Sau khi Dương Thụ tỉnh lại, cách vài ngày Dương Niệm Thù sẽ đến bệnh viện một lần.
Sức khỏe của cô cũng dần khá lên.
"Niệm Thù, mẹ muốn về nhà." Làm hai đợt trị liệu phục hồi chức năng, Dương Thụ đã có thể tự mình đi lại.
Dương Niệm Thù nghe được chữ "nhà", không nghĩ đến huyện Khang ngay, mà lại nghĩ đến nhà mới của mình và Lục Hành.
Theo bản năng, cậu nói, "Mẹ, chất lượng sống ở đây rất tốt."
Dương Thụ cười cười, "Mẹ đã khỏe lại rồi, có thể tự về."
Dương Niệm Thù không nói gì.
Thi thoảng Lục Hành sẽ đến thăm Dương Thụ, cậu suy nghĩ không biết nên nói chuyện của anh cho mẹ như thế nào.
Nhìn Dương Niệm Thù trầm mặc, Dương Thụ mở miệng, "Niệm Thù, mẹ biết hết mọi chuyện rồi."
Dương Niệm Thù hả một tiếng, giờ mới nhận ra, mẹ mình đã biết từ lâu.
Nhân viên y tế đối xử rất tốt với Dương Thụ, đôi khi cô cũng nghe được vài lời.
Vả lại, cô cũng hiểu được tình hình kinh tế của nhà mình, căn bản là không gánh nổi phí chữa bệnh cao ngất ngưởng.
Cô vẫn nhớ lúc mình vừa tỉnh lại, thấy Dương Niệm Thù nắm tay với Lục Hành.
Sau này hai đứa lấy danh nghĩa bạn bè để đến thăm bệnh, tuy không còn nắm tay nhau nữa, nhưng cử chỉ lại rất thân mật.
Dương Thụ lén nói chuyện với Lục Hành một lần, mới biết được Niệm Thù con cô đã kết hôn với Lục Hành.
Nhà họ Lục đã chi trả toàn bộ phí chữa bệnh cho cô.
Dương Thụ vừa cảm kích vừa thấy áy náy với Dương Niệm Thù, không khỏi cảm thán, đứa nhỏ mà năm đó lúc cô đưa ra khỏi trại trẻ mồ côi đã sắp phá sản kia, giờ đã trưởng thành rồi, không những có thể tự lo cho bản thân nó, mà còn chăm sóc cho cả người mẹ nuôi này.
Theo như những gì Lục Hành kể lại, không khó tưởng tượng ra bệnh của cô nặng tới cỡ nào, gây ra biết bao nhiêu gánh nặng cùng nỗi lo âu cho Niệm Thù.
Lục Hành là người thừa kế của tập đoàn Lục thị, nói chuyện rất lễ phép khiêm tốn, lại rất có chừng mực, cô chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể được quen biết với một người như thế.
Lục Hành đi đến nơi nào cũng vô cùng sáng chói, lại ưu tú như thế.
Tuyến thể của Niệm Thù lại phát triển không hoàn chỉnh, hơn nữa tính tình lại quật cường.
Người trẻ tuổi yêu đương luôn cuồng nhiệt, cô chỉ sợ về sau cả hai sẽ khắc khẩu.
Niệm Thù không nhu nhược mềm yếu giống như những Omega khác.
Tuy rằng ngày nay Omega có thể xóa đánh dấu sau khi ly hôn, nhưng quá trình xóa bỏ đánh dấu lại vô cùng thống khổ.
Cấu tạo sinh lý đã quy định Omega luôn ở thế yếu so với Alpha.
Mà một gia đình quyền thế như nhà họ Lục, muốn đổi Omega lại là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lúc mới biết chuyện, cô lo lắng đến nỗi mất ngủ.
Không biết Lục Hành nghe được ai nói cô đang lo âu, chủ động nói chuyện với Dương Thụ, còn đảm bảo mình nhất định sẽ đối xử tốt với Niệm Thù.
Là người lớn trong nhà, không phải Lục Hành nói thế nào thì Dương Thụ sẽ tin thế nấy, mỗi lần Lục Hành theo Dương Niệm Thù tới thăm, cô đều âm thầm quan sát cả hai.
