Chương Nhận Lời Làm Bạn Gái Anh
Chapter : Nhận lời làm bạn gái anh
Phía bên kia đầu dây, một giọng nam đầy lạnh lùng trả lời:
-Tôi biết rồi, anh cứ theo dõi và bảo vệ an toàn cho cô ấy, nhưng tuyệt đối nhớ rằng chuyện này không được cho bất kì ai biết, chúng ta sẽ đón cô ấy khi mọi thứ chuẩn bị xong.
Nói xong anh cúp máy, phía bên kia người con trai đó lái xe đi và lẩm nhẩm trong miệng rằng: “Thiếu chủ an tâm tôi nhất định sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ cô ấy”.
~~~Lúc này trong quán cà phê ~~~
Sau khi Yuki nổi nóng và nói cho Kai với Kito một trận thì bỏ đi, Kai nhìn Kito với lửa giận bừng bừng:
-Có phải mày biết cô ấy làm ở đây phải không. Nếu không sao mày lại trở tao đến đây và còn nói tao nhất định sẽ thích nữa.
-Mày đừng có mà vu oan cho tao nha, tao thực không biết ah, mày không thấy tao cũng bị cô ấy nói cho một trận hay sao mà mà lại định đổi lỗi cho tao.
-Oan cái đầu nhà mày á, chứ sao mày lại nói tao tới đây nhất định sẽ thích, có nhiều quán cà phê sang trọng và trang trí đẹp hơn nơi này nhiều rồi, mày cũng nên nhớ rằng tao là ai, có quán cà phê tốt nào mà tao chưa đến.
-Uh thì đúng là tao biết cô ấy làm ở đây nên tao mới đưa mày tới nhưng cũng là vì muốn tốt cho mày thôi mà, thấy mày như đang nhớ Yuki nên tao mới dẫn mày tới chỗ cô ấy làm thôi mà, ai ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy đâu.
-Mày đó đừng có mà nhúng mũi vào chuyện của tao, lo cho bản thân mày trước đi rồi hãy nói nhá. Việc bản thân lo còn chưa nổi mà còn cứ thích đi lo chuyện bao đồng không.
Hai người ngồi uống cà phê và nói chuyện với nhau cho tới tận lúc Yuki tan ca làm của mình.
-Hai người ngồi tới giờ này làm gì, đúng là rãnh không có việc gì làm mà. (Yuki nổi cáu nói khi thấy Kai với Kito bám theo cô ngay sau khi cô vừa bước ra khỏi quán).
-Thôi dù gì cũng đã muộn rồi mà giờ chúng ta chưa ăn gì, hay là chúng ta cùng nhau đi ăn tối đi. -Kito nói.
-Tôi không rãnh mà cũng chả đói, vậy nên người cứ tự nhiên nha, không cần bận tâm tới tôi. –Yuki lạnh lùng trả lời.
Yuki vừa mới dứt câu thì lập tức bị Kai kéo vào xe ngồi, vừa đi anh vừa nói: “Cậu không muốn đi cũng phải đi, chẳng lẽ cậu muốn nhịn bữa tối sao, đừng có mà ăn uống kiểu như vậy, phải biết tự chăm sóc cho bản thân mình chứ, bộ cậu là con nhít lên ba hay sao mà đến chuyện tự chăm sóc bản thân mà cũng không biết làm”.
Và thế là dù Yuki có nói hay làm gì thì cũng bị Kai ép kéo tới nhà hàng cao cấp này đây. Sauk hi ba người ăn xong Yuki tức giận bỏ về vì nguyên do: thứ nhất mỗi khi gàn Kai trái tim của cô luôn đập rất nhanh khiến cô không tài nào chịu được, thứ hai là do không đâu cô lại bị ép phải đi ăn với người này, thứ ba là trong lúc ăn Kai luôn nhìn cô ăn và cũng không ngừng gắp đồ ăn cho cô ăn cứ như đang xem cô là trẻ lên ba với con heo không bằng í.
Thấy cô giận hờn bỏ đi, Kai nhanh chóng đuổi theo: “Yuki mình xin lỗi, cậu đừng giận mình mà, đi từ từ lại đi kẻo gặp tai nạn đó”. Yuki vẫn cứ thế đi không những thế mà còn đi nhanh hơn không thèm đếm xỉa đến Kai cũng như câu nói của anh. Vì cô đi nhanh và cũng không để ý xung quanh nên khi đến gần sát lòng đường cô đã bị trượt chân xuống lòng đường, ở không xa một chiếc ô tô lao về phía cô, vì bất ngờ nên cô không kịp phản ứng gì cả bỗng có một bàn tay dắn chắc nắm chặt tay cô và kéo cô ra khỏi lòng đường nhưng ngược lại người kia lại bị ngã ra lòng đường, cô sợ hãi nắm chắt mắt kêu to tên người đã cứu cô và đang bị ngã ra lòng đường : “KAITOU…..”.
Tiếng xe dừng lại, Yuki đần dần mở mắt ra trước mắt cô là một cảnh tượng đầy hãi hùng, Kai đang nằm trên mặt đất, khắp người anh bị một màu đỏ chiếm dữ, cô vội chạy lại đỡ anh rồi khóc: “Kaitou, xin lỗi xin lỗi cậu, cậu tỉnh dậy đi mà, mình không giận cậu nữa, lẽ ra mình không nên đi nhanh như vậy lẽ ra phải nghe lời cậu, xin cậu, cậu đừng bị sao mà, cậu muốn gì mình cũng làm vậy nên xin cậu, xin cậu đó, đừng chết mà”.
Lúc này Kai khẽ mở mắt nhìn Yuki thều thào:
-Có thật chuyện gì cậu cũng làm không.
-Thật, mình thề với cậu chuyện chuyện gì mình cũng làm chỉ cần cậu không chết (đơn giản vì bậy giờ trong lòng cô chỉ có một điều đó là Kai không xảy ra bất cứ chuyện gì, khi thấy anh vì cứu cô mà bị thương, cô đau lòng khôn siết, khi thấy cảnh mà Kai gần như không thể sống được nữa thì cô mới biết anh chiếm vị trí quan trọng như thế nào trong cô. Đúng vậy, cô đã lỡ yêu anh, yêu kẻ mà cô đã thề là không đội trời chung. Vậy nên cô không muốn mất thêm bất cứ người nào cô coi là người quan trọng với mình nữa, bố mẹ cô đã bỏ cô mà đi nên tuyệt đối cô không thể để mất Kai được nữa, tuyệt dối không).
Thấy Yuki trả lời như vậy, Kai liền mỉm cưởi nói với giọng nói đầy yếu ớt: “Vậy cậu đừng gọi mình là Kaitou hay anh, gì nữa được không, gọi mình là Kai nha”.
Yuki thấy Kai có vẻ rất yếu nên hoảng loạn: “Được rồi Kait…Kai, mình kêu xe cứu thương cho cậu, Kito mau gọi xe cứu thương.”
-Ah ờ được rồi. –Kito nói.
-Không cần đâu Kito, tao không sao. –Kai khẽ nói.
-Không sao gì mà không sao, cậu nói tớ không biết tự chăm sóc bản thân vậy còn cậu thì sao, cậu cũng đâu biết đâu cơ chứ, đừng làm mình lo nữa mà.
-Vậy cậu đồng ý mình một chuyện được không.
-Được chuyện gì mình cũng đồng ý với cậu hét, vậy nên đừng gắng sức nữa, chúng ta đi bệnh viện.
-Không cần đâu, cậu nhất định phải đồng ý với mình chuyện này đã, nếu không….khụ khụ…
Yuki thấy Kai ho, cộ sợ anh sẽ ho ra máu nên càng lo lắng hơn nữa: “Được rồi, là chuyệ gì cậu nói đi, rồi chúng ta cùng tới bệnh viện”.
-Cậu đồng ý làm bạn gái mình nha!!!