Tin Tức Tố Biến Dị

chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Việt Nhiên không đi dạo diễn đàn nên chẳng biết gì về những chuyện quỷ ma vừa mới xuất hiện cả.

Nhưng bạn cùng phòng ham muốn nhiều chuyện kia của cậu lại đi dạo, chỉ là Lâm Khiêm không phải đi dạo trên diễn đàn game mà lại vòng vòng trong trường. Cho nên thấy Việt Nhiên lại về muộn thêm một lần nữa rồi như chẳng có việc gì tắm xong súc miệng bò lên giường, hắn cũng bò lên theo.

Việt Nhiên trầm mặc nhìn hắn.

Lâm Khiêm đánh giá cậu: “Cậu rất tốt ở khoản chống đỡ lại áp lực phải không?”

Việt Nhiên gật đầu.

Vì vậy Lâm Khiêm đi thẳng vào vấn đề, đưa điện thoại tới trước mặt cậu.

Việt Nhiên ngước mắt nhìn, phát hiện là diễn đàn của trường, tiêu đề khá đơn giản: Giáo thảo nói chuyện yêu đương rồi!

Việt Nhiên: “…”

Lâm Khiêm bội phục nói: “Nhìn số lượng bình luận này đi, danh tiếng của lão công của cậu rất cao đó.”

Việt Nhiên sửa lời: “Không phải lão công của tôi.”

Lâm Khiêm nói: “Sắp rồi.”

Việt Nhiên: “…”

Lâm Khiêm nói: “Nhìn tôi làm gì, tôi có nói sai à? Cậu dám nói cậu ngay cả một chút cảm giác với anh ấy cũng không có không?”

Việt Nhiên suy nghĩ một chút, lặng im không nói gì.

Lâm Khiêm hiểu rằng cậu không thích chia sẻ chuyện tình cảm với người khác, đương nhiên cũng có thể là cả hai còn chưa quen thân như vậy, hắn nhanh chóng ngừng lại, tránh chọc cho người ta phiền luôn: “Được rồi, tôi chỉ nói cho cậu biết một tiếng thôi, tự cậu xem đi nghen.”

Hắn dừng lại một chút, bổ sung, “Vừa rồi Chu Kiệt Anh tới tìm cậu, hỏi mấy ngày nay có phải cậu ra ngoài mỗi buổi tối luôn hay không, tôi thấy cậu ta chắc chắn cũng biết rồi đấy.”

Việt Nhiên nói một tiếng cảm ơn, nhìn hắn rời đi, cầm di động đăng nhập vào diễn đàn, mở bài viết ra.

Chủ lầu tung ra bức ảnh cậu và Khương Tiêu sóng vai nhau đi ra khỏi trường, hai tấm bóng lưng và một tấm chính diện, bên dưới còn nói rõ thêm: Giáo thảo của chúng ta tuyệt đối đã nói chuyện yêu đương rồi, tôi ít nhất đã bắt gặp ba lần rồi đó!

—— Định mệnh, đây là người nào thế?

—— Có thể đừng mò mẫm hay không, cũng đừng dắt tay nha!

—— Là tân sinh viên năm nhất đó. Có phải người thân của anh ấy hay không vậy, chẳng ai đi hỏi một chút à?

—— Vầy mà thân thích cái nổi gì nữa, thân thích có ai ra ngoài mỗi tối không? Hai năm qua các cậu đã từng thấy anh ấy đi cùng ai như thế chưa?

—— Trông cũng thường thôi, anh ấy coi trọng chỗ nào của cậu ta vậy?

—— Lầu trên nói thế là sao? Tất cả mọi người đều chua, nhưng cũng không thể chua đến mắt mù luôn vậy chứ? Đến đây, tôi chuyển phát cho cậu một cái nè, sắc đẹp của tân sinh viên đứng hàng đầu đó nhé, cậu ấy xếp trong tốp , cậu đã ngắm nghía cẩn thận kiểu nào mà nói rằng người ta trông cũng thường thôi thế?