Sự thân mật của Niệm Thù cùng Lục Hành không phải là giả.
Mỗi lần Lục Hành đến, đều để Niệm Thù ngồi trò chuyện với cô, còn bản thân lại đi dọn dẹp pha trà, bận lên bận xuống.
Tuy rằng cũng không phải việc nặng nhọc bẩn thỉu gì, nhưng quý là ở tấm lòng.
Niệm Thù đã trưởng thành, đã có thể độc lập tự chủ.
Nghĩ kỹ rồi, cô cũng có những dự định cho riêng mình.
"Mẹ, một mình mẹ về quê, con không yên tâm."
"Có cái gì không yên tâm chứ, không khí dưới quê rất tốt cho viêc dưỡng bệnh của mẹ." Dương Thụ kéo cậu qua một bên, mở cổ áo ra xem tuyến thể của con trai, "Mẹ lo cho tuyến thể của con hơn đó."
Làn da sau gáy của Dương Niệm Thù trắng nõn xinh đẹp, ở trên có một dấu răng đỏ tươi, vô cùng bắt mắt.
"Đây là......?"
"Con bị trầy sơ thôi." Không ngờ trước được Dương Thụ sẽ xem tuyến thể của mình, Dương Niệm Thù luống cuống tay chân, muốn che đậy.
Hai người đã kết hôn, mấy chuyện đánh dấu tạm thời này là vô cùng bình thường.
Chỉ là khoảnh khắc sự thật bị phơi bày ở trước mắt, vẫn làm người ta phải thảng thốt.
Nhìn ánh mắt của Dương Thụ, Dương Niệm Thù hiểu mẹ mình đã biết hết mọi chuyện.
Sợ cô lo lắng, cũng sợ cô hiểu lầm Lục Hành, "Con có chứng rối loạn tin tức tố, là con cầu anh ấy cắn."
Ý đồ của cậu quá rõ ràng, đều bị Dương Thụ nhìn thấu.
Hôn mê mất mấy tháng, cánh tay của Dương Thụ giờ giống như một cây gậy trúc, chạm nhẹ thôi cũng gãy.
Dương Niệm Thù không dám giãy dụa, khom lưng cúi đầu, để cô kiểm tra tuyến thể của mình.
Tuyến thể của Dương Niệm Thù sắp phát triển hoàn chỉnh, Dương Thụ cười hài lòng lòng, "Cậu ấy đối xử tốt với con, mẹ rất vui."
Dương Niệm Thù còn chưa kịp vui mừng, lại nghe Dương Thụ tiếp lời, "Tuyến thể phát triển hoàn chỉnh rồi, không lâu sau là có thể đánh dấu sinh em bé rồi nhỉ."
Xung quanh gáy của Dương Niệm Thù không chỉ có dấu răng, mà còn có cả vệt đỏ.
Cô cảm thấy mình cần phải nhắc nhở con trai vài câu.
"Con phải có chủ kiến, không thể cứ nghe lời Lục Hành răm rắp được có biết chưa." Dương Thụ tiếp tục nói, "Cũng phải biết lên kế hoạch, để lỡ có mang thai mà vẫn không biết cái gì thì cũng không được.
Giai đoạn đầu của thai kì cũng không được vận động quá mức kịch liệt."
Dương Niệm Thù: "......"
Cậu hoàn toàn không ngờ được mẹ mình lại tiến bộ như vậy, nói chuyện huỵch toẹt ra như thế.
Cậu lại là một đứa rụt rè, còn có chút lén lút.
bg-ssp-{height:px}
Hít sâu một hơi, Dương Niệm Thù cam đoan với Dương Thụ, "Mẹ, con còn muốn thi đại học, trước khi thi sẽ không....!gì đó với Lục Hành đâu.
Mẹ yên tâm, con đã tự mình có những dự định cho tương lai rồi.
Nếu có sinh con, thì cũng phải để học đại học xong đã."
Dương Niệm Thù thề non hẹn biển, làm sao nghĩ được, còn chưa được bao lâu, mình đã được cho lên thớt.
....................
