Thuận lợi đạp Chu Kiệt Anh một phát xong, Khương Tiêu liền dẫn Việt Nhiên đến quán net.
Hôm nay bọn họ đến trễ hơn so với lúc thường, fan ở trong phòng trực tiếp đã gào khóc đòi ăn từ lâu, chỉ lo rằng anh đột nhiên chơi trò bồ câu biến mất, lúc này vừa thấy anh live, bọn họ cảm động đến thiếu chút nữa đã rơi lệ.
Khương Tiêu đơn giản giải thích một câu là vừa rồi có việc rồi gửi lời mời tổ đội với Việt Nhiên, theo thường lệ đi đánh trận với cậu.
Gần đây bọn họ vẫn luôn đánh mode ngẫu nhiên, vài người chơi muốn vây xem đại thần đều canh đúng lúc tiến vào đấu trường. Tỷ lệ thắng của Khương Tiêu bọn họ khá cao, sau khi đánh xong một đội ngũ với tỷ lệ thắng tương tự, mấy lần xếp đội còn lại cơ bản đều là tổ nhỏ năm người cả.
Nhưng tổ nhỏ năm người dường như toàn là fan hết.
Ngoại trừ một số rất ít là thật sự muốn so chiêu với đại thần ra, mấy người còn lại căn bản không muốn đánh, hoặc muốn chụp một bức rồi để thần tượng đánh chết, hoặc sẽ chơi một trò thú vị với đại thần, chẳng có người nào chịu nghiêm túc cả.
Sau khi không may xếp trúng đội fan suốt ba lần liên tiếp, mà đội fan cũng lựa chọn chủ động lui ra, hệ thống liền hiện lên một thông báo, nói rằng nhận ra tài khoản của bọn họ có điều bất thường, tạm thời không cho xếp hàng nữa.
Khương Tiêu vừa vặn cũng không muốn đánh lại, bởi vì tiểu hồn sư của mình đã hơi mất tập trung rồi.
Anh liền tắt live sớm và đổi về tài khoản kiếm khách, nhìn về phía Việt Nhiên: “Đánh phó bản với em một chút nhé?”
Việt Nhiên “ừm” một tiếng, nhìn anh gọi mấy người Năm Xưa vào đội ngũ nên cũng đi theo bọn họ vào một phó bản năm người, vừa đánh vừa tán gẫu.
Như thế chẳng lâu sau, chuyện xe y tế của trường chở một Omega đang trong kỳ phát tình đã truyền ra. Từ trước đến giờ, Donut rất thích ăn dưa, tính cách cũng có thể ngang ngửa Lâm Khiêm, hỏi: “Nghe nói là nam sinh đó, Tinh Diệt, cậu có biết không?”
Tôi không chỉ biết được mà còn nhìn thấy cả quá trình nữa cơ.
Việt Nhiên nghĩ ở trong lòng, ngoài miệng nói: “Ừm, cùng chuyên ngành với tôi.”
Mấy người trong đội rất kinh ngạc: “Trùng hợp như thế, tên gọi là gì?”
Việt Nhiên nói: “Chu Kiệt Anh.”
Năm Xưa nói: “Tôi nghe nói là phát tình ở trong sân trường, thân thể không sao chứ?”
Việt Nhiên nói: “Chắc là có đó.”
Donut thở phào nhẹ nhõm: “Hoàn hảo hoàn hảo, nếu ở xung quanh có Alpha thì thảm rồi.”
Quả thật có một Alpha ở quanh đó, cách nhau cũng rất gần nữa.
Việt Nhiên lặng lẽ liếc mắt nhìn Khương Tiêu một cái, không hề hé răng. Nhưng Năm Xưa thân là Alpha, không nhịn được giải thích một câu: “Thật ra Alpha có thể khống chế mà.”
Một đồng đội tên Du Thái khác lập tức phá đám: “Xạo sự vậy cha. Lúc tôi lớp , có một Omega đột nhiên tiến vào cơn phát tình ngay lúc nghỉ giữa giờ ấy, rồi một đám Alpha bắt đầu kéo bè kéo lũ đánh nhau tại chỗ, thiếu chút nữa đã chết người luôn cơ.”
Donut nói: “Sau đó thì sao?”
Du Thái nói: “Sau đó giáo viên y tế của chúng tôi gánh một bệ súng phóng lựu đạn tới, nã một phát vào đám người kia, đánh ngã hết cả nhóm Alpha luôn.”
