“Miên Miên, tớ cho cậu biết một tin tức tốt, nhóm công tác của anh Tô thiết kế một bộ trò chơi phải không? Khi bọn họ tuyển chọn người chơi bản close beta, tớ trúng rồi nha! Thật là tốt, trò chơi anh Tô thiết kế nhất định sẽ rất hay, tớ phải đi lên chơi thử xem.” Khuê Lỵ Ti ở đầu bên kia hưng phấn kêu to, bộ dáng so với trúng một trăm ngàn đô-la chắc còn hưng phấn hơn.
Bạch Miên sững sờ một chút, không nghĩ tới Khuê Lỵ Ti lại có thể trúng tỷ lệ một phần ngàn.
“Cậu nói là . . . . . .Tinh Ấn sao?” Nghe cậu nói, Khuê Lỵ Ti cũng sửng sốt, ánh mắt hồ nghi nhìn cậu.
“Miên Miên, sao cậu lại biết?” Khuê Lỵ Ti phi thường tò mò hỏi cậu, theo lý thuyết Bạch Miên đã hơn hai năm không tiếp xúc với game online, không có khả năng sẽ đi chú ý loại tin tức này.
“Cậu vừa nói đấy thôi, anh Tô là một trong những người chế tác, tên trò chơi cũng là dùng tên khách sạn nhà tớ, sao tớ có thể không biết.” Bạch Miên thật sự bội phục trí nhớ của cô, ngay lúc này mà vẫn có thể nhạy như vậy.
“Đúng nha, thiếu chút nữa tớ quên mất. . . . . . Bất quá, thật hi vọng cậu có thể chơi cùng với tớ. . . . . . .” Đối với yêu cầu nho nhỏ này, Khuê Lyỵ Ti kỳ thật không ôm bất cứ hy vọng nào, cô không muốn làm cho Bạch Miên cảm thấy khó xử, thuần túy chỉ thuận miệng nói vậy thôi; còn nữa, tỷ lệ một phần nghìn cũng không phải muốn có là có.
“Tốt! Cậu tạo nhân vật xong rồi nói cho tớ biết.”
Ngoài dự kiến của Khuê Lỵ Ti, Bạch Miên đột nhiên nói ra một câu này. Động tác của Khuê Lỵ Ti dừng một chút, sau đó không thể tin được mở to mắt nhìn cậu.
“Miên Miên, cậu vừa mới nói cái gì? Cậu đáp ứng cùng chơi Tinh Ấn với tớ?” Giọng nói cất cao biểu hiện tâm tình lúc này của Khuê Lỵ Ti.
Bạch Miên đã có thể quên được rồi sao? Nhưng cậu ấy rõ ràng còn đối người kia vẫn còn khúc mắc. . . . . .
“Là anh Tô hi vọng tớ có thể hỗ trợ xem xét tình huống trong trò chơi, giống như GM ẩn tàng vậy đó. Hôm qua tớ cũng đã vào trò chơi tạo nhân vật, cho nên tớ có thể chơi với cậu.” Bạch Miên mỉm cười nói, một giây sau, chỉ nghe thấy một tràng tiếng hoan hô hưng phấn truyền đến.
“Ý của cậu chính là, có thể thông qua người thiết kế lấy số tài khoản close beta? Hoan hô!” Khuê Lỵ Ti cảm thấy mình thật ngu ngốc, cứ trực tiếp xin anh Tô một suất không phải là được rồi sao.
“Ừ, bất quá mỗi người thiết kế chỉ có thể tìm cho một người, cho nên cũng chỉ có năm người nhờ được mà thôi. Ti Ti nếu xin anh Tô cũng không được đâu.”
“Nói như vậy, sẽ có năm GM ẩn tàng, mà cậu chính là một trong số đó.” Thật là khéo rồi, Miên Miên thế nhưng lại là GM ẩn tàng nha!
“Tớ cũng không biết.” Cậu không biết có còn có những GM ẩn tàng khác hay không. . . . . . . Dù sao cậu cũng không quen biết mấy người thiết kế khác cho lắm.
