Khách khứa tới rồi, Dương Niệm Thù cùng Lục Hành ăn mặc chỉnh tề, xuống lầu đón khách.
Nhà Lục Hành có rất nhiều họ hàng, đại đa số là bên nhà ngoại.
Lục Minh Đường cũng tới, không có dì Vương, Vương Trung đi theo phía sau hắn.
Dương Niệm Thù đi theo Lục Hành, mặt cười đến nỗi cứng đơ.
Tham quan xong nhà mới của hai người xong, Trần Tú Cầm bảo trợ lý đưa mọi người tới nhà hàng dùng tiệc, Dương Niệm Thù mới nhàn rỗi được một chút.
"Mẹ con thế nào rồi?" Trần Tú Cầm bảo Lục Hành đi tiễn khách mới có cơ hội nói chuyện riêng với con dâu, "Nghe viện trưởng Trần nói, cuộc phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi."
Dương Niệm Thù nghiêm túc mà trả lời, "Nhờ sự giúp đỡ của dì, mẹ con đã khỏe lại rồi ạ."
Trần Tú Cầm rất ôn hòa, càng nhìn cậu càng thấy thích, "Sao lại kêu dì rồi?"
"Con xin lỗi." Dương Niệm Thù đi theo Lục Hành nửa ngày, toàn phải kêu cô dì, bị lỡ trớn.
Cậu nhìn xung quanh, không còn ai nữa, vội vàng sửa miệng, "Mẹ!"
"Chờ mẹ con hồi phục rồi, đưa mẹ đi xem chị ấy, được không?" Trần Tú Cầm vô cùng săn sóc.
"Dạ.
Lục Hành đến bệnh viện với con rất nhiều lần rồi, viện trưởng Trần nói thêm vài hôm nữa có thể bắt đầu làm trị liệu hồi phục chức năng." Dương Niệm Thù thật sự rất biết ơn Lục Hành cùng Trần Tú Cầm, đứng thẳng người, cúi đầu biểu hiện sự cảm kích đối với Trần Tú Cầm, "Cảm ơn mẹ!"
Trần Tú Cầm thấy bộ dáng cậu vừa nghiêm túc lại vừa đáng yêu, rốt cuộc cũng hiểu tại sao Lục Hành cứ muốn trêu chọc cho người này đỏ bừng mặt mũi.
Rõ ràng là một khuôn mặt rất non nớt, nhưng lại tỏ vẻ người lớn, chép miệng, xụ mặt, khiến người ta muốn trêu, "Thế con lấy gì để cám ơn mẹ đây?"
Dương Niệm Thù nghĩ ngợi, nghiêm túc mà trả lời, "Mẹ yêu cầu con làm cái gì, con sẽ làm cái đó."
Trần Tú Cầm có tiền, có sự nghiệp, có năng lực, còn cậu cái gì cũng không có, thật sự không biết đem cái gì ra để cảm tạ người kia cả, nói câu này ra, giống như đang giở trò ngân phiếu khống vậy.
Ngân phiếu khống, hoặc bad cheque - những tờ séc không thể quy đổi thành tiền mặt được vì nó được ký phát trên một tài khoản không tồn tại hoặc không có đủ số dư, là một hành động lừa đảo, trái pháp luật.
"Đây là do con nói đó nha." Trần Tú Cầm cười cười, tiếp tục trêu, "Mẹ muốn có cháu, không quan trọng là nam hay nữ, Alpha hay Omega, mẹ đều thích."
Dương Niệm Thù ngẩn người, mặt đỏ lên, hé miệng nửa ngày, mới chậm rãi thốt ra một chữ, "Vâng.."
Trần Tú Cầm vẫn luôn nhìn vẻ mặt của cậu biến hóa, cười vô cùng vui vẻ.
"Niệm Thù, con đáng yêu quá đi, mẹ nói giỡn thôi." Trần Tú Cầm nghiêm túc, "Mẹ rất mến con, cũng rất mong con cùng A Hành có thể được dài lâu.
Nhưng mà chuyện của hai đứa, phải do hai đứa tự mình quyết định.
Mẹ sẽ không dùng chuyện của mẹ con để ép con phải thế này thế nọ, nếu con không muốn, cuộc hôn nhân của con và A Hành có thể chấm dứt bất cứ lúc nào theo ý con."
Trần Tú Cầm nói thêm, "Omega rồi sẽ sinh con, nhưng mà sẽ sinh cho Alpha mà người đó cảm thấy đáng giá, đáng để yêu, đáng để phó thác cả đời, A Hành là một đứa con ngoan, nhưng mẹ cũng đâu chắc được nó sẽ là một người chồng tốt, con cần phải suy nghĩ cho kĩ, đừng để cái thứ gọi là cảm động khiến mình lầm đường sai lối, mẹ không mong con sẽ vì muốn báo ơn mà hy sinh hạnh phúc của riêng mình."
