Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Mai khá cao, phải m. Ấy vậy mà đứng cùng Đông Phong vẫn rất khập khiễng, cô thấp hơn anh có khi đến cm. Thể hình của Đông Phong rất đẹp, không quá thô to nhưng cũng không ẻo lả. Anh tập thể dục ở mức vừa phải, đủ để bản thân mặc bất kì thứ đồ nào cũng biến thành hot trend, ai ai cũng thích.
Thật ra việc trở thành giá treo quần áo không chỉ nhờ thân hình đẹp, một phần là do gương mặt của Đông Phong rất sáng, rất hút người nhìn. Mũi thẳng môi mỏng, đôi mắt đen sâu như biển khơi, làn da khỏe mạnh và mái tóc đen lịch lãm. Cả người anh được bao trùm bởi thứ hormone nam tính đầy quyến rũ, bất kì giống cái nào trong độ tuổi từ đến ở gần anh cũng sẽ bị hấp dẫn.
Dương Mai vẫn nhớ như in ngày đầu tiên gặp Đông Phong ở nhà họ Dương. Khi đó, cô mới chuyển đến thiên đường này không lâu, mặc dù Dương Khả rất đáng yêu, bố mẹ nuôi cũng rất hòa nhã với cô.. nhưng thật sự lối sống khắc nghiệt ở cô nhi viện đã vô tình gây dựng trong lòng Dương Mai một bức tường chắn vô hình.
Bức tường mang tên lòng tự ti.
Nơi này quá khác biệt so với khung cảnh trước đây, ăn sung mặc sướng, ngày này qua ngày khác có thể kê cao gối ngủ ngon miễn là cô ngoan ngoãn. Không như ở cô nhi viện, mặc dù không đến mức ăn bữa nay lo bữa mai nhưng luôn phải nơm nớp lo sợ. Bị cô giáo ghét sẽ phải lao động nặng nhọc, phạm lỗi hoặc bị vu oan sẽ phải lột sạch quần áo nhốt trong phòng tối, còn thường xuyên phải làm bao cát miễn phí nếu như trong lòng quản giáo có điều khó chịu.. Vì cô nhi viện cô sống là nơi khá nổi danh nên những hành động đó đều làm một cách kín đáo và mang danh "dạy dỗ". Không người ngoài nào hay biết, hoặc giả có biết cũng không thèm can thiệp vì sợ phiền toái.
Cô giống như một mặt đối lập hoàn toàn với Dương Khả, và Dương Khả có mọi thứ mà Dương Mai thèm muốn. Một gia đình hoàn mỹ, sự giàu có, phong thái quý tộc đầy tự tin.. Thứ duy nhất mà cô hơn Dương Khả chính là một thân thể khỏe mạnh. Lúc mới biết Dương Khả mắc bệnh tim, chỉ cần có đồ thay thế là khỏe Dương Mai rất hoảng. Cô sợ hãi bố mẹ nuôi giả đò nuôi mình để moi tim mình cho cô em gái. Mãi sau khi bố mẹ thấy cô sợ hãi mới cho cô đi khám tổng thể một lần, mọi điều kiện đều không khớp với Dương Khả, khi ấy, cô mới bình tĩnh hơn một chút. Nhưng bình tĩnh không có nghĩa là dung hòa. Mặc cho bên kia Dương Khả thân mật tiếp cận, Dương Mai vẫn giữ thái độ trung lập, không quá đến gần nhưng cũng không xa cách. Cô biết bố mẹ nuôi muốn cô làm Dương Khả vui, nếu cô không đủ sức làm chuyện đó, cô hoàn toàn không còn giá trị gì nữa. Và một khi mất giá trị, việc được hưởng thụ đãi ngộ tốt như thế này phải dừng hẳn lại!
Dương Mai không muốn thế!
Chỉ có ở lại đây cô mới được học hành, mới đảm bảo có một tương lai tươi sáng!
Một ngày đẹp trời, Dương Khả cùng bố mẹ đi tái khám ở nước ngoài, để Dương Mai lại với căn nhà lớn trống trải. Cô thoải mái đi dạo trong vườn, không cần lo lắng lấy lòng bất kì ai, cũng chẳng phải tuân thủ những quy định ngặt nghèo về giờ giấc ăn ngủ để tốt cho sức khỏe của một cô gái khác.