Mọi người: “…”
Trong kênh yên tĩnh vài giây, ngay sau đó Năm Xưa và Donut cùng nói: “Thầy giáo của các cậu là đội cứu viện?”
Đội cứu viện, tên như ý nghĩa, chính là đội ngũ đuổi tới cứu viện khi Omega rơi vào cơn phát tình.
Bọn họ thường xử lý những sự kiện rất vướng bận tay chân. Bản năng uy hiếp bẩm sinh của Alpha sẽ đạt tới đỉnh cao khi rơi vào lúc phát tình mà Beta thông thường căn bản lại không chịu được, bởi vậy ngoại trừ rất ít thành viên trong đội cứu viện là Beta có tố chất thân thể siêu cao ra, phần lớn toàn là Alpha cả. Vài người trong bọn họ đã đánh dấu Omega, căn bản sẽ không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, vài người lại chưa, nhưng bọn họ đều đã trải qua những buổi huấn luyện vô cùng nghiêm khắc nên sẽ không mất đi lý trí.
(mình sẽ tóm tắt như vầy: thông thường, Omega phát tình thì sẽ bị Alpha bu lại vì tin tức tố, người đến cứu viện phải là người có thể lực mạnh bằng/hơn Alpha, cho nên ngoại trừ Beta thể lực mạnh ra thì chỉ còn có Alpha mà thôi)
Ví dụ như đội trưởng của đội cứu viện thành phố vốn là Phượng Trác Hạo vậy, hắn chính là một Alpha không có bạn lữ. Từ trước đến nay, người ta cũng chưa từng có một sơ suất nào hết, hơn nữa còn là một đội trưởng có tiếng, những học sinh đến từ nơi khác như bọn họ đều nghe qua danh tiếng của hắn cả.
Nhưng thứ gọi là bệ súng phóng lựu đạn kia, bọn họ cũng đã từng thấy ở trên mạng rồi. Nó là một thiết bị tiêu chuẩn của đội cứu viện, phía trên chất đầy đạn thuốc, có hiệu quả trấn định, có thể đẩy ngã một đám Alpha. Cho nên sau khi nghe Du Thái nói xong, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là đội cứu viện.
Du Thái nói: “Tôi không biết, đó là lần đầu tiên tôi thấy có người bắn đạn pháo trong hiện thực đấy, cực kỳ ngầu luôn.”
Khương Tiêu nhàn nhạt nói: “Trường nào cũng có thứ đó hết mà, đều dùng để xử lý những tình huống khẩn cấp cả.”
Mọi người “ồ” một tiếng, biểu thị rằng hiểu biết đã được mở mang, sau đó lại tiếp tục đánh phó bản, đề tài bất tri bất giác vòng trở về.
Năm Xưa vẫn muốn tẩy hình tượng cho nhóm Alpha một chút, nói: “Chỉ cần không bị giam chung một chỗ với một Omega đang phát tình, chúng tôi vẫn có thể bảo trì lý trí, cũng cho chúng tôi đủ thời gian để rời xa Omega và gọi đường dây nóng của đội cứu viện. Lại nói, thông thường chúng tôi đều mang theo thuốc ức chế cả, chúng tôi cũng không muốn tùy tiện đánh dấu một Omega mình không thích đâu nhé.”
Du Thái hiếu kỳ nói: “Cậu đã từng ngửi tin tức tố của Omega lúc phát tình rồi à?”
Năm Xưa nói: “Chưa.”
Du Thái lần thứ hai không khách khí phá đám: “Vậy cậu nói một đống lớn như vậy có ích gì, chờ chừng nào cậu ngửi qua rồi lại nói nghen.”
Donut cũng phụ họa: “Đúng vậy.”
Năm Xưa ủy khuất nhìn về phía chỉ huy, tìm kiếm đồng minh: “Học trưởng, anh cũng là Alpha mà, anh nói xem?”
Khương Tiêu nói: “Tôi đã ngửi qua, không có chuyện gì hết.”
Sống lưng của Năm Xưa nhất thời thẳng tắp: “Các cậu xem, đâu có sai phải không nè!”
Du Thái và Donut vẫn không bị lừa như trước, nói cho hắn biết rằng đây là tùy người thôi, học trưởng là học trưởng, hắn là hắn.