Sau đó, nghĩ tới việc mình ngoại trừ HP và MP, các trị số khác đều là ba dấm chấm hỏi, nhịn không được tự hỏi, không phải tất cả GM ẩn tàng đều có loại trị số quỷ dị này chứ?
Bỏ qua vấn đề này, Bạch Miên lấy lại tinh thần nhìn Khuê Lỵ Ti.
“Cậu đã tạo nhân vật rồi thì nói cho tớ biết tên nhân vật đi, sau khi tớ lên sẽ có thể trực tiếp đi tìm cậu a!”
“Ở trong đó tớ tên là 『Mộ Ám 』, bây giờ còn đang ở Tân Thủ thôn, Tân Thủ thôn kia có vẻ không giống với những cái khác, cậu không thể đến tìm tớ được.” Nghĩ nghĩ, cậu cảm giác mình vẫn nên nói trước thì tốt hơn, miễn cho cô ở kênh mật kêu nhiều lần.
“Nha, hiểu rồi, bây giờ tớ đi lưu trò chơi đã, BYE-BYE.” Khuê Lỵ Ti rất nôn nóng muốn lên chơi trò chơi mới này, hiếm có dịp nói chuyện với Bạch Miên chỉ mới nửa giờ liền cúp máy.
Bạch Miên mỉm cười lắc đầu, lại nhịn không được nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay.
Không biết. . . . . . Hắn có thể vào được danh sách close beta hay không?
Rõ ràng cậu không muốn lại tiếp xúc với hắn, nhưng cũng nhịn không được trông chờ, cảm xúc mâu thuẫn trộn lẫn trong lòng cậu, cậu không biết mình rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Quên đi. . . . . .Chỉ có danh sách ngàn người, dễ gì có loại cơ hội này, mình không cần nghĩ nhiều nữa.
Sau khi thay quần áo sạch sẽ ở nhà, Bạch Miên mang theo tâm tình có chút chờ mong nằm xuống khoang thuyền, khởi động trò chơi.
※ ※ ※
Vừa tiến vào trong trò chơi, Mộ Ám liền lập tức cảm thấy da đầu run lên. Bởi vì buổi sáng cậu quên mất phải rời khỏi Vô Uyên các rồi mới logout, cho nên giờ phút này bản thân vẫn như cũ ở giữa đống quái trong lầu của Vô Uyên các. Vừa login đã bị một bầy Xà quái vây quanh, sau đó phát ra công kích với cậu, lượng máu trong nháy mắt đã bị bầy Xà quái xoá sạch một phần ba, hại cậu phải sử dụng lực lượng của Long Châu khôi phục lại máu.
Cậu dù sao cũng mới chỉ là tân thủ chưa chuyển chức, cũng chỉ có khả năng sử dụng mấy chiêu thức đơn giản nhất, vậy nên cầm lấy chuôi chủy thủ công kích đám Xà quái.
May mắn là cậu đã muốn học được một số bí quyết, trực tiếp một đao lại một đao đem toàn bộ đầu rắn chặt bỏ, tạm thời tìm được một chỗ đất trống bên người mình.
Cậu cảm thấy hơi hơi mệt mỏi một cách kỳ lạ, mở ra tư liệu của mình mới phát hiện hệ thống lại có chút cập nhật nho nhỏ: độ mệt mỏi gia tăng, độ đói khát, tỷ số phụ trợ và độ sạch sẽ vân vân..
Đây cũng chứng minh, dù cho đang ở trong game, người chơi vẫn cần những hành động mà con người thường làm như ăn uống ngủ nghỉ sao ?
Tuy rằng cảm thấy như vậy khá phiền toái, nhưng cũng chỉ có như vậy mới có thể trải nghiệm cảm giác chân thật, cậu không phải không thừa nhận suy nghĩ này của anh Tô rất chí lý.