Một mình Dương Thụ quay về huyện Khang, Dương Niệm Thù ở lại thành phố.
Bình thường cậu vẫn ở trong kí túc xá, cuối tuần mới về biệt thự ở với Lục Hành.
Biểu hiện của Lục Hành vô cùng ra dáng quý ông, vẫn luôn ngủ sô pha, Dương Niệm Thù ngủ trên giường.
Lúc đi học, hai người cũng tỏ vẻ bình thường, ngoại trừ hội Đường Giản cùng Cao Hưng, bạn học trong lớp không ai phát hiện ra quan hệ của cả hai.
Một hôm, Dương Niệm Thù về kí túc xá, thấy ngoại trừ ba tên bạn cùng phòng, còn có cả tả hộ pháp của hội O.
Tả hộ pháp vươn hoa lan chỉ, đặt lên vai Đường Giản, Đường Giản lập tức hiểu ý, đưa tay, vô cùng cẩn thận mà đỡ hắn đứng lên từ trên ghế.
"Bộ cậu......!què rồi hả?" Dương Niệm Thù nhìn tả hộ pháp đang không khác gì Từ Hi Thái Hậu, tặc lưỡi.
Tả hộ pháp liếc cậu một cái, thong thả mà chuyển động tròng mắt, giống như con rùa đen trốn trong hang từ lâu, cuối cùng cũng được ra ngoài vào lúc xuân về hoa nở.
"Bổn cung đang mang long thai."
Nếu không phải đây đang là ở trong kí túc xá, bốn bên đều là giường ngủ, Dương Niệm Thù sẽ nghĩ mình đang ở trong một cảnh cung đấu thời xưa.
Hoàng hậu nương nương sau bao năm bị bỏ mặc trong lãnh cung giờ đã có hỉ, mạnh mẽ comeback.
Dương Niệm Thù thè lưỡi, làm một tư thế thỉnh tội, "Chúc mừng nương nương."
Mọi người phì cười, lúc này như mới nhớ ra, "Thế cậu phải nghỉ học à?"
Tả hộ pháp thu bàn tay đang đặt trên vai Đường Giản lại, lấy ra một viên xí muội, bỏ vào trong miệng.
"Nghỉ cái méo gì? Omega mang thai lúc thi đại học còn được cộng điểm nữa đấy.
Bổn cung còn mừng không hết đây."
Dương Niệm Thù nói, "Giờ mới là học kì hai lớp , còn một năm nữa mới thi đại học, bộ cậu mang thai Na Tra hả, thi đại học mới sinh."
"Móa, tính lộn rồi." Tả hộ pháp run lên, xí muội rơi trên mặt đất, "Tình sâu nghĩa nặng đã đành, thế mà lại quên tính ngày."
"Không sao cả, chửa thêm lần nữa là được chứ gì." Đường Giản đứng bên cạnh trêu ghẹo một câu.
Tả hộ pháp đập Đường Giản một cái, cười ha hả, "Cậu tưởng tớ là heo mẹ hả?"
Dương Niệm Thù hỏi một câu, "Mang thai chắc vất vả lắm nhỉ?"
Tả hộ pháp lấy ra một cái mắt kính mạ vàng, mang vào, trông không khác gì một giáo sư tri thức đầy mình, "Nói dễ thì cũng không hẳn là dễ."
Từ Tâm Thủy đẩy hắn, thúc giục nói, "Nói nhanh lên coi, kêu cậu một tiếng nương nương đúng là ớn chết đi được."
Tả hộ pháp đưa tay ôm eo, bụng nhỏ vẫn phẳng lỳ, móc điện thoại ra bấm bấm vài cái.
Máy tính của Trương Nghệ Hiên "Ting" một tiếng, tiếng kêu của Trương Nghệ Hiên cũng vang lên theo "Má ơi, quá chân thực rồi."
Tả hộ pháp vươn ngón trỏ đẩy mắt kính, vuốt ve bụng, nói một cậu thật sâu xa, "Cách mang thai có trong video thứ ba trong folder thứ hai."
Nói xong, giống như một đại hiệp làm việc nghĩa không muốn kể công, ung dung đi ra ngoài, "Alpha nhà bổn cung chờ nãy giờ ở dưới lầu rồi."