Trần Tú Cầm vừa dứt lời, Lục Hành đã trở lại.
Anh nhìn gương mặt đỏ ửng của Dương Niệm Thù, nhịn không được mà xoa xoa vài cái, phát hiện mặt cậu còn rất nóng.
"Heo nhỏ, vừa nói gì với mẹ đấy?"
"Bí mật." Dương Niệm Thù bắt lấy bàn tay đang sờ loạn của anh bỏ xuống.
Đôi tay của Lục Hành bị bắt lấy, dứt khoát đổi mục tiêu qua vành tai của Dương Niệm Thù, cố ý thổi khí, "Bí mật gì cơ, anh nghe nữa."
Dương Niệm Thù nhìn anh, nói, "Không có gì, đùa vui với nhau thôi."
"Đùa gì cơ?" Lục Hành rút tay về, lại sờ mặt cậu.
"Mới đầu là nói đùa, về sau lại nói thật." Dương Niệm Thù nói, "Mẹ nói muốn có cháu nội."
"Đúng là mẹ rất thích con nít," Lục Hành nhớ lại, "Anh họ con của dì hai anh sinh một cặp thai long phượng, thường xuyên gọi đến khoe với bà ấy."
"Có một khoảng thời gian, ngày nào mẹ cũng nói với anh, khi nào thì anh mới có thể kết hôn sinh con vậy?"
Nói xong, Lục Hành mới sực nhớ ra, "Chẳng lẽ mẹ bảo chúng ta cũng nên có con à?"
Dương Niệm Thù nhìn anh, không nói gì, xem như cam chịu.
"Mẹ giỡn thôi," Lục Hành xoa đầu cậu, "Giỡn không vui tí nào."
Dương Niệm Thù không nghĩ nhiều, hỏi, "Anh cũng thích em bé sao?"
"Thích chứ." Lục Hành nắm tay cậu, khẽ vuốt, "Trong mắt anh em chính là một em bé, vừa mềm mại lại vừa thơm tho, muốn cắn lắm luôn."
Lục Hành sấn tới, cắn lên vành tai Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù cười đẩy anh, nhón chân cắn ngược anh một miệng trên tuyến thể sau cổ của Lục Hành.
Dương Niệm Thù thử tưởng tượng, Lục Hành dùng cách gì để cắn cậu, nếu cắn rách da thì chắc phải cắn mạnh nhỉ.
Bị anh cắn hai lần, cậu không cảm thấy đau, chỉ là trong lòng có chút sợ hãi.
Lục Hành cúi đầu cho cậu cắn, chỉ cảm thấy hơi ngứa, chắc là để lại dấu răng rồi, sau đó lại cảm nhận được hai cánh môi mềm ướt đang dừng trên làn da của mình.
"Em thích con nít sao?" Lục Hành bỗng nhiên vô cùng muốn biết đáp án, tuy rằng ngoài mặt anh vẫn rất bình tĩnh.
"Thích, con nít trắng trẻo mập mạp, ngây ngô đáng yêu như vậy, ai lại không thích chứ?" Dương Niệm Thù nói xong, chớp chớp mắt nhìn Lục Hành, "Cả hai người chúng ta đều đẹp như vậy, con của chúng ta chắc chắn sẽ càng đáng yêu."
Lục Hành bỗng cảm thấy nôn nao, nhỏ giọng hỏi, "Heo nhỏ, em muốn có con với anh sao?"
Dương Niệm Thù nghiêng đầu nghĩ ngợi, "Gia sản nhà anh nhiều như vậy, chắc phải sinh mấy đứa mới đủ để kế thừa nhỉ?"
Giọng điệu cậu rất nhẹ nhàng, nửa phần trêu chọc, híp mắt, cười ranh mãnh.
Lục Hành không cười, ánh mắt u ám, không biết đang suy nghĩ đến cái gì.
Anh kéo Dương Niệm Thù vào lòng, hỏi, "Em nói thêm nữa đi, anh làm thật thì đừng trách."
Dương Niệm Thù ngậm miệng, đảo mắt.
Cậu không nghĩ tới vấn đề này, vấn đề kết hôn sinh con này, lúc trước vẫn còn rất xa xôi.
Xét theo mối quan hệ hiện tại của cậu và Lục Hành, nếu dự tính cho những ngày về sau, sinh con là một chuyện không thể bị bỏ qua.