Việt Nhiên tùy ý kéo xuống, phát hiện có mấy người nói chuyện nghe không hay lắm.

Nhưng cậu đã sớm đoán được sẽ có rất nhiều người xoi mói bình phẩm cậu, vài tên não tàn sẽ thật sự chạy đến trước mặt cậu van xin cậu buông tay, còn một vài thứ đùa giỡn tâm cơ này, chờ đến lúc gặp được rồi nói, cậu bình tĩnh đóng lại bài viết.

Lúc này chỉ nghe thông báo vang lên, Khương Tiêu gửi WeChat đến.

Anh cũng nhìn thấy bài viết kia, biết dù anh không nói thì cũng sẽ có người đâm tới trước mặt Việt Nhiên, vậy nên anh chủ động nói với Việt Nhiên, kêu Việt Nhiên không cần để ý tới, anh sẽ xóa bài viết.

Việt Nhiên: Anh có quyền xóa bài viết hả?

Khương Tiêu: Bạn anh có, anh báo cáo người khác công kích bản thân, bắt cậu ấy xóa.

Việt Nhiên: Còn có người công kích bản thân anh?

Khương Tiêu: Ừm, bọn họ nói dung mạo của em trông không được đẹp.

Việt Nhiên:…

Khương Tiêu: Ngủ sớm một chút đi, chuyện này cứ giao cho anh nhé.

Việt Nhiên đáp một tiếng, liếc mắt nhìn thời gian, đang nghĩ ngợi có nên chơi một chút hay không, chỉ nghe cửa phòng bị gõ hai tiếng, Chu Kiệt Anh lại tới nữa rồi. Hắn như đã quen thuộc, liền bò lên trên giường Việt Nhiên, đưa điện thoại tới, chính là bài viết kia, nhưng vừa lúc là mấy tầng lầu đang thảo luận kịch liệt nhất.

Hắn oán bảo: “Cậu xem bọn họ đi, sao có thể nói cậu như vậy được chứ?”

Việt Nhiên trầm mặc.

Quả nhiên là có so sánh mới có thể nhìn ra tốt xấu.

Trước tiên, Lâm Khiêm hỏi cậu có thể chống đỡ được áp lực không mới cho cậu xem, nhưng chỉ cho cậu xem tiêu đề thôi. Chu Kiệt Anh thì vừa đến đã quật cậu một liều mạnh, nếu cậu yếu đuối hơn một chút nữa, e rằng đêm nay sẽ bị chọc giận mà mất ngủ luôn thôi.

Chu Kiệt Anh động viên bảo: “Cậu đừng nóng giận nhé, tớ đã mắng bọn họ rồi.”

Việt Nhiên nói: “Há, cảm ơn.”

“Giữa chúng ta còn nói cảm ơn gì nữa,” Chu Kiệt Anh nhìn cậu, vẻ mặt mang theo một chút tò mò vừa đủ, “Rốt cuộc các cậu có quan hệ gì thế?”

Việt Nhiên ăn ngay nói thật: “Anh ấy đang theo đuổi tôi.”

Chu Kiệt Anh kinh ngạc kêu lên: “Anh ấy đang theo đuổi cậu?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn cảm thấy kinh sợ đến nỗi mọi người trong phòng đều nhìn về phía hắn, vội vàng ngậm miệng.

Lâm Khiêm nhìn ra rồi cười lạnh.

Người này thật sự tâm tư không hề tốt lành gì cả, đại khái là muốn khiến cho bọn họ lan truyền chuyện này đi, hoặc là nhất thời đố kị nhằm vào Việt Nhiên nhỉ?

Chu Kiệt Anh thấy bọn họ đều thu tầm mắt lại, lúc này mới đè thấp âm lượng, tiếp tục nói: “Cậu đồng ý?”

Việt Nhiên nói: “Vẫn chưa.”

