Edit: Juri
Trong một tiết học buổi tối, giáo sư đang đứng trước ppt giảng bài, dưới bục giảng cách đó không xa có một cậu học sinh đang lặng lẽ mở điện thoại.
[ Quả quýt ]: Anh nói em nghe này, hiện tại trông anh cứ như động vật cần được bảo hộ ấy, ai ai cũng nhìn. Cái thế giới năm nhất này cũng hổ báo thật, vừa nãy anh nghe thấy, bọn họ đang phối màu quần áo cho anh, giờ phối tời giày luôn rồi.
[ Ve sầu ]: Chúng ta là giáo thảo Nhất Trung thì sợ cái gì chứ, giá trị nhan sắc rất có thừa.
[ Quả quýt ]: Quả-quýt-khóc-lóc.jpg
[ Ve sầu ]: Anh đừng nhắn tin cho em nữa, nghiêm túc chút đi, điểm thường ngày của em nhất định phải được trọn đấy.
[ Ve sầu ]: Sớm biết như thế, thì hồi trước em đã bỏ qua hết mấy tiết mình đã học rồi.
[ Ve sầu ]: Một đám bạn học thấy chúng ta lăn lộn như thế này, hẳn đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay, đáng lẽ ra lúc trước anh phải tự mình đi học.
[ Quả quýt ]: Đừng nói nữa, khi nãy điểm danh, anh còn bị các loại ánh mắt sắc nhọn khác nhau đâm thủng người đây này. Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg
[ Ve sầu ]: Không sao hết, hồi trước em cũng vậy.
Tiêu Ngạn trong phòng học buông di động xuống, hắn ngồi xen lẫn các sinh viên năm nhất, chỉ ngồi đó nghiêm túc chép bài, đôi lúc lại chú ý động tĩnh xung quanh.
"Bạn trai của Lạc Tri Dư? Đúng không nhỉ?"
"Đúng đấy, trăm nghe không bằng một thấy, đẹp trai thật sự, hình như học khoa quản lý năm hai, lúc tập huấn quân sự anh ấy ngày nào cũng đến chờ Lạc Tri Dư đó nha."
"Hai người ai theo đuổi ai ấy nhỉ, tao rất tò mò luôn, hai người họ ai nhìn cũng không giống cái kiểu người sẽ mở miệng trước ấy. Tao có cảm giác Lạc Tri Dư thì hơi kiêu ngạo, còn bạn trai cậu ấy lại có chút lạnh lùng."
"Tôi theo đuổi em ấy." Tiêu Ngạn dừng bút, quay đầu lại, gia nhập cuộc trò chuyện, "Tôi mở miệng trước."
Mấy người bạn học đang tám chuyện phía sau: "......"
Quân huấn vừa mới kết thúc, các tân sinh mới vào trường đều đồng loạt bỏ đi bộ quân phục, dần dần quen thuộc trường học, cũng biết đến diễn đàn trường của các đàn anh đàn chị, vì thế nên mấy ngày nay trên diễn đàn xuất hiện khá nhiều bài viết mới.
[ Hâm mộ quá điiii, đây là phương thức đút cơm chó mới của bọn họ sao? ]
Lầu : Trường học xếp khoá tự do của bọn tôi vào buổi tối, lúc học xong cũng đã ngót nghét giờ đêm, căn bản không ngờ rằng đại học U lại nghiêm cẩn như vậy, giáo sư cũng rất nghiêm khắc, bọn tôi không tài nào trốn học được. Sau đó bạn học L của lớp chúng tôi, có bạn trai cậu ấy qua học giúp, anh ấy đôi lúc sẽ lấy được vài con điểm thường ngày, ghi chép cũng đặc biệt kỹ càng và nghiêm túc. Kiếm ở đâu ra người bạn trai tốt như thế này đây?.