Nếu không, một nhân vật không cần ăn không cần uống không cần ngủ, cho dù có cảm nhận sâu sắc vẫn sẽ làm cho người cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
Cậu nhìn độ tăng cấp bậc của mình đã lên tới %, cảm thấy không tệ lắm, cũng có thể trở về Tân Thủ thôn rồi. Còn nữa, cậu chém quái nhặt được gì đó, cũng đã nhồi kín không gian chứa đồ rồi. Không gian chứa đồ tuy rằng có thể để rất nhiều thứ, nhưng khi đạt đến số lượng nhất định cũng sẽ xuất hiện tỉ số phụ trọng, nhiều khi quá nặng cũng sẽ làm cho người chơi khó khăn dịch chuyển.
Về phần tỉ số phụ trọng cao thấp nhiều ít phụ thuộc vào trình độ chịu nặng, dĩ nhiên cũng là dựa vào cấu tạo thân thể mà đặt ra, cho nên tỉ số phụ trọng của mỗi người chơi đều không giống nhau.
Vỗ vỗ cái ba lô từ khi mình còn là Tiểu Long đã tồn tại, vào lúc cậu hóa thành nhân hình cũng đã bành trướng theo, bây giờ đã muốn tràn ngập đồ vật. Số lượng trữ vật của ba lô tân thủ đại khái chỉ có một trăm, tất cả đồ vật khác nhau nhét vào cũng không giảm bớt không gian, chỉ có gia tăng phụ trọng, có thể nhét đến loại tình trạng này cũng cho thấy Mộ Ám rốt cuộc cứng rắn đút bao nhiêu đồ.
Chưa buồn đi tìm điểm xuất nhập rời khỏi Vô Uyên các, Mộ Ám đang thầm nghĩ viên Long Châu này của mình ngoại trừ trị liệu ra không biết có còn công dụng nào khá khá một chút hay không.
Ở trong lòng mặc niệm một tiếng “Hồi thôn” , nháy mắt cậu đã di động đến nóc Thủy Tinh cung. Mặc dù đã thành công di động đến Thủy Tinh cung, nhưng là hơi thất bại một chút, cậu thuấn di tựa hồ có chút khuyết điểm nha!
Bởi vì, điểm thuấn di rớt xuống của cậu là “Giữa không trung” ở trong cung, kết quả trọng lực tăng tốc độ, mông phì phì của cậu trực tiếp cùng mặt đất kết thân.
“Đau. . . . . .” Mặc dù có cái ba lô to làm giảm xóc, trên mặt đất cũng trải thảm mềm mại, nhưng Mộ Ám vẫn ngã vô cùng đau, làm cho cậu nhe răng trợn mắt.
“Thanh âm thật lớn, ngươi thật đúng là không cẩn thận!” Trước mắt cậu xuất hiện một bàn tay thon dài đẹp mắt, ngẩng đầu, liền gặp được Long Vương đang mỉm cười ôn hòa đứng ở trước mặt cậu, hướng phía trước vươn một bàn tay, chờ kéo cậu đứng dậy.
Có thút chân tay vụng về dỡ xuống ba lô xong, Mộ Ám đem tay đặt tay Long Vương để hắn kéo mình, sau đó mới đứng vững dậy.
Chờ cậu đứng vững vàng, Long Vương liền vỗ vỗ đầu của cậu.
“Làm không tệ, nhanh như vậy đã có thể hóa thành nhân hình rồi. Bất quá, khảo nghiệm thực sự chỉ bắt đầu sau khi ngươi rời thôn này đi. Ngươi phải nhớ kỹ, phải dùng tim của mình quan sát mỗi người, tất cả mọi người trong cuộc sống đều rất phức tạp và hiểm ác , ngươi phải phán đoán thật tốt, không phải ai ngươi cũng tin tưởng được, có chuyện gì khó khăn thì hãy tìm người đáng tin cậy tâm sự, vậy không cần ủy khuất mình giấu ở trong lòng, hiểu chưa?” Long Vương ôn nhu nói với cậu vài lời trước khi chia tay, làm cho Mộ Ám có chút cảm động.
