“Cậu đã có thể chuyển chức rồi?” Hàn Tiêu kinh ngạc nhìn khuôn mặt trắng béo đáng yêu đơn thuần của cậu, rất khó có thể tưởng tượng cậu đã giết nhiều quái hơn bọn hắn.
Câu hỏi của Hàn Tiêu ngược lại làm cho Mộ Ám thấy kỳ quái liếc mắt nhìn trán hắn một cái.
“Không phải từng Tân Thủ thôn đều có khu luyện cấp sao? Tôi luyện đến cấp mới đi ra mà. . . . . .” Như là nghĩ đến cái gì, Mộ Ám đột nhiên ngừng lại một chút, có chút nghi hoặc nhìn Hàn Tiêu cấp bậc vẫn chưa đến .
Kỳ quái. . . Cậu cứ tưởng Long tộc đều phải đạt cấp mới thể hóa thành hình người chứ. . . Vì sao Hàn Tiêu lại không cần nha? Thoạt nhìn có vẻ như từ lúc bắt đầu hắn đã là hình người. . . . . .
Gãi gãi đầu, cậu nhìn thoáng qua những người khác, sau đó tầm mắt lại chuyển về trên người Hàn Tiêu.
“Bọn họ biết anh thuộc chủng tộc gì không?” Hỏi trước cho rõ, nếu không cũng không nên nói ra trước mặt những người khác.
Nghe thấy câu hỏi của cậu, trên mặt những người khác đều hiện lên dấu chấm hỏi, nhưng vẻ mặt Hàn Tiêu giống như đã hiểu, biết đây nhất định là bí mật của chủng tộc ẩn tàng.
“Chúng ta sang bên kia nói chuyện.” Hàn Tiêu kéo cậu đến một bên, bốn người khác tuy rằng cảm thấy tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều. Bọn họ rất hiểu tính tình của Hàn, hắn nếu muốn giấu diếm thì nhất định có nguyên nhân của hắn.
Sau đó chỉ thấy hai người thảo luận ở cách đó không xa, cũng không biết đang nói cái gì. Tuy rằng bọn họ nghe không được, nhưng nhìn vẻ mặt Hàn Tiêu bừng tỉnh đại ngộ và suy nghĩ sâu xa thì cũng có chút tò mò đến tột cùng Mộ Ám đang nói với hắn những gì.
Chỉ thấy sau khi hai người nói chuyện xong, Mộ Ám muốn đi, nhưng lại bị Hàn Tiêu bám chặt, ngăn cản cậu rời đi.
Điều này làm cho Mộ Ám vô cùng uể oải cũng vô cùng nghi hoặc, không rõ vì sao mình béo hơn Hàn Tiêu mà Hàn Tiêu lại có thể ngăn cản mình.
“Buông . . . . . .” Cậu giãy dụa, bốn người khác đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ, sau đó đối với ánh mắt cầu trợ của Mộ Ám chỉ có thể làm bộ như không thấy.
Nhẫn nại đi, Kẹo đường, chỉ cần nhẫn nại cho đến khi Hàn tìm được Trục Quang mà thôi.
Bốn người yên lặng ở trong lòng thầm nghĩ, nhưng thật ra bọn họ cũng thoáng lo lắng một chuyện, nếu sau khi tìm được Trục Quang mà Hàn vẫn muốn bắt Mộ Ám thì làm sao đây? Bọn họ cảm giác được Hàn có hứng thú với Mộ Ám, nhưng Hàn đối với Trục Quang cũng là yêu say đắm, nếu như vậy. . . . . . Có xúc phạm tới Mộ Ám hay không?
“Tôi nói, tôi muốn đi làm nhiệm vụ chuyển chức của tôi. . . . . .” Mộ Ám có chút tức giận rồi, Hàn Tiêu vẫn ngoan cố không làm theo ý cậu, cứ bắt lấy cậu không tha, làm cho cậu có chút hoảng hốt. Để che giấu tâm trạng hoảng loạn của mình, cậu chỉ có thể cố tỏ ra tức giận.
