Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày sau đó Lê Tuấn tất bật với chuyện chạy chọt lo liệu cho hai em nên không có mấy thời gian đến công ti cống hiến sức lực, lại càng không có tâm trí mà lo lắng cho nhân tình nhỏ. Miên Miên cũng rất biết điều, thấy anh không đến cũng không hề chủ động làm phiền anh. Dương Khả cũng rất tạo điều kiện, mặc anh đi sớm về khuya chẳng hề làm phiền lấy nửa lời.
Còn Dương Mai.. Dương Mai làm sao có thời gian để phiền đến Lê Tuấn chứ, cô còn đang bận việc khác đây này!
Mấy ngày trước Miên Miên tự động biến mất khiến Dương Mai mừng thầm. Cô tưởng rằng phi vụ đe dọa đã thành công và khiến cho con hồ ly tinh ngu ngốc kia cút thắng rồi. Ai ngờ được sau mấy ngày biến mất nó lại quay lại, không chỉ quay lại mà còn làm cô ngạc nhiên cực kì nữa cơ!
Vì sao ngạc nhiên ấy à?
Vì mấy ngày biến mất kia nó đều ở cùng với Lê Tuấn!
Phó tổng Lâm có ý gì mà bắt nó đi dự hội thảo với Lê Tuấn? Cô nam quả nữ, hai người trai tài gái sắc ở một nơi xa xôi cách trở như vậy? Lão ta tính chia rẽ Lê Tuấn và Dương Khả, định bẫy tập để Miên Miên xen vào phá tan nát gia đình em gái cô sao? Hừ, không chỉ tan nát gia đình em gái cô, nếu như Miên Miên kia thật sự đã "câu" được Lê Tuấn thì cả cô cũng có cặp sừng dài thườn thượt trên đầu rồi!
Mẹ kiếp!
Bảo sao mấy ngày nay Lê Tuấn kia lạ lùng thế, gọi điện nhắn tin lúc nào cũng kêu bận rộn đủ thứ công vụ, không tiếp!
Thằng ngu ngốc! Vì gái mà quên hết tất thảy như vậy thì làm sao làm được việc lớn chứ!
Đã nhức đầu với vụ này, còn đau não với vụ của hai đứa em nó nữa. Đau não nhưng Dương Mai cũng len lén thở phào, vì hôm đó khi lão giám đốc X hẹn tới Club LT đáng lẽ cô cũng có mặt. Sau chỉ vì xích mích với Lê Tấn và Lê Tấm mà không cùng tới nữa. Ai mà ngờ được một lần dỗi hờn lại khiến cô gặp may mắn, nếu không lúc này kẻ vướng vào vòng lao lý chắc không chỉ có hai đứa nó. Chung quy lại gây chuyện với cô xong bị vậy là đáng đời lắm! Ha ha, vừa bị hủy hoại danh tiếng, vĩnh viễn không thể tiến vào giới thượng lưu lại còn được ngồi tù mát mẻ. Cho chết đi, đám nhãi ranh!
"Cô tới đây làm gì?" Dương Mai đang tự đắc xem lại mấy đoạn báo liên quan đến sự vụ của Lê Tấn và Lê Tấm thì bên cửa vang lên tiếng gõ, một bóng người yểu điệu đi vào.
Còn ai khác nữa, chính là con hồ ly mà cô căm ghét nhất: Miên Miên!
Tới một cái làm không khí trong phòng ô nhiễm cả đi, hừ, nhất định Dương Mai phải tìm cách cho cô ta ăn hành cho bõ ghét sau đó sa thải cô ta! Sa thải!
"Tài liệu kêu cô chuẩn bị đã xong chưa?"
"Dạ!" Miên Miên đã lâu không bị đồng nghiệp hành hạ nay lại được nếm trải cảm giác đó mặt liền nhăn nhó. Lê Tuấn bận rộn không tìm cô, cô cũng lên mạng đọc chuyện về em của anh ấy rồi nên cũng tự biết thân phận không làm phiền anh.
Nếu giờ Dương Khả giúp anh ấy rồi đòi tăng hợp đồng hôn nhân lên kiểu gì Lê Tuấn cũng đồng ý cho xem. Cô biết năng lực của Lê Tuấn còn chưa đủ khả năng cứu em mình, và hai em của anh ấy với anh ấy rất quan trọng.
Nhưng cô không quan trọng sao? Cô đã là người phụ nữ của anh..
Trong lòng Miên Miên đau xót không thôi, nhưng dù là cô suy nghĩ như vậy thì quyết định của Lê Tuấn cô cũng sẽ vẫn tôn trọng. Dù sao người thân cũng nên xếp lên hàng đầu, nếu là cô, cô cũng sẽ đặt người nhà của mình lên trên. Có điều.. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy thật đau lòng! Và trong lúc cô đang vừa đau lòng, vừa dằn vặt, vừa đấu tranh tâm lý một cách giằng xé như vậy mà bà chị già Dương Mai này lại cứ như âm hồn, ngày ngày tìm cách dày vò cô, khiến cô có xúc động muốn bỏ việc!