Lầu : Bạn học L cái gì chứ, là Lạc Tri Dư lớp khoa mỹ thuật đúng không, vừa nói là đã biết rồi, mọi người cũng đừng oan uổng bọn họ như thế chứ, này không thể xem như show ân ái được. Để người của khoa quản lý năm hai đây nói cho em biết, năm trước lúc Tiêu Ngạn còn đang bận rộn với công tác học sinh, cậu ấy thường xuyên bắt cậu bạn trai học năm ba trung học Lạc Tri Dư lên lớp giúp mình. Kết quả, thằng bé ấy vì quá ưu tú cho nên đã bị giáo sư nhớ mặt, mọi người hiểu vấn đề ở đây chưa? Đây không phải là ân ái, mà đây là sửa cái xe vừa mới bị đổ á.
Lầu : Phụt, đã hiểu, cho nên hiện tại chỉ có thể là Tiêu Ngạn đi. Khoá tự do có nhiều người học như vậy, mà vẫn bị giáo sư nhớ mặt, thực lực đúng là không kém cạnh ai. Hồi xưa tôi có nghe một người đã từng tốt nghiệp ở Nhất Trung nói, là do chúng ta ít thấy thôi, chứ thực chất bọn họ còn làm nhiều chuyện hơn thế nữa kìa.
Lầu : Học cùng khoa mỹ thuật đây, tôi vừa mới nhìn thấy Lạc Tri Dư đang lén lút ngoài cửa phòng học, phỏng chừng là đang đợi bạn trai tan học, hai người họ đúng là có thể làm ầm làm ĩ mà.
Lầu : Bạn trai cái gì nữa, bài trước có bảo bọn họ đã đăng ký rồi, gọi chồng cũng chẳng sai đâu.
"Anh, nhìn cái gì đấy?" Lạc Tri Dư hỏi, "Tâm tình tốt thế à? Đừng có giả vờ, em vừa thấy anh cười."
"Gọi một tiếng được không?" Tiêu Ngạn đưa điện thoại sang cho Lạc Tri Dư, để Lạc Tri Dư xem diễn dàn trường, màn hình vừa vặn dừng lại chỗ bình luận kia, "Anh muốn nghe."
Trời đêm thu sáng sủa, sinh viên vùng ngoại thành dù có đang đứng cách quang cảnh nhộn nhịp của chốn thành thị phồn hoa bao xa đi chăng nữa, vẫn có thể loáng thoáng thấy được hình dáng của các vì sao đang lay lắt trên bầu trời.
Vào một buổi tối cũng như thế này lúc còn ở cấp ba, trên sân thượng của một khu dạy học, Tiêu Ngạn dùng một phần bạch tuộc viên mua về để dụ dỗ Lạc Tri Dư của lớp học dưới lầu tới. Cậu thiếu niên mặc đồng phục cấp ba nhỏ nhắn, khoảnh khắc cậu ấy cười rộ lên, cả một biển sao trời đều như sững lại, chẳng còn đẹp bằng cậu ấy.
Mà vô số màn đêm của từ nay về sau, bọn họ đều sẽ cùng nhau bước qua.
"Gọi là gì cơ?" Lạc Tri Dư lướt đọc vài bình luận của mấy người bạn cùng trường, "Không đâu, chẳng bằng anh dạy em đi."
"Không thành vấn đề, ngày mai không có tiết học, buổi tối sẽ dạy em." Tiêu Ngạn nóng lòng muốn thử, "Khi nãy đi học anh có tranh thủ ngủ một chút, hiện tại không còn buồn ngủ nữa."
Lạc Tri Dư: "......" Ý "dạy" mà cậu bảo rõ ràng không phải là dạy theo cái hướng này.
Đối với chuyện đổi vai để đi học, Lạc Tri Dư chỉ còn cách tự lừa mình dối người tìm một lý do hợp lý, "Tuy rằng chúng ta giúp nhau đi học, nhưng dù sao điểm thường ngày của chúng ta cũng không thấp."
Khu dạy học của đại học U là ở phía nam, ký túc xá lại nằm ở phía bắc, tiếng chuông tan học buổi tối vừa vang lên, hầu hết các học sinh đều lũ lượt đổ xô về ký túc xá. Hai người bọn họ đi ngược lại với dòng người, hướng về cửa lớn của trường học.