"Omega bị đánh dấu đều phải sinh con." Dương Niệm Thù hỏi, "Tuyến thể của em có vấn đề, không biết có thể sinh được không nữa?"
"Heo nhỏ, em biết tạo em bé phải làm thế nào ư?" Lục Hành cười.
"Biết chứ." Dương Niệm Thù nói, "Max điểm môn sinh học."
"Vậy em nói anh nghe thử, học bá heo heo."
Thanh âm Lục Hành rất thấp, chui vào lỗ tai, rất ngứa.
"Anh đừng có mà hống hách." Dương Niệm Thù nhích người sang bên cạnh, thấp giọng nói, "Lúc động dục, bị đánh dấu vĩnh viễn, khoang sinh sản sẽ mở ra......"bg-ssp-{height:px}
Cậu càng nói càng nhỏ giọng, đến lúc sau thì im bặt.
Cậu nói rất rõ, Lục Hành cũng nghe không sót chữ nào.
"Ý của em là, em nguyện ý để anh đánh dấu vĩnh viễn?" Lục Hành sờ đầu cậu, "Em mới thôi đó."
"Em đâu có nói là ngay bây giờ." Dương Niệm Thù chạy về phía trước hai bước, "Anh đừng nghĩ nhiều."
"Anh đâu có nghĩ gì, em mới là kẻ gợi chuyện trước." Lục Hành ra vẻ một tên tội phạm đang đứng trước vành móng ngựa, tâm tư mãnh liệt trong lòng không tự chủ được mà để bị lộ ra ngoài.
"Chọc ca ca rồi còn muốn chạy, hửm?" Lục Hành tiến lên hai bước, nắm lấy tay Dương Niệm Thù, túm cậu vào trong lòng.
Tin tức tố của Alpha lại mạnh mẽ đánh úp, bao vây xung quanh cậu.
Dương Niệm Thù tránh một chút, "Ca ca, chúng ta đến khách sạn đi, đừng để khách khứa đợi lâu.".
Đam Mỹ Hay
Lục Hành ôm cậu thật chặt, đưa mặt cọ vào vành tai cậu, "Heo nhỏ, để ca ca ôm một cái."
Lục Hành ôm hôn Dương Niệm Thù, hương vị ngọt ngào làm người ta như phát nghiện, không muốn tách ra.
~
Trần Tú Cầm gọi vài cuộc điện thoại, hai người mới chậm rãi xuất hiện.
Trần Tú Cầm đứng ở ngoài cửa, đánh Lục Hành hai cái, nhỏ giọng nói với con trai, "Con biết chừng mực cái, đừng ức hiếp Niệm Thù."
"Con có ức hiếp ai cũng không bao giờ ức hiếp em ấy." Lục Hành nhìn vào bên trong, hỏi, "Tới đủ hết rồi à mẹ?"
"Gần đủ rồi, còn vài người."
Vốn chỉ định đãi sáu bàn, khách mời đều là những họ hàng thân thiết, không ngờ có vài người bà con xa biết được chuyện kết hôn của Lục Hành, chủ động gọi điện báo mình cũng muốn tới, cuối cùng lại tăng lên thêm sáu bàn nữa, tổng cộng mười hai bàn.
Sợ có vài người Lục Hành không biết mặt, Trần Tú Cầm đứng bên cạnh hai người, giúp cả hai chào hỏi.
Ngay cổng vào có trưng bày ảnh chụp của cả hai, do Mã Cát chọn giúp.
Hai người mặc Hán phục, ngồi trên ghế, chắp tay làm lễ.
A đẹp trai O cũng không kém, xứng đôi mười phần.
Vài đợt khách tới, Lục Hành đều không quen, Dương Niệm Thù lại giống cái máy đọc lại, Trần Tú Cầm kêu cái gì, bọn họ liền kêu y chang.
Mãi cho đến khi giờ, hai người đàn ông trung niên đi theo một người đàn ông lớn tuổi khác tới.
Trần Tú Cầm vô cùng nhiệt tình mà tiếp đón, "Chú Năm, lâu rồi mới thấy chú."
"A Hành, Niệm Thù." Trần Tú Cầm giới thiệu cho cả hai, "Đây là ông ngoại Năm, đây cậu Chính Xương, còn đây là cậu Chính Tường."
Dương Niệm Thù ngẩng đầu lên, thân thể run lên một chút, bối rối kêu một tiếng, "Chào cậu Chính Tường."
Ông ngoại Năm khẽ nhìn Dương Niệm Thù một cái, gật đầu, "Tú Cầm, con trai con rất được."
Trần Tú Cầm đưa hai người vào trong, Trần Chính Tường lại không nhúc nhích, đứng trước tấm ảnh chụp của cả hai nhìn một lát, rồi mới quay đầu nói với cả hai, "Chúc mừng, hai đứa rất xứng đôi."