Có lẽ, đây cũng là lời mà ba anh trai muốn nói với mình đi? Cậu tuy rằng không muốn đem chuyện hơn hai năm trước nói cho bọn họ biết, sợ bọn họ lo lắng, nhưng cũng bởi vì như thế mà bọn họ càng lo lắng đi?
Đối với Long Vương trước mắt có diện mạo của anh trai, Mộ Ám nhịn không được liền ngoan ngoãn gật đầu.
“Đi thôi! Đi đến cửa thành chính, có một Truyện Tống trận, chỗ đó là chỗ xuất nhập nối liền với mặt đất. Bất quá, ngươi phải nhớ kỹ, phương pháp trở về chỉ có một, chính là sử dụng lực lượng của Long Châu.” Ngón tay thon dài chỉ khỏa Long Châu ở giữa cái trán của cậu.
“Ta đã biết, cám ơn ngài.” Mộ Ám ngoan ngoãn hướng Long Vương cúi đầu, làm cho trên mặt Long Vương lại hiện lên một nụ cười.
Vác lên ba lô to vứt trên mặt đất, cậu quay người lại vẫy vẫy tay với Long Vương, chạy từ từ rời khỏi cung điện, thẳng đến Truyện Tống trận theo lời của Long Vương.
Sau khi cậu quay lưng, Long Vương lẳng lặng nhìn bóng dáng cậu thật xa.
“Quang vẫn lạc, Ám trọng sinh, vận mệnh luân hồi tạm dừng, một lần nữa khởi động vòng tuần hoàn của nó.” Thanh âm không linh, quanh quẩn ở trong Thủy Tinh cung, nhưng thanh âm này, giống như Long Vương, lại có chút khó hiểu.
Không ai biết thanh âm này từ đâu tới, cũng không có ai nghe thấy, tiếng nói trầm thấp này giống như một lời tiên đoán.
※ ※ ※
Hưu ── rầm!
Lần thứ hai chạm đất không thành công, Mộ Ám thật sự không biết hệ thống có cừu oán gì với mình hay không.
Năng lực thuấn di của mình không tốt tạm thời bỏ qua, vì sao ngay cả Truyền Tống trận cũng sẽ làm cho mình ngã như vầy chứ?
Hơn nữa, mới từ long cung đi ra, cả người cậu đều ẩm ướt, triệt triệt để để đúng là một bộ ướt sũng, chật vật không chịu nổi.
Thật đúng là rất chân thật a . . . . . Cồng kềnh đứng dậy, Mộ Ám phát hiện bên cạnh mình là hai cái tường trơn, rõ ràng mình đã truyền tống đến giữa một cái ngõ nhỏ.
Đi ra ngõ nhỏ, cậu kinh ngạc há to miệng. Nơi cậu đang đứng là một đô thành dung hợp giữa khoa học kỹ thuật hiện đại và phong cách cổ đại, có đèn cũng có xe, rất đậm phong cách dân tộc.
Nhìn đô thành này một chút, Mộ Ám phát hiện vẫn chưa có người chơi đi lên, nhiều lắm chỉ có NPC đi tới đi lui mà thôi. Dù sao nếu có người chơi login, người chơi vừa béo ú vừa chật vật cậu đây nhất định sẽ rất được chú ý.
Nhanh chóng tìm một gian địa phương thoạt nhìn giống như đạo cụ điếm, đem đạo cụ nhặt được bán hết, đạo cụ nhỏ ước chừng bán được hơn hai ngàn kim tệ cũng đã làm cho Mộ Ám rất hài lòng, nhưng ngoài ý muốn chính là đống da rắn thịt rắn nội tạng rắn vân vân…
Khi lão bản nhìn thấy cậu đem gì đó của Xà quái lấy ra, ông lại hưng phấn kêu to.