Dương Mai lẻn vào phòng Dương Khả, hưởng thụ cảm giác êm ái của chiếc giường lớn xinh đẹp. Mặc dù phòng cô cũng rất đẹp, nhưng Dương Mai vẫn luôn có cảm giác nơi đó không thể bằng chỗ này - chỗ của tiểu thư đích thực nhà họ Dương. Bố mẹ Dương Khả không còn khả năng sinh đẻ, cũng không có ý định sinh thêm em bé. Có nhiều khi cô tưởng tượng, mai này Dương Khả đột ngột phát bệnh, sau đó chết đi khi còn trẻ nhỏ. Bố mẹ cô ấy lúc đó sẽ cô độc, sẽ đau đớn.. và cô, khi đó trong căn nhà lớn này sẽ chỉ còn cô làm bạn với họ. Thời gian dần qua đi, bố mẹ Dương Khả sẽ thật sự chấp nhận, coi cô như con đẻ.
Tất nhiên mộng đẹp mãi không xuất hiện trong đời thực, đến tận khi bố mẹ nuôi chết Dương Khả vẫn còn sống, và họ cũng chẳng dành cho cô mấy phần cảm tình.
Quay trở lại buổi sáng hôm đó, ngay khi Dương Mai vừa lim dim trên giường đệm êm ái, đột nhiên cô cảm thấy có ai đó ngồi xuống ngay cạnh mình. Theo sức nặng của người ấy chiếc giường lớn hơi lún xuống, Dương Mai co mình vào trong chăn, sợ hãi Dương Khả về bất chợt bắt gặp cô làm chuyện xấu. Cố gắng nghĩ ra lí do gì để thoái thác, ngay khi cô thò mặt ra giải thích, giọng nam mềm nhẹ đột ngột cắt ngang: "Dương Khả, em còn định ngủ đến khi nào?"
Dương Mai tung chăn, vừa vặn đối mặt với một gương mặt vô cùng đẹp, phải nói là đẹp nhất từ trước tới giờ cô nhìn thấy. Một câu trai mười mấy tuổi, thanh lệ thoát tục, vừa mang khí chất chín chắn quý tộc của con nhà giàu, hưởng thụ dạy dỗ cẩn thận, lại vừa có sự hoang dã cần có của lứa tuổi thành niên. Sự hấp dẫn giới tính, lại thêm vẻ đẹp phi thường của Đông Phong lúc đó thành công khiến Dương Mai rơi vào lưới tình không thể tự thoát. Cô ngây ra nhìn anh thật lâu mà chẳng hề nhận thấy từ đáy mắt Đông Phong sự bài xích rõ rệt: "Xin lỗi, cô là ai? Vì sao lại vào phòng Dương Khả?"
"Tôi.." Dương Mai ngập ngừng một lúc mới ra tiếng "Tôi là chị gái của Dương Khả, anh là ai? Vì sao lại vào phòng em ấy?"
Một "anh trai nhà bên" một "chị gái nuôi" gặp nhau trong điều kiện như thế. Cả hai đều không biết đến sự tồn tại của nhau, và nếu Đông Phong không chủ động sang nhà Dương Khả, có lẽ Dương Mai cũng chẳng hay biết em gái mình có một ông anh trai mưa tuyệt vời thế này. Chung quy lại cũng là do sức khỏe của Dương Khả quá kém, muốn ra ngoài bay nhảy cũng không được nói gì giới thiệu làm quen..
Rơi vào ánh mắt sâu như biển ấy bao năm Dương Mai vẫn chưa tìm được cách nào thoát khỏi. Từ tận đáy lòng cô biết cô đã bị Đông Phong hút mất hồn phách, trái tim cũng chỉ dành cho anh. Nhưng bởi chỉ là con nuôi nhà họ Dương, hơn nữa Đông Phong cũng chỉ toàn thân thiết với Dương Khả nên cô gần như không có cơ hội tiến lên. Đông Phong tha thiết một lòng hướng về Dương Khả, mặc dù Dương Khả không có ý với anh nhưng một khi cô ta còn, Dương Mai đừng mơ có cơ hội!
Chính vì thế khi Đông Phong rời đi Dương Mai mới đưa Lê Tuấn đến cạnh cô ta. Vừa giải quyết Dương Khả lại có thể dần dần thâu tóm gia sản nhà họ Dương. Một khi có đủ tiền tài và Dương Khả không tồn tại, không chỉ Đông Phong, bất kì người đàn ông nào cô cũng có thể tóm được!
Nếu Dương Khả là vật quy chiếu, nhắc nhở Dương Mai về quá khứ và xuất thân bần hàn của cô, thì Đông Phong giống như chấp niệm trong lòng cô, muốn đạt được anh, đạt được rồi mới tính hoàn toàn thoát khỏi bóng ma tâm lý.