Rốt cuộc phát hiện cậu đã muốn tức giận mất hứng rồi, Hàn Tiêu hơi kinh ngạc buông cậu ra, dù sao Mộ Ám ở trong ấn tượng của hắn là một người luôn ngoan ngoãn không bao giờ tức giận. . . . . . Chỉ bằng hai ngày gặp mặt vài lần mà cứ nhận định như vậy, xem ra hắn đã hiểu lầm rồi.
“Chúng ta cùng nhau luyện không được sao?” Hàn Tiêu tuy rằng cũng không hiểu nguyên nhân vì sao mình lại muốn ở bên cạnh cậu, hắn chỉ là không hy vọng Mộ Ám cứ biến mất ở trước mặt mình như vậy.
Hắn cũng không hiểu Mộ Ám mập mạp trắng trắng đến tột cùng là có điểm nào làm cho mình muốn bám chặt lấy không tha, là vì cậu ta trắng noãn đáng yêu sao? Hay là vì nguyên nhân khác? Chính bản thân hắn cũng không biết.
“Tôi quen một mình rồi.” Hơn nữa, Khuê Lỵ Ti lúc nào cũng có thể sẽ tìm cậu, nếu để cho cô gặp mặt bọn họ, nhất định sẽ bùng nổ chiến tranh nghiêm trọng.
Hơn nữa, cậu chỉ nói với Khuê Lỵ Ti cậu đã gặp bọn họ chứ chưa có nói cho mình đã có tiếp xúc, nếu để cho Khuê Lỵ Ti biết, cô nhất định sẽ rất tức giận.
“Luyện nhóm từ từ cũng sẽ quen thôi, hơn nữa đi cùng nhau có thể chiếu cố nhau tốt hơn.” Hàn Tiêu vẫn dụ dỗ cậu lưu lại, còn thuận tay nhéo nhéo mặt cậu.
Mộ Ám hoài nghi nhìn hắn, thấy hắn cứ trăm phương nghìn kế muốn mình đi chung cảm thấy thật kì lạ.
“Vì sao tôi nhất định phải đi cùng các anh? Chúng ta . . . . . . Cũng không phải quá thân.” Vô luận là 『Bạch Miên 』 trong hiện thực hay là 『Mộ Ám 』 trong trò chơi, bọn họ cũng mới chỉ “quen biết nhau không đến” hai ngày, vì sao Hàn Tiêu lại cố chấp muốn cậu gia nhập như thế?
Không quá thân, khi Mộ Ám nói ra câu đó, trong lòng Hàn Tiêu đột nhiên xuất hiện một chút buồn bã không hiểu, hắn không biết cái nỗi buồn này là từ đâu, nhưng lại làm cho hắn rất phiền.
“Cùng nhau chơi lâu sẽ thân không phải sao? Hơn nữa có cậu ở đây nhất định sẽ thật may mắn.” Hàn Tiêu biểu hiện trên mặt không thay đổi tiếp tục dụ dỗ cậu, vẫn muốn cậu ở lại bên cạnh mình.
Trừng mắt nhìn tuấn dung cười tủm tỉm, Mộ Ám thật sự nói không lại hắn, nhưng không biết nên làm cái gì mới tốt. Cậu rất muốn giữ khoảng cách với bọn họ, nhất là Hàn Tiêu, nhưng kì lạ là, cậu càng muốn giữ khoảng cách với hắn, bọn họ lại giống như lò xo càng xích lại gần nhau hơn.
Cậu không ngừng ở trong lòng tự nói với mình, nếu cứ tới gần Hàn Tiêu quá, tiếp xúc với hắn nhiều quá, kết quả người bị tổn thương vẫn là chính mình, điều này không phải cậu rõ nhất hay sao?
Cậu không muốn. . . . . . Chịu đựng đau đớn như vậy nữa.
Hơn nữa, cậu cũng không còn là cậu của trước kia, nếu lại ở bên cạnh Hàn Tiêu, cậu sẽ càng thêm thống khổ mà thôi. Vậy nên, phương pháp để cậu bảo vệ mình cũng chỉ có ‘thương tổn đối phương để đối phương không tiếp cận mình nữa’.