Sau khi Trần Chính Tường vào trong rồi, Lục Hành cảm giác được Dương Niệm Thù không được tự nhiên.
Dương Niệm Thù có hơi rối rắm, tuy rằng Trần Chính Tường cũng không ép uổng gì cậu, đối với cậu vẫn rất chừng mực, nhưng cậu vẫn cảm thấy mất tự nhiên, dù gì thì hai người cũng từng bàn chuyện cưới hỏi, suýt chút nữa là đã thành.
Lục Hành bỗng nhiên nhớ ra, khẽ khều cậu, hỏi, "Đó là Trần tổng?"
Dương Niệm Thù nhìn anh, gật gật đầu.
Nhưng trong lòng Trần Chính Tường lại rất nhẹ nhàng, hắn cũng đâu làm ra chuyện gì trái với lương tâm, chỉ là muốn tìm một người vợ xinh đẹp một chút, tuy rằng không thành công thì cũng đâu cần phải xoắn xuýt, chỉ là hai người không có duyên phận mà thôi.
Ai mà ngờ được vòng đi vòng lại, cuối cùng cả hai biến thành họ hàng đâu chứ.
Trần Chính Tường đi WC xong, cúi đầu rửa tay, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Hành đang đứng ở phía sau..
Trần Chính Tường là một kẻ rất thông minh, lập tức liền đoán được, cháu trai của hắn đã biết hết mọi chuyện.
"Con là A Hành đúng không," Trần Chính Tường rút khăn giấy ra lau tay, "Chúc hai con trăm năm hạnh phúc."
Lục Hành mới vừa đi hỏi Trần Tú Cầm, ông ngoại Năm là em họ của ông ngoại, bình thường không hay qua lại với nhau lắm.
Năm con trai lớn cùng con thứ của ông ngoại Năm kết hôn, ông ngoại của Lục Hành và Trần Tú Cầm đều đến uống rượu mừng, đây là đang đi để đáp lễ."
"Cảm ơn cậu." Lục Hành đứng rất thoải mái, "Ai cũng chúc tụi con trăm năm hạnh phúc.
Con nghe nhiều rồi, muốn nghe cậu đổi sang một lời chúc khác có được không."
Dù biết rõ Niệm Thù và Trần Chính Tường không có dính dáng gì tới nhau, hơn nữa cũng chỉ mới gặp có hai lần, Lục Hành vẫn cảm thấy trong lòng mình chua lòm, muốn biết cái tên Trần Chính Tường kia là ai.
"Thế chúc các con sớm sinh quý tử!" Trần Chính Tường nói rất thuận miệng.
Lúc Dương Niệm Thù tìm được Lục Hành, nhìn thấy anh đang đứng cùng một chỗ với Trần Chính Tường, không khí có điểm xấu hổ.
Cậu dò hỏi thật cẩn thận, "Hai người nói chuyện gì vậy?"
"Không có gì, cậu chúc chúng ta sớm sinh quý tử." Lục Hành ôm lấy bả vai Dương Niệm Thù, nói nhỏ bên tai, "Giờ anh đang vô cùng nóng lòng muốn em sinh con cho anh."
Thanh âm của Lục Hành không lớn, nhưng là ở trong không gian khép kín, vẫn đủ để cho cả ba đều nghe rõ.
Trần Chính Tường có chút buồn cười, đây là cháu trai của mình đang muốn ra oai đó hả.
Mặt Dương Niệm Thù đỏ bừng, trừng Lục Hành, xoay người nói với Trần Chính Tường, "Cảm ơn cậu."
Hai người đan tay vào nhau, Dương Niệm Thù rúc vào trong lồng ngực của Lục Hành, đây chính là bộ dạng mà Trần Chính Tường chưa thấy bao giờ, chính là bộ dáng rơi vào lưới tình, yêu đương cuồng nhiệt.
"Cám ơn lời chúc của cậu," Lục Hành nói, "Đến lúc đầy tháng của bảo bảo, mong cậu sẽ có mặt để uống rượu chung vui với tụi con."
Lục Hành nói xong, nắm tay Dương Niệm Thù rời đi.
Ha, không cảnh giác mà lại bị cho ăn cơm chó rồi.
Trần Chính Tường có chút hâm mộ, yêu đương nồng nhiệt như thế, thật tốt.
Hắn bỗng hơi hối hận khi lúc trước đã không tích cực chuyện hôn sự này một chút, có khi nếu lúc đó hắn thúc ép một chút, hôm nay người mời khách đã đổi lại thành hắn rồi.
.