“Trời ạ trời ạ! Đây là thịt của huyễn xà a! Đã rất lâu rồi ta mới thấy có người lấy thịt huyễn xà đến đây, hơn nữa còn là thịt rắn và nội tạng tươi mới như vậy. Tiểu đệ đệ, toàn bộ mấy cái này bán cho ta đi? Ta nguyện ý ra giá cao thu mua thịt huyễn xà này.” Lão bản đạo cụ điếm phi thường kích động đưa ra lời mời.
Nguyên lai loại xà này gọi là Huyễn Xà a. . . . . Cậu không thật sự chú ý, cũng không có kỹ năng xem xét, lại càng không hiểu được loại Huyễn Xà này rốt cuộc có chỗ trân quý nào.
“Này, thực quý như vậy sao?” Cậu ngây ngốc hỏi, chỉ thấy lão bản dùng ánh mắt cổ quái nhìn cậu.
Huyễn xà hay còn gọi là mộng ảo chi xà, thịt ngon lại nhuyễn non, có năng lực dưỡng nhan sắc bổ dưỡng thân thể, một phần thịt ở các gia xan thính đều có thể bán được rất nhiều kim tệ. Tuy nhiên nó rất khó bị bắt, bởi vì không có người nào biết huyễn xà đến tột cùng thường lui tới ở đchỗ nào, người biết rõ thì lại không muốn nói, cũng bởi vì vậy mà giá trị thịt huyễn xà luôn không ngừng như nước lên thì thuyền lên, quý giá vô cùng.
Những điều này là do lão bản giải thích cho cậu nghe. Cậu gật gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại mở ra cột đạo cụ một lần nữa, điểm chọn thịt huyễn xà nhìn thử tư liệu.
Quả nhiên như cậu đoán, trong khung đã xuất hiện công hiệu và phương thức sử dụng thịt huyễn xà.
『 Thịt huyễn xà, đạo cụ L.V , có thể ăn, có công năng giúp người chơi cả ngày không bị giảm độ đói khát và độ mệt nhọc, nhưng thịt phải nấu chín, thịt tươi có độc tính. 』
Nguyên lai là loại đồ ăn duy trì độ đói khát cùng độ mệt nhọc a!
Bất quá. . . . . . Lại còn phải là đồ chín, nếu không sẽ có độc tính a. . . . . . Ngẫm lại chính mình tuy rằng thích ăn, nhưng là chỉ biết nấu mấy món bình thường, muốn cậu đem thịt rắn trân quý này nấu thành mỹ vị dĩ nhiên không được .
Nghĩ nghĩ, cậu vẫn quyết định đem thịt huyễn xà này bán hết, dù sao về sau có cần thì cứ quay về Vô Uyên các đánh, không cần keo kiệt quá, dù sao cậu giữ lại cũng vô dụng.
“Lão bản, thịt huyễn xà và nội tạng ông ra giá như thế nào?” Xem nào, trong ba lô của cậu có chừng hơn ba trăm phần nha!
“Một phần thịt, cũng chính là một miếng thịt của huyễn xà là mười lăm vạn kim tệ, nội tạng còn lại là mỗi một loại đều một vạn kim tệ, một tổ huyễn xà là hai mươi vạn kim tệ.” Thấy Mộ Ám muốn bán, lão bản lập tức báo lên giá cả.
Gật gật đầu, Mộ Ám lấy ra tất cả thịt huyễn xà và nội tạng. Thấy một đống thịt huyễn xà lớn như vậy, lão bản cười toe toét, lập tức gọi hỏa kế nhanh chóng đem tất cả thịt rắn và nội tạng đi đóng băng, sau đó sảng khoái thanh toán hơn sáu ngàn vạn kim tệ cho cậu.
người hầu bàn, người làm mướn.
Nhìn đống kim ngạch khổng lồ kia, tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng nhìn thấy nhiều số như vậy vẫn làm cho cậu hơn nửa ngày mới bình tĩnh.
Này so với trò chơi trước kia cậu chơi thì tốc độ kiếm tiền còn nhanh hơn, hơn nữa nhanh đến kinh người.