Năm Xưa chủ yếu là muốn biểu đạt rằng Alpha sẽ không nhào tới ngay khi vừa nhìn thấy một Omega, lại giảng đạo lý với bọn họ thêm lần hai, trong kênh đội ngũ nhất thời cãi mồm, náo nhiệt muốn chết luôn.
Việt Nhiên không nói chen vào, chỉ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Khương Tiêu một cái.
Dưới tầm mắt của cậu, Khương Tiêu chỉ huy xong phó bản rồi chào tạm biệt với Năm Xưa bọn họ, thấy tiểu hồn sư của mình còn chưa hé răng, anh không thể làm gì khác hơn là chủ động nói: “Có phải là có chuyện muốn hỏi không?”
Việt Nhiên nói: “Không có.”
Khương Tiêu ngồi nghiêng người: “Em có chuyện thì phải nói chứ.”
Việt Nhiên theo bản năng lại muốn trả lời không có, kết quả không đợi mở miệng mà cằm đã bị nắm lấy.
Người trước mặt tới gần một chút, thấp giọng cười bảo: “Nghĩ xong lại nói, không nói thật thì anh sẽ hôn em ngay đó.”
“…” Việt Nhiên lập tức muốn đẩy anh ra nhưng đã thấy anh tới gần mình rồi, cậu không khỏi ngừng thở, biết rằng người này nói được làm được, giả vờ trấn định đáp, “Anh buông tôi ra trước đi.”
Khương Tiêu buông tay ra, thấy cậu rút vào trong góc nên cũng không nhanh không chậm chặn cậu lại, nhớ về cú điện thoại với Tần Tu Kiệt kia liền đoán được đại khái tâm sự của tiểu hồn sư, nói: “Muốn hỏi một chút cái nhìn của anh đối với tin tức tố của Omega à?”
Việt Nhiên trầm mặc vài giây, hỏi: “Anh không cảm thấy dễ ngửi hả?”
Khương Tiêu thành thực nói: “Cảm thấy chứ.”
Việt Nhiên nghĩ thầm cơ quan tiếp thu của anh quả nhiên không có vấn đề gì, đáp: “Anh không có dục vọng thân cận sao?”
Khương Tiêu nói: “Không có.”
Anh nói rồi thấy Việt Nhiên trừng mắt nên xoa bóp mặt của cậu ngay, “Không lừa gì em, anh không thể nhất định phải thân cận với một người vì cảm thấy cậu ta dễ ngửi đâu, thích một người thì sẽ luôn muốn thân cận với người đó, ví dụ như đối với em vậy nè.”
Việt Nhiên nhìn anh: “Nhưng tôi không dễ ngửi.”
Trái tim của Khương Tiêu tê rần lên, biết rằng một tiểu ngạo kiều cần phải có bao nhiêu dũng cảm mới có thể nói ra được lời này, không nhịn được kéo người lên đùi mình, để mặt cậu quay về phía mình, bảo: “Chúng ta thay đổi góc độ suy nghĩ đi. Em đã từng xem mấy vụ người yêu mắc bệnh nan y rồi nửa kia không rời không bỏ này nọ chưa?”
“…” Việt Nhiên đáp, “Có xem.”
Khương Tiêu nói: “Em có thấy khoa trương không?”
Việt Nhiên lắc đầu.
Khương Tiêu nói: “Vậy em nhìn chúng ta đi. Em chỉ có một thói xấu nhỏ thôi, cũng không đến nỗi như bệnh nan y, vậy tại sao anh lại muốn rời khỏi em chứ?”
Việt Nhiên há miệng rồi lại há miệng, nhất thời càng không có gì để nói cả.
Đặt chuyện tin tức tố biến dị và bệnh nan y vào cùng một chỗ để so sánh… Cái của cậu dường như cũng không nghiêm trọng cho lắm.
“Nhiên Nhiên, anh thích em cơ mà. Dù Omega khác có dễ ngửi hơn nữa thì anh cũng sẽ không thích đâu,” Khương Tiêu nhẹ giọng bảo, “Anh biết em cũng thích anh nữa. Có thể gặp được một người mình thích đã không dễ rồi, cho nên em đừng luôn trốn anh nữa, có vấn đề gì chúng ta lại cùng nhau giải quyết nhé.”
Việt Nhiên trầm mặc nhìn anh. Đối diện với ánh mắt xưa nay luôn bình tĩnh của anh, cậu chỉ cảm thấy tâm tình đang bay phất phơ này nọ đều được anh đè xuống một cách vững vàng, ngay sau đó một sức mạnh kiên định lại bay lên, thúc giục cậu phải tiến về phía trước.