“Mời anh không cần nói giỡn, với tôi mà nói, sự hiện diện của các anh chỉ tăng thêm sự tự ti của tôi mà thôi, tôi cũng không muốn chơi cùng các anh.” Mím môi, Mộ Ám tự nhủ phải nói ra lời làm bọn họ kinh ngạc.
Bọn họ ai cũng không nghĩ tới đã làm Mộ Ám cảm giác như vậy.
“Tôi không phải ý đó. . . . . .” Hàn Tiêu vội vã giải thích, sau đó đưa tay ra kéo cậu, nhưng bị cậu một phen hất ra.
“Tôi cũng không có ý muốn trở thành bạn tốt của các anh, và cũng không có ý định cùng ai luyện chung, mời các anh không cần xen vào.” Nguyên bản thái độ hòa nhã của Mộ Ám đột nhiên trở nên cường ngạnh, giống như muốn vẽ ra một đạo giới tuyến bảo vệ khỏa tâm không còn chịu nổi tàn phá của mình.
Cậu không thể nhận thêm bất kì dạng thương tổn nào nữa, chỉ mong yên lặng trải qua cuộc sống của chính cậu, không muốn bị hắn đảo loạn nữa.
“Mộ Ám, tôi không phải. . . . . .” Thái độ của Mộ Ám làm cho Hàn Tiêu cảm thấy hoảng hốt, khi nhìn khuôn mặt tròn béo đáng yêu toát ra thái độ muốn giữ khoảng cách với mình, ngay cả người bình tĩnh như hắn cũng không tự giác dao động.
Hắn không hiểu tại sao mình lại dao động, đó giống như là một loại phản ứng tự nhiên, hắn không hy vọng mình bị Mộ Ám chán ghét.
Lại một lần nữa vươn tay, muốn bắt lấy đôi tay mềm mại kia, nhưng lại bị lại một lần nữa bị tránh né, sau đó trong nháy mắt, khi nhìn vào đôi mắt của Mộ Ám, cả người hắn chấn động dừng lại, tay cũng dừng theo, còn chưa kịp phản ứng tiếp, Mộ Ám lại đột nhiên biến mất ở trước mặt hắn.
Đối với việc cậu đột nhiên biến mất, mọi người đều sửng sốt, sau đó mới biết Mộ Ám sử dụng công cụ thuấn di rời đi.
Nhưng là, phản ứng của Hàn Tiêu cũng làm cho bọn họ nghi hoặc không thôi.
Chỉ thấy hắn tuy rằng đã buông tay xuống, nhưng trên mặt hắn vẫn còn một chút khiếp sợ cùng hoang mang hỗn loạn, sau đó đứng ngu người ở nơi đó.
“Hàn?” Du Phong đi tới, nghi hoặc gọi hắn.
Hàn Tiêu lấy lại tinh thần, thấy vẻ lo lắng trên mặt nhóm bạn tốt, bèn miễn cưỡng lộ ra một nụ cười gượng.
“Tôi không sao. . . . .” Hàn Tiêu tuy rằng phục hồi tinh thần lại, nhưng tâm tư vẫn đắm chìm trong lúc vừa rồi, khi cùng Mộ Ám đối diện một lần cuối cùng.
Ánh mắt đấy, cực kỳ giống hơn hai năm trước, Trục Quang del acc, u oán nhìn hắn một lần cuối.
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay thất bại của mình, nghĩ đến lúc ấy mình cũng đưa tay muốn bắt lấy Trục Quang trước khi cậu, thế nhưng bàn tay lại rơi vào khoảng không, chỉ có thể trơ mắt nhìn người Trục Quang hóa thành nhiều điểm tinh quang biến mất, mà hắn cái gì cũng không bắt được.
Vừa nãy nhìn Mộ Ám trong nháy mắt biến mất trước mắt mình, hắn thế nhưng cũng cảm thấy hoảng loạn và đau lòng như vậy.
Vì sao. . . . . . Hắn lại có cảm giác như thế? Chẳng lẽ vì mình không hy vọng người ở trước mặt biến mất sao? Lại nói. . . . . . Nhưng là, mình quen biết Mộ Ám, bất luận trong mạng ảo hoặc là trong hiện thực, giống như lời cậu ta nói vậy, cả hai chẳng qua so với người xa lạ thì tốt hơn một chút, nhưng chỉ có thể xem như quen biết mà thôi.