Hơn sáu ngàn vạn. . . . . . Trước kia tối đa cậu cũng chỉ kiếm được hơn hai ngàn vạn mà thôi, nhất là đối với một người chơi chơi trò chơi không lâu mà nói, cái này căn bản là chuyện không thể.
“Cám ơn quý khác đã chiếu cố. Để cảm tạ quý khách, đây là thẻ VIP của bổn điếm, quý khách mua đồ trong điếm có thể được ưu đãi. Hi vọng quý khách sau này nếu có thịt huyễn xà sẽ có thể tiếp tục cung cấp cho bổn điếm.” Lão bản cung kính nói với Mộ Ám, làm cho cậu cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Cậu nhịn không được bắt đầu đoán trị số may mắn của mình rốt cuộc là bao nhiêu, nói cậu xui xẻo sao. . . . . . Người chơi lần thứ hai login đã có thể kiếm được nhiều thứ như vậy cũng rất hiếm thấy, đừng nói đến cậu vừa login liền may mắn ngẫu nhiên trúng được Long tộc chủng tộc ẩn tàng, còn may mắn đánh được một đống thịt rắn buôn bán lời một số tiền lớn.
Giống như Khuê Lỵ Ti đã từng nói, có lúc cẩu thỉ vận của cậu thật đúng là không phải tốt bình thường.
Bởi vì không cần hồng thủy bổ máu, Mộ Ám cũng bởi vậy tiết kiệm được không ít tiền.
“Lão bản, ông biết gần đây có nơi nào bán quần áo và trang bị không?” Vẫn chưa thăm dò nơi này rõ ràng, Mộ Ám cảm thấy vẫn nhân cơ hội hỏi lão bản tương đối tốt hơn, mắc công lại lạc đường ở trong trò chơi.
“A, ngài chỉ cần đi ra cửa quẹo phải, đi thêm một trăm mét sẽ có thể nhìn thấy hai gian điếm sát nhau đó, cách đây không xa lắm. Mặt khác, da rắn, mắt rắn và máu rắn ngài săn được, bổn điếm tuy rằng không cần, nhưng ngài vào trang bị điếm, lò rèn điếm, còn có tinh phẩm điếm hoặc dược điếm, cũng có thể bán được giá tốt.” Trước khi đi, lão bản còn đặc biệt tặng thêm một tin tức cho cậu.
Cậu gật gật đầu, hướng lão bản nói lời cảm tạ, vác lên ba lô, bên trong đã không còn nhiều đồ vật lắm, thẳng tiến về phương hướng mà lão bản chỉ.
Có lẽ là để tiện cho người chơi, trên con đường này đều là các loại đạo cụ, trang bị điếm, nhưng đầu tiên cậu đi phục sức điếm, muốn đổi quần áo mới.
Gian phục sức điếm này gọi là 『 Nghê Thường Uyển 』, lão bản nương là một nữ trung niên phúc thái, khóe môi nhếch lên làm người ta cảm thấy rất thân thiết, cứ như vậy cười tiếp đón Mộ Ám, cũng không vì hình thể khá lớn mà chậm trễ.
“Khách nhân, ngài cần gì?”
“Xin hỏi, có quần áo nào tôi mặc được không?” Hình thể cậu lớn, quần áo rất là khó mua, có khi còn có thể làm rách quần áo nhà người ta. Nghĩ đến đây, biểu tình của Mộ Ám cũng có chút ngại ngùng.
“Ô, trước mắt không có, bất quá chúng ta có thể đặt riêng cho ngài, nhưng mà phải đợi một thời gian, không thể lập tức có ngay, không biết ý ngài thế nào?” Mặc dù không có quần áo thích hợp với Mộ Ám, lão bản nương vẫn đưa ra một vài phương án cho cậu tham khảo.