Cũng đúng, vất vả lắm mình mới thích một người, tại sao lại phải ném mất chứ?
Cậu chậm rãi thở ra một hơi nén lại ở trong khoang ngực kia, rốt cuộc không lo được lo mất nữa.
Khương Tiêu thu hết vẻ mặt và những thay đổi rất nhỏ của cậu vào trong mắt, không khỏi nắm chặt cánh tay.
Việt Nhiên lấy lại tinh thần, thấy anh vẫn đang nhìn mình mà không hề nháy mắt, ngữ khí có một chút phức tạp: “Anh…”
Khương Tiêu đang mong đợi trong lòng, muốn nghe thử tiểu hồn sư của anh có thể nói ra chút lời cảm động nào hay không, kết quả chỉ nghe cậu hỏi mình: “Tại sao lại ôm tôi để lên chân của anh vậy nè?”
Khương Tiêu: “…”
Việt Nhiên nói xong câu kia thì hối hận rồi.
Cậu cũng không biết cách biểu đạt tình cảm của mình, sau khi đưa ra quyết định, cậu bị người nào đó nhìn đến cả người cảm thấy không dễ chịu, song lại phát hiện tư thế lúc này của bọn họ nên cậu hỏi ra theo bản năng thôi.
Nhưng đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là bản thân cái đề tài này đã rất ám muội, tám phần mười sẽ dẫn đến một ít hậu quả mất tiết tháo. Cậu vội vàng muốn đứng dậy, nhưng sau đó lại bị ôm lấy.
Khương Tiêu dùng một tay đang để trống mà nâng cằm của cậu lên, đáp: “Vì muốn chiếm tiện nghi của em đó.”
Việt Nhiên còn chưa kịp giãy giụa đã cảm thấy mềm nhũn trên môi, một thứ ấm áp gì đó cạy hàm răng của cậu ra, cuốn vào trong miệng.
Đầu óc của cậu trong phút chốc trống rỗng, qua tới vài giây mới tìm lại được tri giác. Tin tức tố mạnh mẽ nhưng quen thuộc vẫn luôn thuận theo môi và răng lan tràn vào tận đáy lòng, nhanh chóng tranh thủ cướp lấy mọi sức mạnh của cậu. Cậu chỉ có thể bất lực xụi lơ như một miếng lá trên mặt biển, mặc cho đối phương muốn gì cứ lấy.
Ánh mắt của Khương Tiêu càng thêm tối lại, ôm cậu nhấn một cái xuống ghế sôpha, càng hôn sâu hơn nữa.
Tin tức tố trong không khí đã dần trở nên nồng hơn, hung hăng phà vào dây thần kinh trên đầu, Việt Nhiên không khống chế được mà hừ vài tiếng trầm thấp, như càng thêm yếu ớt. Mãi đến lúc áo T-shirt bị xốc lên, cậu mới đột ngột tìm về một chút thần trí, đè lại tay của đối phương: “Không…”
Lúc này, Khương Tiêu cũng cưỡng ép bản thân ngừng lại, bởi vì nơi này thực sự không phải là một chỗ tốt.
Anh thở dốc ngẩng đầu lên, thỏa mãn liếm một chút bên khóe miệng của bảo bối nhà mình, nói giọng khàn khàn: “Thích em.”
Việt Nhiên thu lại thần trí sớm đã bay lên chín tầng mây, hậu tri hậu giác ý thức được đây là nụ hôn đầu của mình, khuôn mặt nhất thời đỏ rực, trừng mắt với người trước mặt, một câu cũng chẳng nói ra được.
Khương Tiêu vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì biết ngay là cả người của cậu khẳng định cũng đang đỏ loét, ánh mắt càng tối lại: “Buổi tối còn trở về nữa không?”
Việt Nhiên không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là trở về rồi!”
Khương Tiêu nói: “Anh không muốn trở về thì làm sao bây giờ?”
Việt Nhiên nói: “Vậy tự anh ở bên ngoài đi!”
Khương Tiêu cười một tiếng, không đùa cậu nữa, một lần nữa ôm người lên rồi ngồi xuống lại.
Việt Nhiên bị đùa như vậy xong cũng hoàn toàn mất hết tâm tư chơi game, không có mục đích mà điều khiển nhân vật đi lung tung một lát rồi đi theo Khương Tiêu về tới trường học.