Nhưng vì sao Mộ Ám rõ ràng là người xa lạ lại cho hắn loại cảm giác rất quen thuộc? Nhất là ánh mắt vừa rồi kia, giống như mũi tên nhọn bắn thẳng vào tim hắn.
Làm cho hắn, trong nháy mắt, từ trên người Mộ Ám nhìn thấy bóng dáng Trục Quang, chính là, hai người bọn họ nhìn thế nào cũng không giống nhau.
Nhưng lại giống nhau đến làm cho hắn cảm giác được tư vị đau lòng.
Những người khác đương nhiên cũng biết, Hàn Tiêu kì lạ là do phản ứng kịch liệt của Mộ Ám vừa rồi.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới, Mộ Ám lại phản ứng lớn như vậy.
“Hàn. . . . . . Chúng ta đi đánh quái đi?” Tiếu Vong Trần vỗ vỗ vai hắn, bọn họ cũng đều biết tình hình vừa rồi khẳng định làm cho hắn nhớ tới Trục Quang, nhưng bọn hắn cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể nghĩ biện pháp tạm thời làm hắn phân tâm, bằng không Hàn Tiêu cứ nghĩ tới Trục Quang sẽ giống như một anh đẹp trai dương quang biến thành một quý công tử u buồn.
“Ừ. . . . .” Kéo lên một nụ cười miễn cưỡng, có thể thấy được hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Nếu ở trong này cậu ấy vẫn trốn cậu như vậy, cậucó thể ở hiện thực tiếp cận cậu ấy, ít nhất trong hiện thực cậu ta không có năng lực thuấn gian di động đâu.” Du Phong thản nhiên nói ra một phương pháp tốt nhất.
Chỉ thấy Hàn Tiêu ngừng lại một chút, nguyên bản biểu tình buồn bực cũng dần dần nới lỏng, tựa hồ cũng hiểu được lời Du Phong có đạo lý.
“Lại để các cậu lo lắng cho tôi. . . . . .” Hàn Tiêu thấp giọng nói, đổi lấy là ánh mắt thông cảm của nhóm bạn tốt.
Bọn họ thay phiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, bảo hắn không cần để ý, sau đó tiếp tục công việc luyện cấp phải tạm dừng ngoài ý muốn ban nãy.
Chỉ là, trong nội tâm Hàn Tiêu, lại xuất hiện thêm một cái bóng.
※ ※ ※
May mắn bay được trở về thành, trong lòng Mộ Ám vẫn còn một mảnh mờ mịt hỗn loạn. Cậu không nói gì ngồi xổm xuống một góc nhỏ ngẩn người, trên mặt không có biểu tình nhưng trong lòng đã loạn đến ── ngũ vị tạp trần.
Cậu cúi đầu nhìn tay mình, rõ ràng là ở trong trò chơi, nhưng cậu giống như cảm giác được mu bàn tay lưu lại độ ấm, cái nơi bị Hàn Tiêu nắm qua.
“Tôi ghét anh. . . . . .” Thanh âm thật thấp, mang theo một chút hương vị làm cho người ta chua xót, nhưng trong đáy lòng cậu cũng có một thanh âm đang hỏi cậu.
Thật sự. . . . . . Ghét hắn sao?
Kỳ thật cậu rất rõ ràng bản thân quá quyến luyến hắn, cho nên càng sợ một lần nữa bị tổn thương. Cậu đã từng nghĩ mình có thể buông xui, nhưng khi gặp lại hắn, cậu biết mình vẫn không dứt bỏ được, không quên được.
“Vì sao đến bây giờ, vẫn còn muốn nhiễu loạn tôi như vậy. . . . . Tôi đã không còn là tôi trước kia nữa. . .” Cảm xúc phức tạp tràn ngập trong lòng cậu, cậu biết rõ ràng mình có thể không cần để ý vẻ bề ngoài mà qua lại với hắn, nhưng khi thấy Hàn Tiêu nhìn mình không chớp mắt như vậy, dường như rất hứng thú, trong tim cậu đột nhiên xuất hiện một cỗ ghen tuông.