Cậu cúi đầu nhìn bộ đồ tân thủ trên người mình, mặc dù sau khi hóa nhân hình mới mặc vào, nhưng vào lúc logout không cẩn thận, vừa login đã bị nhóm Xà quái công kích, hơn nữa trước mắt cả người ướt đẫm, vậy nên một bộ đồ tân thủ tốt lập tức đi tong, cậu cho dù không muốn đổi cũng phải đổi.
“Vậy . . . . . Đại khái cần bao nhiêu thời gian?” Không có lo lắng nhiều lắm, Mộ Ám lập tức quyết định muốn mua một bộ quần áo mới.
“Rất nhanh thôi, ba ngày là đủ rồi. Mặt khác, đây là mục lục chất liệu quần áo, ngài thích loại vải dệt nào, bên này còn có rất nhiều kiểu dáng tùy ý ngài lựa chọn.” Lão bản nương rất nhanh lấy ra hai quyển, một quyển bên trong dán nhiều loại vải dệt cùng hàng mẫu để cho Mộ Ám chậm rãi chọn lựa.
Nhớ tới viên Long Châu trên trán mình, cậu nhịn không được sờ sờ.
Cậu nhớ rõ viên Long Châu này màu lục, như vậy chọn màu giống giống vậy phối cùng có vẻ được nha?
Rất nhanh cậu chọn một loại vải lụa màu xanh sẫm, mặt trên còn có đồ án Long Văn, tiếp theo tìm một miếng vải đen cùng ti sa bóng loáng nhưng cứng hơn so với vải tơ, còn trang trí thì chọn một cái lông nhung màu xanh sẫm, sau đó như là nghĩ đến cái gì, cậu dừng lại một chút ngẩng đầu hỏi lão bản nương.
“Lão bản nương, xin hỏi, trong điếm của bà có sử dụng da rắn không?” Nếu có. . . . . . Mình có thể thuận tiện bán luôn?
“Có, các loại da thảo chúng ta đều có sử dụng, khách nhân ngài muốn dùng sao?”
“Cũng không phải. . . . . . Là trong tay tôi vừa vặn có vài thớt da rắn, không biết bà có muốn mua hay không.” Cậu cảm thấy vấn đề này có chút đột ngột, ngượng ngùng gãi gãi hai má.
Chỉ thấy lão bản nương nhãn tình sáng lên, đối với da rắn trong tay cậu lộ ra bộ dáng rất có hứng thú.
“Là da rắn dạng gì thế?”
“À. . . là da Huyễn Xà. . . . .”
Nháy mắt, sắc mặt lão bản nương đại biến, trừng lớn mắt nhìn cậu, phản ứng giống như lão bản đạo cụ điếm khi thấy thịt rắn.
“Có thể. . . . . . Cho ta xem trước một chút được không?” Thanh âm lão bản nương run nhè nhẹ hỏi, thoạt nhìn vô cùng khẩn trương.
Mộ Ám hào phóng móc ra một bộ da rắn có vẻ đầy đủ, chỉ thấy lão bản nương còn hô lớn, nguyên nhân là bởi vì da huyễn xà có thể từ kích cỡ lớn nhỏ đoán nó đã thành xà chưa, thành xà đầy đỉ tính, da rắn này chính là vô giá.
Giống như lão bản đạo cụ điếm, lão bản nương một lúc mua một trăm trương da huyễn xà, hơn nữa còn ra giá năm vạn kim tệ.
Đối với sự kiện bản thân mới chỉ đến hai gian điếm đều đã bán được lời gần bảy trăm ngàn kim tệ, Mộ Ám trừ bỏ không nói gì vẫn là không nói gì. Cậu cơ hồ có thể tính ra, nếu cậu đem những gì đó trên thân huyễn xà bán sạch, khả năng sẽ phá luôn một con số thiên văn.
Chính là a. . . . . . Nói đi thì nói lại, một khi close beta chấm dứt, những thứ này cũng sẽ hóa thành hư ảo đi?
Không biết sau khi close beta đóng rồi, open beta chính thức vận hành, mình có thể còn may mắn như vậy không. . . . .