Chu Kiệt Anh quan sát vẻ mặt của cậu một chút, đồng ý nói: “Ừm, chuyện như vậy phải suy xét cẩn thận, không thể chỉ nhìn mặt thôi, quan trọng nhất là mình cũng thích đã. Nhưng nếu như các cậu thành thiệt thì nhớ mời khách nha.”

Việt Nhiên “ừ” một tiếng: “Tôi muốn đi ngủ.”

Chu Kiệt Anh vô cùng thức thời, lập tức nói mình sẽ đi.

Hắn chân trước vừa rời đi, một người bạn cùng phòng khác đã trở lại.

Phòng ký túc xá của bọn họ có bốn người, một là Việt Nhiên, một là Lâm Khiêm thích nhiều chuyện, một người tương đối ngại ngùng, lúc này đang đọc sách trên giường, vị còn lại kia thường là rồng linh thấy đầu không thấy đuôi, lý do là hắn và bạn trai thi vào cùng một trường, lúc thường cơ bản đều sẽ ở bên bạn trai.

Hắn đơn giản súc miệng, đổi xong đồ ngủ, lưu loát trèo lên giường của Việt Nhiên.

Việt Nhiên: “…”

Hôm nay bị gì vậy ta, sao ai cũng tới tìm cậu hết vậy?

Bạn cùng phòng thần thần bí bí kề sát vào một chút, hỏi: “Ban ngày tôi có hỏi Chu Kiệt Anh, cậu ấy nói cậu vẫn còn độc thân phải không nè?”

Việt Nhiên gật đầu.

Bạn cùng phòng lấy điện thoại mở một tấm hình ra, đưa cho cậu xem: “Đẹp trai không? Bạn thân của chồng tôi đó, là một Alpha, đã gặp tụi mình một lần rồi nè. Hôm trước tụi mình siêu thị mua hoa quả với nhau có gặp chồng tôi đó, cậu vẫn còn ấn tượng phải không? Lúc đó anh ta đi bên cạnh chồng tôi, cảm thấy rất có hứng thú với cậu, muốn xin WeChat của cậu. Các cậu làm bạn bè tâm sự trước được không?”

Việt Nhiên: “…”

Bạn cùng phòng nói: “Người ta rất tốt, tôi lấy đầu của tôi ra để đảm bảo luôn đó.”

Việt Nhiên không trả lời, thừa dịp bài viết giáo thảo còn chưa bị xóa thì mở ra đưa cho hắn xem.

Bạn cùng phòng ngẩn người.

Hắn không chú ý đến scandal, nhưng mỗi ngày đều về trễ hơn so với Việt Nhiên, căn bản không biết rằng Việt Nhiên cũng ra ngoài vào buổi tối, lúc này xem xong, hỏi cậu: “Không phải cậu đang độc thân à?”

Việt Nhiên nói: “Anh ấy đang theo đuổi tôi, bạn thân kia của cậu có đẹp trai bằng anh ấy không?”

Bạn cùng phòng đương nhiên đã gặp qua Khương Tiêu, nhớ lại ngày huấn luyện quân sự đầu tiên có một đại soái ca xuất hiện, thành khẩn nói: “Xin lỗi, quấy rầy rồi nha.”

Hắn quay người đi, ngẫm lại cảm thấy không đúng lắm, một lần nữa trở lại, “Nhưng bạn của tôi rất tốt nha, sẽ đặc biệt chăm sóc người yêu, trước tiên đừng đánh chết bằng một gậy mà. Huấn luyện gần kết thúc rồi, tụi mình tìm thời gian ra ngoài chơi một chút nhé, đi dạo mấy chỗ đẹp đẹp ở khu này đi?”

Việt Nhiên không chút nghĩ ngợi liền từ chối: “Nếu tôi muốn đi dạo cũng phải đi dạo với Khương Tiêu.”

Cậu nói xong thì bản thân lại ngây ngẩn cả người trước.

Đại khái là gần đây số lần ra ngoài với Khương Tiêu rất nhiều, cậu không còn căng thẳng và chống cự nữa, trái lại cậu cảm thấy rất vui vẻ, cho nên nếu có đi dạo xem cảnh thì người đầu tiên cậu nghĩ tới sẽ là Khương Tiêu.