Khương Tiêu đưa cậu đến dưới lầu, tạm thời không buông tay ra mà kéo cậu vào trong lồng ngực và ôm lấy, thấp giọng nói: “Hôn ngủ ngon.”
Tim của Việt Nhiên đập lạc mất một nhịp, phát hiện trên môi lại mềm nhũn.
Lần này không còn điên cuồng nữa mà là mềm nhẹ và kiên trì, như trời đêm tháng chín lúc bấy giờ vậy.
Lâm Khiêm nhìn cậu lần thứ hai nghiêm mặt trở về, nhất thời nhíu mày.
Uầy, từ trên mặt đỏ thẳng một đường xuống cổ, rốt cuộc vị học trưởng kia đã làm gì thế này?
Việt Nhiên đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, cảm giác hai má như bị đốt nóng hơn nữa nên trốn tránh chạy ngay vào trong phòng tắm để rửa ráy, đợi đến lúc đi ra thì lại bay thẳng lên giường.
Cảm xúc phấn khởi đấu đá lung tung trong đầu, cậu chẳng cảm thấy một chút cơn buồn ngủ nào cả, lấy điện thoại ra muốn tìm người tâm sự, nhưng thật ngại nếu đi nói với bạn tốt, xoắn xuýt nửa ngày liền đăng nhập vào YY, thẳng thắn nghe người khác tán gẫu một chút, sau đó tìm đề tài mà mình cảm thấy hứng thú để trò chuyện với người khác.
Kết quả đăng nhập vào bang hội nhìn thử, cậu phát hiện Khương Tiêu cư nhiên đang online, liền muốn đi vào căn phòng của bọn họ.
Trong nháy mắt chỉ thấy màn hình hiện lên một khuông chuyển nhập, phải nhập password mới có thể đi vào. Lòng hiếu kỳ của cậu đã đạt tới đỉnh điểm, cố gắng nhớ lại một phen, thử lại tất cả những mật mã mà mình biết một lần, may mắn là thử đúng chỗ.
Ngay lập tức, cậu đã nghe thấy tiếng nói của người bang hội.
Tâm Tự Thành Tro nói: “Chuyện cậu nói chuyện yêu đương đó đã truyền ầm ở trên diễn đàn của trường rồi kìa, đây là thật hả?”
Khương Tiêu đáp: “Ừm.”
Tâm Tự Thành Tro nói: “Tớ biết ngay là sao mà cậu lại đột nhiên muốn sát nhập rồi lại đột ngột để tôi kéo người ta qua chứ, thì ra là vậy ha.”
Không Cách nói tiếp: “Bọn tớ đã âm thầm nghiên cứu rồi, chuyện tình nhân giả lúc trước chỉ có cậu và Tần Tu Kiệt biết được thôi. Bạn trai nhỏ của cậu là em họ của Tần Tu Kiệt, các cậu nhanh như vậy đã rơi vào bể tình rồi… nói thật đi, có phải cậu ấy là người lúc trước hay không?”
Khương Tiêu nói: “Các cậu cảm thấy thế nào?”
Người bang hội trăm miệng một lời: “Phí lời!”
Trong giọng nói của Khương Tiêu mang theo một chút ý cười: “Nếu đã biết, vậy còn hỏi tớ làm gì nữa?”
Tâm Tự Thành Tro nói: “Đây không phải là muốn nghe được một lời chắc chắn à?”
Không Cách nói: “Nhưng tớ đã hỏi Năm Xưa rồi, trong bang hội của bọn họ chỉ có một Omega nam chơi hồn sư hỗ trợ thôi, là Tinh thần.”
BB Luyến nói: “Mẹ của tui ơi, ai tới nhéo tôi một cái coi, Tinh thần thì ra là đại tẩu của tôi đó.”
O Mạnh Nhất Vũ Trụ nhẹ nhàng nói: “Anh cũng nhéo tôi một cái được không thế, gần đây tôi vừa trở thành fan của cậu ấy đó. Tôi đệt, đường đường là Tinh thần không nhiều lời hung ác vậy mà dĩ nhiên từng hu hu hu như vậy nha…”
Khương Tiêu ngắt lời: “Đừng đề cập đến việc này trước mặt em ấy đấy.”
Việt Nhiên: “…”
Ông đây đã nghe thấy rồi nhé!