình của chúng ta không xứng?"
Dương Niệm Thù gật gật đầu.
Lục Hành lại tiếp tục hỏi, "Nói cách khác, em đâu có cảm thấy hai người chúng ta không xứng đôi đâu đúng không?"
Dương Niệm Thù bị nghẹn một chút, ngẩng đầu, phát hiện Lục Hành đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Thiếu chút nữa cậu quên mất, người này là con quỷ logic, thiếu chút nữa lại bị anh xoay vòng.
Dương Niệm Thù cảm thấy đã đến lúc mình phải tàn nhẫn, "Em cảm thấy, tụi mình cũng không xứng đôi."
"Heo nhỏ à, em ngang ngược quá đi." Lục Hành mím môi, trông rất đáng thương, "Mọi người đều thấy chúng ta rất xứng, không tin em đi hỏi thử đi."
Dương Niệm Thù: "Hỏi ai cơ?"
"Bạn cùng phòng của em đó." Lục Hành nói, "Còn có cả bọn Cao Hưng, bọn họ đều cảm thấy chúng ta là một cặp trời sinh."
"Nếu mà đem chuyện này đi hỏi," Dương Niệm Thù cắn răng, ấp a ấp úng, "Thì bọn họ tất nhiên sẽ nói thế vì phép lịch sự thôi."
Lục Hành nói, "Chiều cao rất xứng."
Em ngẩng đầu, anh cúi đầu, là mình có thể hôn nhau.
"Diện mạo cũng xứng."
Đều đẹp.
"Học lực cũng xứng."
Về sau không cần rối rắm chuyện đăng kí thi vào trường đại học nào, em muốn theo học ở đâu, anh sẽ đi theo đó.
"Tính cách cũng hợp nhau."
Đều biết nói giỡn.
"Còn có cả tin tức tố."
Em thích mùi của anh, anh cũng thích mùi của em.
Lục Hành nói xong, dùng ánh mắt thâm tình mà nhìn qua, tổng kết, "Chỗ nào cũng xứng."
Lúc này Dương Niệm Thù mới phát hiện, Lục Hành đã có chuẩn bị sẵn, lời nói quả thực không chê vào đâu được, đúng là tích thủy bất lậu.
Tích thủy bất lậu – 滴水不漏 – dī shuǐ bù lòu - một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào.
Cậu vốn cảm thấy mình là đứa miệng mồm nhanh nhảu, nhưng sao lúc này lại nghèo từ ngữ đến như thế.
Đành phải cam chịu, "Anh mới ngang ngược."
"Ừm, em nói anh ngang, thì là anh ngang." Kiểu thái độ này của Lục Hành, đúng là quá ngoan ngoãn.
Giọng điệu anh rất mềm mại, như đang làm nũng, "Vậy em có thể cho anh..
ngang ngược một chút không?"
Thân thể Dương Niệm Thù run lên một chút, "Anh, anh để em thở một chút đi."
Lục Hành tự giác lùi về sau hai bước, chừa khoảng không gian giữa cả hai.
"Quê em ở huyện Khang, hoàn cảnh sống rất khổ cực." Dương Niệm Thù có chút không nói nên lời, vội tìm lý do thoái thác, "Chỉ sợ anh không quen được."
"Anh có thể chịu khổ được, nhất là chịu khổ vì em.
Em quên rồi sao, lúc trước anh đến đó, thích ứng vô cùng tốt.
Ở trong lều cũng được, bơi lội cũng được, leo núi cũng được." Lục Hành nói, "Muốn anh đi ở rể, cũng được nốt."
Dương Niệm Thù: "......"
"Tụi mình thử nhé, được không em?" Lục Hành tiếp tục nói, thanh âm rất bình tĩnh, sự tủi thân lúc nãy đã không còn, thay vào đó là chút nài nỉ bất lực,
"Heo nhỏ, nếu như em không thích anh, tụi mình không thể thành đôi, thì người thiệt thòi vẫn chỉ có mình anh thôi, em đâu có bị tổn hại gì."
"Thử một lần thôi, có được không?"
Dương Niệm Thù: "......."
"Em..
anh để em về suy nghĩ lại."
Đèn đường không tải nổi dòng điện, "Phực" một tiếng, tắt hẳn.
Mọi thứ liền hóa tối đen, ánh trăng mờ ảo không tài nào xuyên qua nổi tán cây dày sum xuê.
Ở chỗ khuất sáng, khóe miệng Lục Hành cong cong, nụ cười đầu tiên mà anh có trong đêm nay.
Lục Hành đưa Dương Niệm Thù đến cửa kí túc xá, có lẽ lúc nãy vừa mới nói quá nhiều, cả đường về, hai người đều yên lặng.
Lúc này Lục Hành cũng khá là biết điều, không đòi đi lên uống nước nữa.
Đứng ở ngoài cổng, Lục Hành cúi đầu, nhẹ nhàng nói,
"Heo nhỏ, chúc em sinh nhật vui vẻ!"