Bạn cùng phòng thân là một người từng trải, vừa nhìn đã hiểu ngay: “Há, thật ra cậu cũng thích học trưởng mà.”

Việt Nhiên nói: “… Tôi không có.”

Bạn cùng phòng giơ tay vỗ vai cậu: “Đừng nói nữa, tôi hiểu hết ấy mà. Vậy cứ coi như tôi chưa từng nói gì hết nha, cậu ngủ đi.”

Việt Nhiên: “…”

Cái gì mà cậu hiểu hết ấy mà vậy!

Cậu nhìn bạn cùng phòng rời đi, tự giận bản thân rồi nằm uỵch xuống giường, nhắm mắt ngủ.

Hôm sau là ngày huấn luyện cuối cùng, Việt Nhiên đúng giờ ra khỏi cửa như thường lệ, điều khác biệt chính là Chu Kiệt Anh luôn luôn tán gẫu với cậu ở nơi này, nghe nói cậu muốn đi ra ngoài, lợi dụng lý do đi mua đồ để xuống lầu với cậu.

Lúc Khương Tiêu đợi Việt Nhiên đi ra thì chỉ thấy cậu đang nghiêm mặt, trông dáng vẻ không quá cao hứng, không khỏi liếc mắt nhìn Chu Kiệt Anh đi bên cạnh cậu.

Chu Kiệt Anh cười chào hỏi: “Chào học trưởng.”

Khương Tiêu gật gật đầu, tính như đã trả lời.

Chu Kiệt Anh hỏi: “Em muốn một chút nước giặt đồ, siêu thị trong trường không có thứ em muốn mua, học trưởng biết xung quanh đây có nơi nào có siêu thị không ạ?”

Khương Tiêu nói: “Cửa Bắc, ra ngoài đi thẳng rồi băng qua đường là tới.”

Việt Nhiên: “…”

Đau lòng ghê nha.

Khu sinh hoạt nằm gần cửa Nam, đi ra ngoài gì đó cũng rất thuận tiện.

Nhưng từ nơi này đi tới cửa Bắc lại phải xuyên qua hơn nửa trường học, cực kỳ xa xôi.

Nụ cười của Chu Kiệt Anh hơi cứng lại, khổ sở nói: “Xa quá vậy, cửa Nam không có ạ?”

Khương Tiêu nói: “Không biết.”

Chu Kiệt Anh hơi khổ não, mấy giây sau lại vỗ tay một cái: “Mặc kệ, em đến cửa Nam xem thử trước đã, nếu như không có thì mua hàng online thôi, tránh phải đi xa như vậy.”

Hắn hơi dừng lại một chút, tò mò hỏi, “Học trưởng các anh đi đâu vậy?”

Khương Tiêu nói: “Cửa Nam.”

Chu Kiệt Anh kinh ngạc: “Á, vậy chúng ta vừa vặn tiện đường rồi.”

“Không tiện đường,” Khương Tiêu lạnh nhạt đáp, “Tôi không thích lúc hẹn hò lại có bóng đèn, cậu tự đi đi.”

Anh dứt lời, động tác tự nhiên dắt lấy tay Việt Nhiên, gật đầu với Chu Kiệt Anh một cái rồi kéo người rời khỏi.

Việt Nhiên nhất thời mừng thầm, đi băng băng ra khỏi khu sinh hoạt với anh, mãi đến lúc đi tới khu cây ngô đồng trên đường mới phản ứng được bọn họ vẫn luôn dắt tay nhau, vội vàng muốn gỡ ra.

Khương Tiêu nắm chặt tay cậu, thấp giọng nói: “Cậu ta còn ở phía sau kìa.”

Việt Nhiên lập tức thành thật, cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay của đối phương truyền sang, nhịp tim không thể khống chế được mà đập nhanh hơn, tâm tư cũng có chút bay bổng, nghĩ thầm thì ra đây chính là cảm giác khi nắm tay, không hề giống như lúc nắm tay với người khác.