"Nghe nói hôm nay cô đến công ti?" Đông Phong vừa thấy cô đã lập tức hỏi. Anh nhìn quét quanh phòng một lượt, sau đó đi thẳng đến nơi đặt thân thể của Dương Khả "Vậy còn cô ấy thế nào? Ai chăm sóc?"
"Anh đã ăn tối chưa?" Dương Mai chưa vội trả lời, cô làm như vô tình kéo nhẹ tay áo của Đông Phong "Vừa lúc em nấu cơm xong, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?"
"Hôm nay là tôi?" Đông Phong cười khẩy "Thế nào? Lê Tuấn không về với cô à?"
"Nếu là về thì em rể cũng về với Dương Khả, đâu tới lượt em?" Dương Mai làm ra vẻ không hiểu ý của Đông Phong, sau đó chọc lại cho anh một dao. Dương Khả là của người khác, Đông Phong, anh nên chết tâm đi là vừa! "Em ấy chưa tỉnh, nhưng nhất định sẽ sớm tỉnh lại, anh yên tâm đi!"
"Đi cả ngày cũng biết Dương Khả chưa tỉnh?" Đông Phong ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay hất mấy sợi tóc đen ngắn lòa xòa trên trán Dương Khả xuống. Giọng nói của anh trầm lại, nhỏ đi rất nhiều "Cô cũng giỏi thật! Lẽ nào có thiên lý nhãn?"
"Trước khi ra ngoài em có thuê hộ sĩ đến nhà chăm sóc Dương Khả mà!" Dương Mai chớp mắt, ai da, sao Dương Khả kia không bị ung thư nhỉ? Hóa trị xạ trị cho rụng sạch lông tóc đi, để xem khi Đông Phong tới gần nó còn vuốt cái gì được nữa? Ồ, mà như vậy nhan sắc giảm về âm khéo Đông Phong chán ghét nó luôn ý. Hay hôm nào Dương Mai tìm cớ gì đó cạo sạch tóc tai Dương Khả đi nhỉ? "Đông Phong đừng lo, anh rửa tay rửa mặt rồi ra ngoài ăn cơm cùng em đi! Hôm nay Lê Tuấn không về, em cũng có câu chuyện muốn trao đổi cùng anh!"
"Cảm ơn!" Đông Phong híp mắt không từ chối, anh đã đoán được mấy phần nội dung câu chuyện này rồi. Nhưng Đông Phong phải làm gì bây giờ? Anh lấy tư cách gì can thiệp vào cuộc sống của Dương Khả? Anh và cô chẳng có quan hệ ruột thịt, cô cũng không yêu anh thế nên hai người vĩnh viễn chỉ có thể dừng ở mức thanh mai trúc mã.
Mối quan hệ ấy có thể thắng được người chồng cô ấy tin yêu nhất ư? Hay có thể hơn người chị gái nuôi ngày đêm ở chung từ nhỏ?..
Anh lờ mờ nhận ra bộ mặt thật của hai con người này, nhưng lại không dám nói gì với Dương Khả. Một phần vì chưa có chứng cứ rõ ràng trong tay, lại thêm lúc đó cô còn chưa phẫu thuật, nhỡ thật sự xảy ra chuyện, Đông Phong biết mình sẽ hối hận cả đời!
"Cô cứ ăn trước, một chút tôi sẽ ra!"
"Em chờ anh!"
Đông Phong nhìn Dương Mai nhanh chóng rời khỏi, anh hơi nhíu mày sau đó cũng đứng lên đi vào phòng tắm. Cởi bớt áo vest, tháo cavat, Đông Phong rửa sạch bụi bặm trên mặt, cũng gạt đi lớp keo xịt trên tóc, để mái tóc ngắn của mình được tùy ý tung tăng. Anh chưa vội tiến vào phòng ăn, lướt qua giếng trời, nhìn đến con cá Chép vàng duy nhất trong bể đói đến lờ đờ lập tức lấy túi đồ ăn đổ vào bể. Cá Chép bơi một vòng lớn như thể muốn cảm ơn anh sau đó vui vẻ đớp mồi. Dưới chân Đông Phong có một vũng nước lớn, hẳn là con cá nghịch ngợm này làm trò đây. Được, mày giỏi! Dương Khả thích mày, mày muốn làm gì cũng được hết!
"Con cá ngốc!" Đông Phong nhấc đế dép trong nhà lên, nước thấm vào đó làm ướt chân anh "Bày trò quậy phá coi chừng người ta thịt mày! Cá Chép chứ không phải cá Rồng Bạch Tạng đâu mà lên mặt!"