Nói như vậy, mình trước kia đối với Hàn Tiêu có ý nghĩa gì chứ?
“Anh tên ngu ngốc này. . . . . .” Mặc kệ cậu oán giận thế nào, những lời này vẫn như cũ không truyền đến tai Hàn Tiêu, mà cậu cũng không thể ở trước mặt Hàn Tiêu nói thế được.
Chỉ là trong lòng cậu hối hận càng sâu, có lẽ Hàn Tiêu không có nhận ra mình.
Rõ ràng cậu cũng biết mình thay đổi quá nhiều, hơn nữa mặc kệ màu mắt hoặc màu tóc đều khác xa với mình lúc chơi Thất Giới, nhưng trong lòng vẫn có một nơi ích kỷ, hy vọng Hàn Tiêu có thể nhận ra cậu, nhưng về phương diện khác, cậu lại sợ hãi mình sẽ bị thương tổn.
Mình. . . . . . Tại sao phải quyến luyến một người con trai như vậy?
Mình bị thương còn chưa đủ sao? Vì sao ông trời còn muốn cho mình gặp hắn?
“Tôi không cần yêu anh. . . . . Tôi không muốn yêu anh a. . . . .” Thanh âm nát vụn, xen lẫn một chút giọng mũi, phiêu đãng ở chỗ góc tối không người biết.
※ ※ ※
Cậu không nghĩ tới khi trở về Tây Hoang Sâm Lâm đi tìm này nọ lại gặp phải nam nhân mình mới lé tránh không bao lâu, vì thế Mộ Ám trở lại trong thành, mang theo cặp mắt ửng đỏ đi tìm lão bản nương phục sức điếm lấy quần áo mình đặt làm.
Lão bản nương cũng vừa mới tiễn một người chơi nam mặc hắc y thâm trầm, khi đi ngang qua Mộ Ám chỉ nhìn cậu một cái, không có chú ý tới giữa trán Mộ Ám, bởi vì tóc Mộ Ám bị Hàn Tiêu vò rối mà che mất.
“Lão bản nương, quần áo của tôi xong chưa?” Mộ Ám nhu thuận lễ phép hỏi.
Thấy Mộ Ám đến, lão bản nương cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Đã sắp xong rồi, khách nhân ngươi mặc thử trước đi!” Lão bản nương từ trong tủ treo lấy ra ba bộ quần áo đưa cho cậu, sau đó mở ra cửa phòng thay quần áo để cậu đi vào mặc thử.
Bất quá quần áo thiết kế tương đối đặc biệt, Mộ Ám cùng bộ kia quần áo chiến đấu hăng hái hồi lâu mới mặc lên được. Nhìn mình trong gương, cậu phát hiện lão bản nương còn sửa chữa kiểu dáng mà cậu lựa chọn một chút, để khi cậu mặc vào thoạt nhìn sẽ không quá mập, ngược lại nổi bật vẻ gọn gàng đáng yêu.
Tơ lụa lục sắc gắn hình rồng thủy ấn, tạo hình kiểu kimono, tà áo dùng tơ lụa màu xanh nhạt để may, đai lưng màu ô liu, ở sau lưng kết một cái nơ bướm kiểu Nhật rồi dây nhỏ màu vàng cột lấy, ở phía trước có một cái nút buộc rủ xuống, phía cuối sợi dây còn buộc hai viên châu thủy tinh cầu lục sắc, hai tay áo cũng dùng dây màu vàng cột vào trên cánh tay, trên sợi dây cũng buộc thủy tinh châu nho nhỏ.
Bởi vì chiều dài áo đuôi ngắn chỉ tới trên đầu gối, cho nên bên trong vẫn phải mặc quần ngắn màu đen để che đôi chân béo của cậu, dưới đầu gối còn quấn màu giống như quần ngắn, lông nhung xanh thẫm còn lại làm thành áo khoác dài, dù sao trong Tinh Ấn có phân mùa xuân hạ thu đông có lạnh có nóng, cho nên áo khoác dài vẫn là tất yếu.