- ----
Nếu bạn không đọc bộ truyện này trên địa chỉ .w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___, bạn đang đọc lậu.
-----
Dương Niệm Thù mơ mơ hồ hồ mà về phòng, lúc tới cửa, đèn đã tắt, đã giờ rồi, mải nói chuyện mà không hay là đã ngốn mất hơn nửa tiếng.
Vốn cậu đã định sẵn từ trước, cậu sẽ trở về huyện Khang, theo học ở huyện Khang, sinh sống ở huyện Khang.
Bởi vì Dương Thụ sinh bệnh, cậu mới đặt chân đến nơi này, chỉ là dự thính mà thôi.
Không ngờ bệnh của mẹ trở nặng, khiến mọi dự định của cậu bị trì hoãn cho tới tận bây giờ.
Làm xong giải phẫu, còn phải tiếp tục làm trị liệu, theo như những gì viện trưởng Trần nói, ít nhất phải đến một hai năm, còn cả khoảng viện phí kếch xù kia nữa.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy Lục Hành rất ngốc, chẳng lẽ anh không sợ cậu là loại đào mỏ sao, lừa tình, rồi lại lừa luôn cả tiền.
Vốn dĩ mọi chuyện rất đơn giản, thích thì ở bên nhau, không thích thì từ chối, giờ lại lòi ra nhiều chuyện như thế, quá phức tạp.
Dương Niệm Thù mở cửa, mới vừa bước vào, bỗng có ba người nhảy ra từ sau cánh cửa, tay cầm đèn pin kéo cậu vào trong, sau đó bao vây lấy cậu.bg-ssp-{height:px}
"Hê hê hê, vừa mới làm gì đóa, khai mau!" Đường Giản nhảy đến trước mặt Dương Niệm Thù, khiến cậu hoảng hồn.
Trương Nghệ Hiên vươn đầu, ngửi Dương Niệm Thù từ đầu đến chân,
"Ái chà chà, toàn là mùi yêu đương nồng nặc, khó ngửi muốn chết."
Dương Niệm Thù đẩy mọi người ra, "Tớ không làm gì cả."
"Không làm gì sao giờ này mới mò về?" Từ Tâm Thủy reo lên, "Bộ các cậu đi giải đề Olympic Toán chắc."
"Tớ đi rửa mặt đây." Dương Niệm Thù đoạt lấy đèn pin trong tay Đường Giản, đi vào toilet.
Vốc một vốc nước lạnh rửa mặt, Dương Niệm Thù mới cảm thấy bình tĩnh được một chút.
Tắm rửa rồi lên giường, lăn qua lộn lại, ngủ không được.
Ba người kia cũng không ngủ, nằm trên giường chơi.
"Đường Giản, hôm nay không rút thăm hả?" Dương Niệm Thù hỏi.
"Không." Đường Giản cảm thấy kỳ quái, ngày thường Dương Niệm Thù rất sợ rút thăm, hôm nay lại chủ động yêu cầu, có gì đó sai sai.
"Cậu muốn rút cái gì?"
"Thì cái chương trình hôm trước ý, chuyến xe cuối trong đêm." Dương Niệm Thù nói.
"Hôm nay không có, mỗi tuần chỉ có một tập thôi."
"Ừa." Dương Niệm Thù có chút tiếc nuối.
Cậu muốn nghe lại chuyên mục giao lưu qua đường dây nóng của Quỷ đại ca.
Có vẻ Quỷ đại ca là chuyên gia tư vấn chuyện tình cảm.
Dương Niệm Thù suy nghĩ miên man, lại bị tiếng rống của Trương Nghệ Hiên làm giật mình.
"Máaa, cái tên xấu xa này, dám gửi cái gì cho tớ vậy," Trương Nghệ Hiên giả giọng, kêu lên giống như chim Hỉ thước, "Xấu vãi nhái!"
Chim Hỉ thước: (喜鹊) từ xưa đã có vinh dự được xem là loại chim mang điềm tốt lành.
Người xưa cho rằng thước linh có thể báo hỉ, cho nên gọi là "Hỉ thước".
Trong dân gian đa phần lấy chim Hỉ thước để ví với những việc vui mừng, trong tập tục truyền thống Trung Quốc, chim Hỉ thước được cho là một loại chim cát tường báo hỉ.
Cái giọng điệu này, không có chút trách móc nào, ngược lại còn có vẻ rất hưng phấn mừng rỡ.
"Ai gửi, là gì vậy?" Từ Tâm Thủy nằm ở giường kế bên, vén mùng lên nhảy qua đó.
"Má, đám phòng bên đúng là quá đồi trụy, các cậu mau qua đây xem đi! Coi bọn nó gửi cái gì nè?" Từ Tâm Thủy nhảy tới nhìn vào máy tính trước mặt Trương Nghệ Hiên, nhìn chằm chằm không nhúc nhích.
"Chờ tớ nữa!" Đường Giản lập tức tham gia, "Chúng ta phải cùng nhau lên án cái đám thô thiển đó mới được!"
Ngoài miệng thì la hét thế thôi, nhưng ai nấy cũng hớn hở ra mặt.