Ngẩng đầu nhìn lên phía trên, bầu trời sao tỏa sáng lấp lánh đẹp vô cùng. Đông Phong thở dài, thì thầm: "Dương Khả bao giờ mới tỉnh đây? Chuẩn bị có mưa sao băng rất đẹp, chỉ cần em ấy khỏe lại, tao nhất định sẽ đưa em ấy đến núi Kỳ Lam xem thử!"
Cá nhỏ Dương Khả không thể nào đáp lời, cô yên lặng ăn đồ ăn của mình, nhìn Đông Phong đi về phía bàn ăn lớn bày đầy những món ngon thơm nức. Trước đây không ít lần cô nhìn thấy Kỳ Lam qua ảnh chụp. Nghe Đông Phong nói, ngọn núi ấy chính là một trong những địa điểm ngắm sao đẹp nhất thế giới. Khung trời rộng, những chòm mây huyền ảo, dải ngân hà lộng lẫy vô cùng..
Đến khi nào?
"Anh mệt không?" Dương Mai sắp xếp bát đũa cho Đông Phong, dịu dàng săn sóc "Nghe Thanh Thảo nói chuyện, hôm nay anh phải đi công tác đột xuất?"
"Thanh Thảo cũng nhiều chuyện quá nhỉ?" Đông Phong nhìn một lượt quanh bàn ăn, tất cả đều là những món anh thích, hẳn rằng Dương Mai này chủ đích làm, muốn chờ anh để bày kế gì đó "Vào chuyện chính đi, cô và Lê Tuấn muốn làm gì?"
"Anh cứ ăn cơm đi đã.." Dương Mai kéo không được đề tài trong lòng hơi chùng xuống. Lần nào nói chuyện với cô.. không đúng, là với tất cả những cô gái có ý đồ đến gần mình mới phải, Đông Phong cũng như vậy. Mềm không ăn, cứng không ăn, không thích nói quá ba câu nếu không phải chuyện quan trọng.
Hừ, cô phải lòng người như vậy làm gì chứ?
Đúng là đồ đáng ghét mà!
"...Cứ từ từ rồi nói cũng không muộn!"
"Chưa biết chuyện ăn không vào!" Đông Phong nói thẳng "Hôm nay Lê Tuấn đến công ti, dựa vào mình là chồng của Dương Khả mà lên nắm quyền chủ tịch. Công việc bề bộn quá mức nên sau đó điện gấp cho chị gái của vợ, kéo chị ta đến công ti làm phó tổng trợ lực cho mình. Tôi kể sơ lược như vậy đã đủ ý chưa?"
"Không sai!" Dương Mai thở dài, ngả bài nhưng giữ lại quân chốt cũng được vậy. Dù sao Đông Phong cũng không có cách nào xen sâu vào đây. Anh chỉ là anh hàng xóm, nếu can thiệp quá sâu các cổ đông thế nào cũng ý kiến! "Em cũng muốn nói với anh chuyện đó, và còn một vấn đề nữa.. Em muốn thuê thêm hộ sĩ cho Dương Khả!"
"Để đến công ti làm việc?" Đông Phong nhướn mày, hành động này sẽ là khởi đầu cho một màn tranh quyền đoạt lợi? Nếu thế khi Dương Khả tỉnh lại cục diện sẽ rối rắm lắm đây. Mặc dù Dương Mai không phải con gái ruột của nhà họ Dương, nhưng ai biết được trong thời gian này cô ta sẽ bày ra trò quỷ gì?
Đông Phong không muốn Dương Khả phải vất vả vì một kẻ như thế! Anh nên làm gì tiếp theo đây?
"Đấy là chuyện của cô, cô tự quyết không cần hỏi ý kiến của tôi!"
"Còn một vấn đề nữa!" Dương Mai lấy bát, đơm một bát cơm nhỏ đặt trước mặt Đông Phong "Em nghĩ anh nên chuyển đến đây đi!"
"Vì sao?"
"Ngày nào anh cũng chạy qua chạy lại để xem Dương Khả như vậy rất vất vả!" Dương Mai gắp một miếng thịt kho để vào bát anh, dịu dàng mà rằng "Anh ở một mình đúng không? Đằng nào cũng thế, chuyển qua đây vừa có thể chăm sóc Dương Khả lại vừa tiện cơm nước. Đằng nào em cũng một công nấu, nấu thêm cho anh cũng không thành vấn đề!"
"Thế thôi?"
"Ừm.." Dương Mai ngập ngừng, cuối cùng cũng nói "..Thật ra do em ở đây với Lê Tuấn rất ngại, dù sao Dương Khả cũng đang hôn mê, cô nam quả nữ dễ bị người ta bàn tán lắm!"