Khương Tiêu rũ mắt nhìn cậu, thấy trên mặt cậu không có chút thần sắc phản cảm nào, trái tim cũng rơi xuống lại.

Khi bài viết hôm qua kia vừa được đăng lên, anh vốn tưởng rằng tiểu hồn sư này sẽ lại không để ý tới anh, ai ngờ hôm nay Việt Nhiên vẫn tình nguyện ra ngoài với anh, rất tốt.

Toàn bộ cảm giác của Việt Nhiên cơ hồ đều nằm ở chỗ hai người nắm tay nhau, luôn cảm thấy lòng bàn tay muốn đổ mồ hôi, hỏi: “Cậu ta vẫn còn đi theo hả?”

Khương Tiêu nói: “Còn.”

Việt Nhiên mất hứng “ừm” một tiếng, hai giây sau lại cảm thấy không đúng: “Chờ đã, anh cũng chẳng nhìn về sau, sao biết cậu ta còn đi theo được?”

Khương Tiêu cười một tiếng.

Việt Nhiên nhất thời biết là bị đùa bỡn, quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện Chu Kiệt Anh căn bản đã không đi theo nữa, lúc này mới bỏ tay Khương Tiêu ra, nghĩ thầm tên gieo vạ này lại không biết xấu hổ nữa rồi.

Khương Tiêu kéo người nọ lại: “Đừng giận mà, anh chỉ muốn thân thiết với em nhiều hơn một chút thôi mà.”

Việt Nhiên không để ý tới anh.

Khương Tiêu thay đổi đề tài: “Em không thích cậu ta hả?”

Việt Nhiên rất thành thực gật gật đầu.

Đối với chuyện nên thoát khỏi Chu Kiệt Anh như thế nào, cậu và Lâm Khiêm đã âm thầm bàn bạc với nhau rồi.

Lâm Khiêm phân tích rằng Chu Kiệt Anh đã giải quyết hết mọi thứ, cũng tạo quan hệ tốt với cả đội ngũ rồi, nếu như cậu trực tiếp kêu Chu Kiệt Anh đừng làm phiền mình nữa, Chu Kiệt Anh tám phần mười sẽ giả bộ đáng thương thôi. Dù sao bây giờ mọi người đều cho rằng cậu và Chu Kiệt Anh là bạn tốt, Chu Kiệt Anh chẳng hề làm gì lại bị cậu ghét bỏ, lúc đó cậu sẽ dễ bị cô lập lắm.

Nhưng cậu đã quen bị cô lập rồi, lại bị cô lập một lần nữa cũng không thành vấn đề.

Ngược lại anh họ của cậu cũng từng nói rằng lúc học đại học có thể có hai đến ba người bạn để nói về chuyện tình cảm cũng rất tốt, sau khi tốt nghiệp e rằng cả đời này cũng không thấy được mặt nhau nữa, cho nên gần đây cậu đang suy nghĩ có nên trở mặt hay không.

Khương Tiêu nói: “Không biết nên thoát khỏi cậu ta như thế nào hả?”

Việt Nhiên nói: “Cũng không phải, tôi còn đang suy nghĩ.”

Khương Tiêu đại khái có thể đoán được dự định của cậu, xoa xoa đầu cậu: “Anh sẽ giúp em nghĩ ra một biện pháp tốt.”

Việt Nhiên nói: “Cái gì?”

Khương Tiêu nói: “Em cứ ngồi xem là được rồi.”

Việt Nhiên đã sớm biết kỳ thực anh cũng chẳng ra gì y như anh họ vậy, cảm thấy rất đáng tin, sảng khoái mà “được” một tiếng.

Hai người nhanh chóng đến quán net, chọn phòng riêng trên tầng ba như cũ.