"Đúng là không biết xấu hổ!" Trương Nghệ Hiên phỉ nhổ, chờ mọi người qua, click mở video.
Từ Tâm Thủy cùng Đường Giản đang ngồi trên ghế, nhanh chóng tập trung đến trước bàn của Trương Nghệ Hiên.
Dương Niệm Thù đứng không nhúc nhích.
"Niệm Thù, đi khóa trái cửa đi."
Dương Niệm Thù khóa cửa xong, cầm sách bài tập lên, chuẩn bị làm bài.
Trương Nghệ Hiên ấn nút tạm dừng, quay đầu lại nhìn thoáng qua, cảm thấy kỳ quái, "Niệm Thù, cậu còn tâm trạng làm bài hả?"
Dương Niệm Thù ngẩng đầu nhìn hắn một cái, xoay bút, "Tại sao không?"
Trương Nghệ Hiên đưa mắt ra hiệu cho Từ Tâm Thủy cùng Đường Giản, hai người hiểu ý, kéo Dương niệm Thù qua, bắt cậu ngồi vào giữa.
Video lại tiếp tục.
"Tớ không muốn xem." Hai mắt Dương Niệm Thù mở to, nhìn chằm chằm vào máy tính, không chớp dù chỉ một cái.
"Chúng ta hãy cùng nhau học tập bí quyết mang thai của tên cờ hó kia nào." Trương Nghệ Hiên ôm vai cậu, "Cậu là học sinh giỏi, năng lực học hỏi rất cao, nếu có chỗ bọn tớ không hiểu thì cậu phải giải thích cho bọn tớ."
Dương Niệm Thù liếc hắn, bốn cái đầu chụm lại cùng xem video.
Laptop của Trương Nghệ Hiên có đi kèm với một cái loa bluetooth, cái loa kia bị nhét vào trong lồng ngực của Dương Niệm Thù.
Video phát được một nửa.
Dương Niệm Thù quay đầu nhìn nhìn ba người kia, muốn nói rồi lại thôi.
"Muốn nói gì hả?" Đường Giản chọt chọt cậu.
"Tớ cảm thấy, Omega này hình như sắp chết tới nơi rồi hả?" Dương Niệm Thù mím môi, "Ánh mắt lờ đờ, há mồm chảy nước miếng."
"Không phải nói chỉ làm một lần thôi sao?" Dương Niệm Thù đếm ngón tay, "Đã mấy lần rồi, thế mà vẫn chưa xong nữa?"
"Ha ha ha ha ha," Ba người kia cười muốn tắt thở, Trương Nghệ Hiên nói, "Đúng là miệng mồm của mấy tên Alpha, toàn là chót lưỡi đầu môi cả, bình thường thôi."
"Đâu có giống như Lục giáo thảo của chúng ta, nói một lần thì chỉ làm đúng một lần chứ." Đường Giản vỗ bả vai Dương Niệm Thù, nhỏ giọng trêu ghẹo, "Omega trong video không phải muốn chết, mà là sướng muốn chết."
Trên trán Dương Niệm Thù lập tức hiện lên mấy đường hắc tuyến.
Xem xong rồi, cậu ôm sách bài tập, tiếp tục làm bài.
Cầm bút, cả nửa ngày vẫn không viết xuống nổi một chữ.
Trong đầu đều là hình ảnh AO tạo em bé lúc nãy.
Sự thật chứng minh, Omega kia đúng là sướng muốn chết, cuối cùng còn khen Alpha kia, nói hắn thật dũng mãnh.
Đúng là dũng mãnh thật.
Dương Niệm Thù nhẩm tính, không tính nổi bọn họ đã làm bao nhiêu lần nữa.
Nếu cậu và Lục Hành muốn có em bé, cũng phải làm như vậy sao?
Nghe giọng điệu của tả hộ pháp, video này rất có công hiệu.
Dương Niệm Thù càng nghĩ càng rối rắm, đóng sách bài tập lại, nhắn tin cho Lục Hành: 【 anh nói lời phải biết giữ lấy lời đấy! 】.