"Nếu vậy ở chung với hai người đàn ông sẽ không bị bàn tán à?" Đông Phong nhếch môi, nói thật chậm rãi "Tôi qua đây không thành vấn đề, nhưng cô nói xem tôi nên ở đâu? Phòng Lê Tuấn hay ngủ bên chỗ Dương Khả cùng với cô?"
"Ha ha, anh đùa gì vậy?" Nếu thế thì tốt quá, mục đích của tôi coi như hoàn thành còn gì! Dương Mai âm thầm bĩu môi, giả lả cười "Tủ bên phòng khách là kiểu thiết kế trong , vừa là tủ vừa là giường, anh ở bên đấy cũng được đúng không?"
"Sao cô không ở đó?" Đúng là thế thật, Đông Phong sử dụng nội thất trong căn nhà này đa phần là nội thất thông minh mà lại "Tôi có thể ở cạnh chăm sóc Dương Khả, giường trong phòng bệnh cũng không lớn bằng giường bên phòng khách!"
"Thôi đi!" Dương Mai coi như việc đã thành, vui vẻ vừa ăn cơm vừa gắp đồ ăn cho Đông Phong, dáng vẻ thân mật như người một nhà "Dù em có đồng ý đổi Lê Tuấn cũng không cho phép, Dương Khả là vợ của cậu ấy đấy!"
"Hmm.."
Bữa tối diễn ra chóng vánh, Đông Phong ăn uống xong xuôi liền cắm rễ trong phòng Dương Khả. Dương Mai không ý kiến, cô dọn dẹp sạch sẽ bếp núc, lại mất công lau thêm giếng trời lần nữa, chửi mắng con cá Chép một hồi sau đó cũng tiến vào phòng bệnh ngồi đối diện Đông Phong khơi chủ đề nói chuyện. Muốn câu kéo người cũng cần nghệ thuật, với loại người như Đông Phong không phải cứ sát gần nhau là được đâu. Chủ động quá không khéo còn khiến anh sinh ra cảm giác bài xích, chán ghét hất ra thì chết!
Thân thể của Dương Khả vẫn im lìm không động đậy, ngực hơi phập phồng cho thấy đây vẫn là cơ thể của một người còn sống. Đông Phong không nắm tay cô, nhưng đôi mắt của anh tạo cho người khác cảm giác tình cảm của anh còn mãnh liệt hơn khi thể hiện rõ bằng hành động.
Giá như cái nhìn đó của Đông Phong hướng về cô.. Dương Mai chấp nhận một thân thể không khỏe mạnh cũng không vấn đề, chiếm được người đàn ông tốt như vậy còn cần gì nữa chứ?
"Tối nay anh có muốn ở lại luôn không?" Bàn về chuyện tài chính kinh tế chán, thoáng thấy đồng hồ sắp điểm mười giờ, Dương Mai đột ngột chuyển chủ đề "Lê Tuấn không về, cậu ta nói dạo này phải tăng cường làm việc vì quyền chủ tịch khối lượng công việc quá lớn!"
"Ngày mai tôi sẽ chuyển đồ qua!" Đông Phong đứng dậy, lưu luyến nhìn Dương Khả một cái rồi đi thẳng ra cửa "Chào cô!"
"Đông Phong.."
Người gì mà như cục đá!
Dương Mai giậm chân nhìn anh đi khuất, cánh cửa lớn bị đóng chặt trước mặt. Căn nhà lớn chỉ còn cô và thân thể chết lặng của Dương Khả, bỗng dưng Dương Mai nổi lên xúc động.. cô muốn rạch nát mặt của nàng công chúa ngủ trong rừng này!
Xúc động là ma quỷ!
Người thông minh như Dương Mai dĩ nhiên không để sự xúc động này làm tâm trí mình xao động. Song đôi khi tâm trí cũng không thể điều khiển được thân thể một cách hoàn mỹ, thế nên khi cô tỉnh lại, cổ tay của Dương Khả đã hiện lên một vệt bầm tím thật đậm. Lỡ xiết mạnh tay quá rồi, có khi nào làm thân thể này gãy tay luôn không đây?
Dương Mai bĩu môi, kéo tay áo bệnh nhân che khuất vết tím, dù sao cũng ở khá cao, nếu không ai lật tay áo lên xem sẽ không thể biết được.
Cô đóng chặt cánh cửa phòng bệnh, ra khóa cửa nhà sau đó ngã lên ghế dài êm ái, bật tivi xem mãi tới nửa đêm.
Cuộc chiến này còn kéo dài, Dương Mai không tin cô không đủ khả năng đánh thắng một kẻ nằm bệt trên giường! Dù không lấy được tâm, cũng phải kiếm đủ tiền..