Khương Tiêu nhìn Việt Nhiên ngựa quen đường cũ đi về phía trước, sau khi đi vào còn tiện tay mở hai chiếc máy tính lên, hài lòng híp mắt lại một cái. Gần đây anh vẫn luôn rất quy củ, có thể nhìn ra rõ là Việt Nhiên đã càng ngày càng buông lỏng trước mặt mình rồi. Hơn nữa trước đây phải giả bộ đáng thương mới có thể làm cho Việt Nhiên xuống lầu gặp anh một lần, bây giờ chỉ cần gửi WeChat tới là Việt Nhiên sẽ xuống dưới, đây là một hiện tượng tốt.

Việt Nhiên như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn anh: “Làm sao thế?”

Khương Tiêu ngồi xuống bên cạnh cậu, một mặt bình tĩnh: “Không có chuyện gì cả, chỉ cảm thấy càng ngày càng thích em hơn thôi.”

Việt Nhiên: “…”

Khương Tiêu nhìn cậu: “Em có cảm giác với anh không?”

Việt Nhiên mặt không hề có cảm xúc: “Không biết.”

Khương Tiêu không ép cậu, đăng nhập vào game rồi tổ đội với Việt Nhiên, vừa đánh vừa livestream. Anh nhìn đạn mạc lướt nhanh, muốn nhìn fan CP anh đã khổ tâm nuôi lên một chút, kết quả lại nhìn thấy một đám đi ngược lại.

“Gâu gâu gâu lại xếp đội với tiểu Tinh Diệt, đẩy CP Liệt Tinh cả đời luôn!”

“Liệt Tinh Liệt Tinh Liệt Tinh~~”

“Fan CP có thể đừng bình luận nữa hay không vậy. Mặc thần đã bác bỏ tin đồn rồi, đi chỗ khác nói có được hay không!”

“Dương Trầm Liệt Nguyệt gì đó của mấy người làm như không có bình luận vậy, mọi người chỉ muốn tìm thú vui thôi mà.”

“Người ta đang độc thân mà bạn cứ ghi như thế, bây giờ lại còn bình luận, cuối cùng nói đến nỗi hai người sẽ không xếp đội nữa, vậy chúng ta còn có cái gì để xem à?”

“Há, cũng đúng!”

“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, nam thần anh cứ coi như chưa nhìn thấy nha!”

Khương Tiêu trầm mặc vài giây, bảo Việt Nhiên chờ chút đã, sau đó tắt mic, lấy điện thoại mở diễn đàn game ra, từ những bài viết trên tìm thấy video livestream tối hôm qua của Mặc Dương, đeo tai nghe lên mở ra, nghe thấy Mặc Dương cười nói: “CP Liệt Tinh… đây là chuyện ma quỷ mới hả?”

Đạn mạc không biết nói cái gì, hắn nhất thời cười ra tiếng, “Đừng, anh đây vẫn còn độc thân nè, không ghen, nhưng nhịp điệu này có phải là hơi nhiều rồi hay không, đều bay đến chỗ này của anh rồi. Mấy em tuyệt đối đừng chạy đến chỗ Liệt Phong bình luận như vậy nhé…”

“Không nói cho mấy em đâu, đừng bình luận là được rồi, cái gì gọi là bình luận đầy màn hình luôn thế? Được được được, sợ mấy em luôn. Để anh nói ra cho mấy em biết, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ có một người nói ra thôi. Nói thiệt cho mấy em biết nhé, trong bọn họ có một người không còn ế nữa, hơn nữa người yêu rất dính người, đại khái cũng có xem livestream đó, đã hiểu chưa? Mấy em cũng đừng khiến cho vợ chồng son nhà người ta ầm ĩ lên vì chút chuyện này nhé.”

Khương Tiêu: “…”

Anh nhìn đạn mạc của mình một lần nữa, không tìm ra hai chữ ‘Liệt Tinh’, fan CP anh khổ tâm nuôi dưỡng đã không còn thành hình, ‘rầm’ một phát mà biến mất rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Tiêu: Cuộc đời này không đáng giá.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio