Edit: Bông
Nhà của Từ Giang là một căn hộ trên tầng của một căn chung cư giữa lòng thành phố, từ ban công nhìn xuống có thể thu cả thành phố H vào tầm mắt.
Ăn cơm xong cũng là lúc hoàng hôn buông xuống, từ ban công nhìn ra xa là một mảng lớn ráng đỏ giống như ngọn lửa đang bốc cháy, nhuộm không trung thành một màu vàng diễm sắc, pha chút hồng lóa mắt khiến người ta liên tưởng đến một vườn hoa hồng trăm ngàn bông đang đua nhau nở rộ.
Hành Châu tùy ý vắt tay lên lan can.
Ánh chiều diễm lệ kia rất nhanh đã lụi tàn, mặt trời trốn sau đường chân trời, cả bầu trời trở nên tối tăm, nhà nhà lên đèn.
Hành Châu đột nhiên muốn hút thuốc.
Hắn lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, một tay che gió, một tay châm lửa.
Hành Châu nhìn về phía xa, nhà cao cửa rộng, xe cộ tấp nập nhưng trong mắt hắn chỉ có sự trống trải.
Cửa kính bị đẩy ra.
“Lại hút thuốc.”
Từ Giang mang theo cả người mùi rượu bước ra ngoài.
“Chưa nói đến việc bị đám phóng viên chụp được rồi ảnh hưởng từ dư luận các kiểu thì hút thuốc cũng có hại cho sức khỏe, cậu bỏ đi."
Hành Châu gõ gõ ngón trỏ xuống điếu thuốc lá, tàn thuốc bay theo gió.
“Không bỏ được."
Từ Giang nghiêng đầu nhìn Hành Châu.
Hành Châu cũng nhìn Từ Giang, phát hiện nơi khóe mắt anh ta đã có vài nếp nhăn nhỏ, không để ý kĩ thì cũng không nhìn thấy.
“Rất nhiều người cho rằng phải biết uống rượu và hút thuốc mới thể hiện được bản lĩnh đàn ông.
Vậy nên mấy đứa trẻ mới lớn mới thích đua đòi theo.”
"Anh nói cứ như tôi còn là trẻ con ấy."
Từ Giang bật cười, không trả lời, nghiêm túc suy xét về việc cai thuốc cho Hành Châu.
Đột nhiên Từ Giang nhớ ra, mò mẫm một hồi trong túi, móc ra hai viên kẹo chìa đến trước mặt Hành Châu.
“Chocolate?” Hành Châu cầm lấy một viên.
“Trân Trân thích ăn chocolate nên hay quấn theo tôi đòi mua.
Nhưng ăn mấy cái này dễ bị sâu răng nên tôi thường giấu đi.”
“Lúc nào cậu thèm hút thuốc thì ăn một viên, biết đâu lại có tác dụng.
Đương nhiên cũng không được ăn nhiều, dễ béo lắm!”
Hành Châu cười cười, bóc vỏ kẹo màu tím ra, bỏ chocolate vào miệng.
Viên kẹo rất ngọt, trong lòng lại chua xót.
Giải thưởng Hạnh Hoa tiến hành theo đúng dự kiến.
Tiểu sinh đang hot, diễn viên kỳ cựu, đạo diễn nổi danh,...đều được mời đến.
Trước ngày tổ chức một ngày, buổi chiều Hành Châu đã đến thàng phố H.
Đi qua đại sảnh khách sạn, Hành Châu mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Kỷ Thụy Thần.
Đại minh tinh đội mũ lưỡi trai, vành nón không giấu nổi đôi mắt thâm quầng, đi bên cạnh là hai trợ lý tinh thần cũng đầy mỏi mệt, có lẽ là vừa kết thúc một lịch trình dài liền vội vàng chạy tới đây.
Vài người tiến lên làm quen nhưng đều bị nụ cười lễ phép mà xa cách của Kỷ Thụy Thần từ chối.
Kỷ Thụy Thần vừa được đề cử cho giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất vừa là người thay mặt ban tổ chức trao giải.
“Hành Châu.”
Mở cửa phòng nghỉ ngơi tạm thời được ban tổ chức sắp xếp cho, Từ Giang theo sau Hành Châu bước vào.
Ở đây cách âm rất tốt, nếu không có thiết bị nghe lén thì người ở ngoài hoàn toàn không nghe được gì.
“Trong khách sạn này người của công chúng rất nhiều, phóng viên lại càng nhiều.
Đêm nay cậu tận lực đừng ra khỏi phòng, cẩn thận một chút.”
Hành Châu xoa xoa huyệt Thái Dương: "Đã biết.”
Hành Châu cũng không có ý định ra ngoài.
Đáng tiếc trời lại không thuận lòng người.
“Thật sự xin lỗi Hành tiên sinh vì khách sạn đã để xảy ra sự cố thế này.
Tôi đã liên hệ với nhân viên công tác, đảm bảo không quá nửa tiếng nữa WC sẽ sửa xong."
“Ở tầng một có WC công cộng cực kỳ sạch sẽ, nếu ngài không phiền thì có thể tạm thời sử dụng.”
Được thôi, dù sao cũng chỉ là đi WC.
Hành Châu đang định bước ra ngoài, suy nghĩ một hồi lại quay lại lấy mũ đội lên.
Hành lang không một bóng người, yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng, Hành Châu mở vòi nước rửa tay, tiếng nước chảy ào ào đặc biệt vang dội trong không gian yên tĩnh này.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Hành Châu kéo thấp vành nón, chuẩn bị ra ngoài thì bị người vừa tới chặn lại.
Hành Châu ngẩng đầu, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một cặp mắt rất xinh đẹp, không chỉ đẹp mà còn quen thuộc, quen đến nỗi chỉ cần tùy tiện mở một quyển tạp chí về phim truyền hình hoặc điện ảnh ra cũng có thể nhìn thấy.
Mà chẳng nói đâu xa, mới đây thôi Hành Châu còn được tận mắt nhìn thấy.
Người nọ cũng bị giật mình khi nhìn thấy Hành Châu, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn.
Nhưng chưa đợi Hành Châu kịp phản ứng thì đã bị kéo vào gian WC cuối cùng, khóa cửa.
Trong nháy mắt cửa khóa lại, có hai người đàn ông vội vàng chạy vào.
Một người trong đó oán giận: "Sao mới chớp mắt mà Kỷ Thụy Thần đã không thấy tăm hơi rồi? Tao còn chưa kịp hỏi gì nữa"
“Tức giận làm gì, kẻ như Kỷ Thụy Thần chúng ta đâu tóm được dễ vậy."
"Hừ! Sớm muộn cũng có ngày tao đào được tin xấu về anh ta!"
“Muốn đào tin xấu của Kỷ Thụy Thần mà dễ à? Trong giới ai mà chả biết thằng nhóc này cực kỳ kín miệng…”
Hai người vừa cãi cọ ầm ĩ vừa rời đi.
Hai người đàn ông thân cao mét tám chen chúc trong một gian WC đặc biệt vất vả.
Hành Châu đã bỏ mũ xuống, cầm trong tay.
Kỷ Thụy Thần nghiêng người dựa vào vách tường, nhìn chằm chằm vào then cửa.
Trông qua có vẻ như anh ta đang nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, nhưng thật ra lực chú ý của Kỷ Thụy Thần đã dồn hết vào người bên cạnh.
Điếu thuốc nằm trong lòng bàn tay, sự ẩm ướt ở đầu mẩu thuốc như vẫn còn lưu lại, đôi tay tùy ý vắt trên lan can, bàn tay mảnh khảnh…
Không biết vì sao mà trái tim Kỷ Thụy Thần đập rất nhanh, chính anh cũng hoài nghi có khi nào người bên cạnh nghe thấy cả tiếng tim mình đập không.
Nghĩ vậy, Kỷ Thụy Thần len lén ngước lên nhìn Hành Châu, phát hiện người nọ cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa không rõ ý vị.
Kỷ Thụy Thần chột dạ, vội vàng di dời tầm mắt: “Cậu chịu khó đợi thêm chút nữa, tôi sợ hai người kia còn chưa đi."
"Được."
Giọng nói rất nhẹ, mang theo chút lười biếng.
Ngón tay Kỷ Thụy Thần hơi run lên.
Thật ra với bản lĩnh của Kỷ Thụy Thần, né tranh hai phóng viên kia dễ như trở bàn tay.
Nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng Hành Châu bước vào WC, Kỷ Thụy Thần không tự chủ được mà chạy vào theo, thẳng đến khi kéo người ta vào một gian WC mới thấy hối hận.
Hành Châu dựa đầu vào tường, lắng nghe tiếng giọt nước nhỏ xuống như có như không từ vòi nước bên ngoài, trong không khí có hương chanh thoang thoảng, nghe thấy cả tiếng hít thở của người bên cạnh...!
Đột nhiên Hành Châu muốn hút thuốc.
Sờ tay vào túi lục lọi một hồi vẫn không thấy bao thuốc lá đâu, ngược lại lại móc ra được hai viên chocolate, có vẻ là Từ Giang đã đút trộm vào.
May mà chocolate chưa bị tan ra.
Hành Châu bóc vỏ, nhét vào miệng.
Rất ngọt...!
Lần này không hút thuốc lá nên lúc ngậm kẹo không có vị lạ.
Hành Châu nhớ lại ngày đó Trân Trân còn chia cho hắn vài viên kẹo nhưng hắn đã từ chối, biết trước có ngày hôm nay thì đã mặt dày cầm về rồi.
Trong ruột viên chocolate còn có một viên kẹo nhỏ, Hành Châu cắn vỡ ra.
Trong không khí như thoang thoảng vị ngọt ngào của kẹo.
Là vị dâu tây à? Hay vị xoài?
Kỷ Thụy Thần hít hít mũi.
Kỷ Thụy Thần không thích đồ ăn vặt, lại cành không thích chocolate ngọt ngấy, nhưng không hiểu vì sao đột nhiên lại muốn nếm thử.
Có vẻ rất ngon...!
Kỷ Thụy Thần không kìm chế được mà nhìn về phía Hành Châu, nuốt một ngụm nước miếng.
Hành Châu cũng nhìn lại, ý hỏi muốn ăn không?
Dù sao cũng còn một viên, hắn không ngại chia cho người này đâu.
Kỷ Thụy Thần vội vàng lắc đầu.
Hành Châu bật cười, móc viên kẹo còn lại ra bỏ vào miệng.
Tầm mắt của hai người chạm nhau, qua ánh mắt của người đối diện giống như nhìn thấy được cả tương lai dài rộng phía trước...!
Có gì đó đang lặng lẽ nảy sinh.
Bọn họ càng dựa càng gần, càng dựa càng gần……
Thời khắc hai cánh môi chạm vào nhau kia, cả không gian như yên tĩnh lại.
Tiếng nước nhỏ, tiếng bước chân, tiếng điều hòa không khí đều biến mất.
Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, trong đầu hai người lại nổ tung, vang động dữ dội.
Nhưng động tác lại cực kỳ ôn nhu.
Không khí dần trở nên nóng lên.
Không biết là đầu lưỡi của ai vói vào trước, hai bên nhanh chóng hòa nhập vào nhau, giống như hai chú cá vùng vẫy trong hồ nước.
Viên chocolate bị đẩy từ miệng người này sang miệng người kia, thậm chí còn có một vệt nước màu nâu dây ra áo.
Vị ngọt càng thêm nồng đậm.
Trong mũi, trong miệng, trong không khí đều là hương vị chocolate.
Kỷ Thụy Thần cứ ngỡ mình đã rơi vào một chiếc giường tràn ngập chocolate, hai tay vội vàng ôm lấy người đối diện, càng ôm càng chặt khiến hai người dính sát vào nhau.
Ầm!
Đầu Kỷ Thụy Thần đập mạnh vào tường, môi hai người cũng theo vậy mà bị tách ra, lưu lại một vệt nước lấp lánh.
Kỷ Thụy Thần đau đến nhíu mày.
Ngược lại, Hành Châu lại bật cười, một nụ cười ôn nhu như ánh trăng.
Trên người Hành Châu như đính nam châm khiến Kỷ Thụy Thần không thể rời mắt được, chỉ thấy người nọ xoa xoa mặt, nụ cười vẫn không thay đổi nhưng giọng nói lại lạnh lẽo đến cực điểm, chìa tay ra: "Đứng lên đi, Kỷ Thụy Thần.".