Mặt khác lão bản nương còn tốt bụng dùng tơ lụa xanh thẫm làm một dải băng trán cho cậu, để cậu có thể che lại viên Long Châu trên trán.
Đem mái tóc dài lục sắc hệ thống cho buộc lại tốt, xác định mình trong gương thoạt nhìn phi thường chỉnh tề xong, cậu mới đi ra phòng thay quần áo. Vừa bước ra, Mộ Ám lập tức lại trực tiếp xoay người trở về, hơn nữa hoài nghi mình có phải nên về xem lịch hay không, bằng không tại sao thật vất vả mới thoát khỏi người nọ chưa bao lâu lại lập tức tiếp?
Chính là, Hàn Tiêu mắt tinh, lúc Mộ Ám từ trong phòng thay quần áo của điếm đi ra đã nhìn thấy cậu. Khi hắn cùng Mộ Ám mắt chạm nhau, hắn phát hiện Mộ Ám lập tức xoay người muốn lui về trong phòng thay quần áo, hắn cơ hồ theo bản năng tiến lên, xoạt một tiếng chụp cánh cửa Mộ Ám đang muốn đóng lại, khiến cậu không thể đóng lại đứng cứng ngắc ở nơi đó.
Mộ Ám bị dọa sợ, chưa kịp phản ứng đột nhiên bị Hàn Tiêu ôm ngang kéo ra, tránh xa khỏi cánh cửa cậu đang tị nạn.
“Cậu . . . . . Vì sao vừa thấy tôi liền muốn chạy?” Cho dù cảm thấy hắn thực phiền cũng không cần tránh hắn như tránh rắn rết vậy chứ? Hơn nữa, hắn thực xác định, Mộ Ám là nhìn thấy hắn mới chạy, chứ không có vấn đề gì với bốn người còn lại.
Mộ Ám thầm cắn môi, không muốn quay đầu nhìn Hàn Tiêu, cậu rất sợ chính mình thấy mặt Hàn Tiêu sẽ nhịn không được hướng hắn bùng nổ khổ sở và ủy khuất mấy ngày nay. Cậu không muốn làm như vậy, cho nên cố gắng không nhìn mặt Hàn Tiêu, kẻo bản thân lại không khống chế được.
Vì sao mình tránh không khỏi Hàn Tiêu? Vì sao để mình gặp lại hắn lần nữa? Chẳng lẽ bọn họ thật sự hữu duyên như thế sao?
“Nguyên nhân tôi đã nói rồi không phải sao?” Không muốn cùng giằng co, Mộ Ám thấp giọng nói.
Cậu không hiểu, mình mập mạp lại không có gì hấp dẫn, tại sao Hàn Tiêu lại đối với mình có cảm giác chấp nhất như vậy? Cậu thật sự. . . . . . Không hiểu.
“Cái gì cảm giác tự ti, cậu đâu có. . . . . . Xấu. . . . . .” Hàn Tiêu đối với lý do của Mộ Ám cảm thấy phi thường không hợp lý, cảm thấy lý do của cậu làm cho hắn thật sự oan uổng, bộ dạng đẹp trai cũng không phải lỗi của hắn, huống chi hắn cũng không cho rằng Mộ Ám xấu xí.
Hắn muốn nói rõ ràng, không để ý Mộ Ám phản kháng, nói đến một nửa thì nhìn thấy Mộ Ám và quần áo của cậu đã thay đổi, hơi hơi sửng sốt, sau đó nhìn đến ngây người.
Mộ Ám mặc quần áo mới, một chút cũng không có gây phản cảm như cậu tự giễu, bộ quần áo này phi thường thích hợp với cậu, không chỉ có phụ trợ da thịt phấn nộn của cậu còn làm cho thân hình tròn vo của cậu thoạt nhìn phúng phính mà không cảm thấy béo, lại làm khuôn mặt đáng yêu phúc khí hơn, cho người ta cảm giác muốn đưa cậu gắt gao ôm vào trong ngực.
Thấy Hàn Tiêu nhìn mình lom lom, nói được một nửa cũng không thấy nói tiếp, Mộ Ám vô cùng bất an và không được tự nhiên, không biết mình làm gì khiến cho Hàn Tiêu nhìn không chuyển mắt như vậy, cậu cúi đầu nhìn nhìn, không có lạ chỗ nào a! Như vậy Hàn Tiêu đang nhìn cái gì?