Dù gì cũng ngủ không được, Dương Niệm Thù theo Đường Giản, bò lên giường của Trương Nghệ Hiên.
Khi bốn vị thẩm phán viên đạo đức đầy mình đã tụ tập đủ rồi, Trương Nghệ Hiên click mở video được gửi tới.
Đây là một bộ phim heo AO điển hình, Alpha trên màn ảnh hé miệng, để lộ răng nanh thật dài, cắn xuống cổ của Omega.
"Phập" một tiếng, tuyến thể của Omega bị cắn nát, máu tươi đầm đìa.
"U là trời, dạy hư trẻ nhỏ quá đê." Đường Giản vừa chửi, vừa xem vô cùng chuyên chú, "Quá bạo lực."
Dương Niệm Thù sợ tới mức sờ soạng sau cổ mình một chút, lúc Lục Hành cắn cậu đâu có máu me như vậy, cậu còn thấy thoải mái muốn chết.
Thế nhưng Omega trong video cũng có vẻ rất hưởng thụ.
"Ôi má ơi, trái tim nhỏ của mị!" Trương Nghệ Hiên vuốt ngực thở dốc, "Đỡ không nổi luôn á, sao lại có thể như vậy chứ?!"
Cốt truyện bắt đầu tiến vào giai đoạn gay cấn, ba nhà đạo đức học vừa phê phán, vừa xem thật vui vẻ.
Dương Niệm Thù cảm thấy, nếu không phải đã đánh răng rồi, có khi bọn họ sẽ vừa cắn hạt dưa, vừa chỉ trích khía cạnh đạo đức của bọn phòng bên.
Video không dài, năm phút, chỉ trong năm phút ngắn ngủi, Omega bị đánh dấu vĩnh viễn.
Xem xong sau, ba nhà đạo đức học bắt đầu mở tọa đàm.
Dương Niệm Thù hỏi trước, "Vì một bộ phim heo mà phải bị đánh dấu vĩnh viễn, tớ thấy không đáng chút nào."
"Ha ha ha."
Sự ngây thơ của Dương Niệm Thù đổi được sự chế nhạo của các chuyên gia ngành đạo đức học.
"Giả thôi!" Thiếu niên tuổi thành niên - giả ngây thơ - Đường Giản giải đáp nghi vấn cho cậu, "Mới có năm phút, làm sao mà đủ chứ?"
"Thế phải bao lâu mới xong?" Dương Niệm Thù khiêm tốn muốn học hỏi.
"Ít nhất cũng phải một giờ."
"Tới mức đó luôn?!"
"Nghe nói có thể lâu hơn nữa." Đường Giản cam đoan, "Tớ cảm thấy, chắc Lục giáo thảo không chỉ có một tiếng thôi đâu."
Dương Niệm Thù tự động câm miệng.
Cái đám này đúng là quá lợi hại, dù cho đề tài có là gì, cuối cùng cũng sẽ đổi mục tiêu thành cậu cùng Lục Hành.
"Tớ cũng thấy thế."
"Thấy thế +."
"Niệm Thù, cậu thấy sao?" Từ Tâm Thủy thấy Dương Niệm Thù giả chết, trực tiếp cue cậu vào, "Là một con cẩu không độc thân duy nhất trong phòng, sao cậu ngây thơ thế!"
"Tớ không biết, tớ muốn đi ngủ." Dương Niệm Thù xoay người, vùi đầu vào gối, không nói lời nào nữa.
"Thế thì không được rồi, cái gì mà cũng không biết như thế thì nguy hiểm lắm."
"Đúng vậy, Niệm Thù à, phải biết trau dồi kiến thức về mảng giáo dục giới tính chứ."
"Có gì không hiểu thì phải hỏi, bọn tớ rất sẵn lòng."
Dương Niệm Thù không đáp lại, ba người kia nói chuyện thêm một chút, thấy hết vui rồi, liền tách ra mạnh ai chơi phần người nấy.
Dương Niệm Thù đang chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên di động hiện lên một tin nhắn.
Lục Hành: 【 Heo nhỏ, em ngủ chưa? 】
Dương Niệm Thù: 【 Sắp ngủ rồi.
】
Lục Hành: 【 Em đã hỏi bạn cùng phòng chưa? 】
Dương Niệm Thù: 【 Hỏi cái gì cơ? 】
Lục Hành: 【 Chúng ta có xứng đôi không ấy? 】
Dương Niệm Thù quay đầu, khẽ nhìn các nhà đạo đức học, yên lặng gõ chữ:【 Chưa hỏi.
】
Lục Hành: 【 Anh thì hỏi rồi.
】
Ngay sau đó, ảnh chụp màn hình được gửi qua, là tin nhắn của Lục Hành cùng Cảnh Trực và Cao Hưng, 【 Bọn họ cảm thấy hai người chúng ta vô cùng xứng đôi.
】
Dương Niệm Thù: "......."
Lục Hành: 【 Ngủ ngon, mai gặp nhé! 】.