"Tối nay anh có nghiêm túc nghe giảng bài không đấy?" Lạc Tri Dư tương đối quan tâm điểm thường ngày của mình, "Bạn học Tiêu Ngạn có tích cực trả lời cậu hỏi, chiếu cố điểm thường ngày của bạn học Lạc Tri Dư không đây?"
"Có, nghiêm túc nghe giảng và tích cực trả lời câu hỏi, cộng thêm sửa sang lại ghi chép, ngoài ra, anh còn gia nhập hội tấm chuyện của mấy người bạn lớp em, giúp em tăng điểm thân thiện với tập thể."
Lạc Tri Dư: "?"
Khó trách vừa rồi cậu nhận được vài tin nhắn từ bạn học, không chỉ khen cậu thôi đâu, mà còn ở nhiều góc độ khác nhau tích cực thả rắm cầu vồng cho Tiêu Ngạn nữa.
Diện tích trường đại học so với Nhất Trung đương nhiên lớn hơn rất nhiều, ven đường khu dạy học mới luôn sáng đèn, hoàn toàn không giống với con đường tối tăm phủ kín lá ngô đồng của Nhất Trung, thỉnh thoảng còn có vài học sinh đạp xe ngang qua người bọn họ, mang đến làn gió như đang khẽ vuốt nhẹ mái tóc Lạc Tri Dư.
"Anh." Lạc Tri Dư bước chậm lại hai bước, ôm lấy cổ Tiêu Ngạn từ phía, đây là động tác cậu thường làm ở thời kỳ còn lưu manh, cũng thường xuyên cọ lấy mùi tin tức tố vị quả quýt của Tiêu Ngạn.
Độ phù hợp tin tức tố cực cao cho phép cậu có thể danh chính ngôn thuận làm loại chuyện này.
"Gọi ngọt như vậy, có ý đồ gì không đấy?" Tiêu Ngạn dừng lại, để cậu ôm.
"Anh đã bao giờ phát hiện, là mình chưa từng đạp xe chở em chưa." Lạc Tri Dư vừa thấy có người đạp xe ngang qua, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, "Lần trước em theo chị em đi xem phim, thấy bạn trai trong mấy bộ phim thanh xuân vườn trường ấy toàn đạp xe đạp tới đón người yêu mình thôi."
Học ở Nhất Trung phải trú ở trường, dù có về nhà thì cũng là ngồi xe ô tô, cả hai người bọn họ đều không có cơ hội đạp xe.
"...... Ngày mai anh liền đi mua." Tiêu Ngạn trở tay nâng người cậu lên, vững vàng cõng cậu, lại tiến về phía trước hai bước, "Sau này sẽ đèo em đi vòng quanh trường học luôn."
"Anh lại muốn em làm gì nữa đúng không?" Lạc Tri Dư nhéo nhéo mặt Tiêu Ngạn, "Quả quýt anh mà lại tốt thế này á?"
Năm nhất trung học lần ấy, cậu ở ven đường nhỏ bước hụt một chân. Người nào đó vì vội muốn tẩy trắng bản thân mình, đã cõng cậu như thế này đây, vòng qua cung đường xa nhất có thể, đưa cậu đến phòng y tế.
"Quả quýt là người tốt nhất trên đời, em sau này sẽ còn được biết nhiều thứ hơn nữa." Tiêu Ngạn thả Lạc Tri Dư xuống, "Anh mà muốn cái gì, thì em sẽ cho sao?"
"Anh nghĩ thế nào?" Lạc Tri Dư ném ra một câu, sau đó liền cất bước chạy bay biến, bỏ Tiêu Ngạn cùng với câu hỏi khi nãy ở phía sau, "Anh có thể bắt được em, vậy thì cái gì em cũng cho anh hết."
Tiêu Ngạn mang cặp sách lên, một đường đuổi theo.
Giống y hệt như lần đầu mới gặp của nhiều năm trước, đứng giữa sân trường cãi nhau ầm ĩ, đuổi đánh nhau đến tận ven tường.
Bao nhiêu lần cũng thế, lần nào cũng bắt được lấy nhau, bởi vì, cả hai đều biết, vẫn luôn có người đang đứng đó, đợi mình ở phía trước.