“Anh. . . . . Nhìn cái gì a?” Bất an kéo kéo quần áo, Mộ Ám cảm thấy tầm mắt chuyên chú của Hàn Tiêu làm cậu cảm thấy rất không tự nhiên, có loại cảm giác sắp bị nhìn xuyên thấu.
Không nghĩ tới, Hàn Tiêu lại lộ ra nụ cười làm cho người ta khó chống đỡ, vô cùng cao hứng sờ sờ cánh tay cậu, lại nhéo nhéo mặt cậu.
“Cậu như vậy thật đáng yêu, giống như phúc thần oa nhi.” Hai má mềm nhũn, cái loại xúc cảm tốt làm cho người ta muốn cắn một ngụm.
Nghe thấy Hàn Tiêu khen, Mộ Ám đầu tiên là sửng sốt, sau đó hai gò má đỏ lên, cậu hoàn toàn không nghĩ tới Hàn Tiêu lại nói như vậy với cậu, hơn nữa nhìn thái độ Hàn Tiêu không phải đang nịnh hót mà thật sự cảm thấy cậu mặc như vậy rất đáng yêu.
“Cái kia ── không liên quan đến anh!” Cậu có chút xấu hổ, dù Hàn Tiêu khen ngợi làm cậu có chút mừng thầm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể thản nhiên hào phóng nhận, cậu đẩy ra Hàn Tiêu hướng lão bản nương đi đến, bốn người khác thấy cậu cũng khen ngợi giống Hàn Tiêu, nhất trí cho là cậu dạng trông rất tốt.
“Lão bản nương, quần áo ta đặt làm bao nhiêu tiền?” Mộ Ám muốn chạy khỏi phạm vi tầm mắt của Hàn Tiêu, vội vàng đến trước mặt lão bản nương chuẩn bị trả tiền.
“Ba một quần áo tổng cộng là hai vạn kim tệ, sau chiết khấu là một vạn năm kim tệ.” Lão bản nương thân thiết trả lời cậu, còn bớt cho cậu ít tiền, có lẽ thấy Mộ Ám đáng yêu, hoặc là do trị số ẩn tàng của cậu vẫn còn bí ẩn, trị số sức quyến rũ có khi cao hơn dự đoán của mọi người cũng không chừng.
Cậu rất nhanh trả tiền, vốn đang chuẩn bị chạy trốn lần nữa, vừa mới quay người lại đã đụng vào một lồng ngực cứng cáp, xem ra Hàn Tiêu đã hạ quyết tâm không cho cậu bỏ chạy tiếp.
Chỉ thấy Hàn Tiêu một tay ôm hông cậu, như đang ôm một con búp bê vải to, sau đó một bên cùng lão bản nương thảo luận hắn muốn quần áo, màu sắc và hoa văn vải dệt vân vân, mà vô luận cậu giãy dụa như thế nào cũng không buông tay, làm cho cậu phi thường buồn bực, tính một lần nữa dùng thuấn gian di động, lại bị Hàn Tiêu uy hiếp ở bên tai.
“Nếu cậu lại dùng thuấn di, ngày mai tôi tới trường học liền trực tiếp tới tìm cậu, sau đó trước mặt mọi người cứ như vậy kéo cậu đi nha!” Hắn uy hiếp thản nhiên mà hữu dụng, vì Mộ Ám tuyệt không hi vọng ngày mai Hàn Tiêu ở trước mặt mọi người làm như vậy, điều đó sẽ chỉ làm cho những ngày tiếp theo của cậu tồi tệ hơn.
Cậu cảm thấy vô cùng ủ rũ và khó hiểu, không hiểu tại sao Hàn Tiêu lại trăm phương ngàn kế muốn quấn lấy cậu như thế.
Chẳng lẽ. . . Hắn nhận ra cậu sao? Không. . . Không có khả năng, cậu không tin nhãn lực của Hàn Tiêu lại tốt như vậy.
Thế thì. . . . . . Rốt cuộc là vì sao?