"Đã xong rồi ạ! Em lấy hết số liệu của năm trước rồi, em sẽ để lên bàn cho chị kiểm tra nhé!"
"Cảm ơn!" Dương Mai nguýt dài "Để lên bàn cho tôi sau đó sang phòng phó tổng Lâm lấy giúp tôi hợp đồng mới!"
"Vâng, vâng!"
Nghe đến phó tổng Lâm cái là chạy ngay được, mặt mày hớn ha hớn hở, đúng là đáng ghét! Sao cái loại bình hoa này lại được lắm đàn ông yêu thích thế nhỉ? Dương Mai dùng đến cả ngàn nơ ron thần kinh của mình cũng chịu không thể hiểu nổi!
Miên Miên dường như rất sợ cô, rúm ró chạy đi rồi lại e lệ chạy tới. Cô ta rón rén đi tới cạnh bàn của Dương Mai, dùng tốc độ thật nhanh đặt hợp đồng lên bàn sau đó muốn rút người lại, giảm bớt cảm giác tồn tại. Dương Mai chớp mắt, nhanh như điện mà tóm lấy cổ tay thanh mảnh của Miên Miên, cười lạnh: "Dấu hôn vẫn còn mờ mờ, hai người kịch kiệt quá hả?"
"Em và anh Tuấn.." Miên Miên giật nảy mình sờ lên cổ, sau đó buột miệng phun ra. Cô thấy được sự sửng sốt trong mắt Dương Mai nên lập tức sửa lại "Muỗi đốt! Em bị muỗi đốt thôi ạ!"
"Cô và Lê Tuấn đi du lịch vui chứ hả?" Dương Mai không phải đứa ngu, nghe đến đây là cô đủ hiểu rồi. Gằn giọng sâu, Dương Mai rít lên "Chắc vui lắm đấy nhỉ, xem đuôi mắt phong tình thế này cơ mà!"
"Em chỉ theo lệnh sếp Lâm đi hỗ trợ quyền chủ tịch!" Miên Miên muốn lui lại nhưng sức lực cô yếu đuối nên không thể rút tay ra. Dương Mai bóp rất mạnh, mạnh tới mức khiến Miên Miên đau ứa nước mắt, đáng thương vô cùng "Bọn em đi dự hội thảo, lấy đâu ra thời gian đi du lịch chứ ạ?"
"Cô em ngây thơ, cô em nghĩ mình nói dối giỏi lắm hả?" Ánh mắt mờ mịt của Miên Miên khiến Dương Mai khó chịu. Cô hất một cái thật mạnh khiến Miên Miên ngã ngồi ra sàn. Ngạo nghễ nhìn xuống, Dương Mai không hề che giấu sự khinh bỉ của bản thân "Đừng có bán rẻ thân thể như thế, hô ly tinh!"
"Em.. Em không có!"
"Tôi đã cảnh cáo cô rồi, nếu dám cướp chồng của em gái tôi thì đừng có trách!" Dương Mai đứng dậy, đá một cái vào mạng sườn Miên Miên. Cô nàng yếu đuối đau đến tái mặt, ôm bụng ngả về một bên mà rên rỉ "Tôi có rất nhiều cách để khiến cô và cả gia đình cô biến mất đấy!"
"Em không có, em không.."
"Cút đi!"
"Hợp đồng.." Miên Miên sực nhớ ra hợp đồng phó tổng Lâm yêu cầu Dương Mai kí gấp. Trong công ty này người có ơn với cô nhất chính là ông ấy, việc ông ấy giao Miên Miên không thể không hoàn thành được! "Xin chị hãy đọc và kí vào giấy tờ trên bàn giúp em!"
"Đây hả?" Dương Mai cầm lên, giả bộ xem xét sau đó ném thẳng cả tập giấy dày cộm vào đầu Miên Miên. Trán cô ăn đau, hơi hơi rỉ máu "Không kí, cút!"
"Chị Mai.."
"Cút đi!"
"..."
Miên Miên bị đuổi không thương tiếc, cô ôm lấy hồ sơ, cúi đầu chạy thẳng ra ngoài, chạy tới ban công không một bóng người, để nước mắt tha hồ rơi.
Đúng lúc cô đã quyết định kiên cường lên, không thể tiếp tục rơi lệ nữa thì phía sau vang lên một loạt những tiếng bước chân. Những tiếng bước chân rất quen thuộc, quen tới mức khiến trái tim của Miên Miên nhảy loạn lên như nai con! Lê Tuấn! Là anh ấy!
"Miên Miên!" Lê Tuấn đợi mãi mới thấy Miên Miên, lại mất một thời gian mới tìm thấy cô ở góc khuất này một mình. Mấy ngày gần đây chỉ được nhắn tin gọi điện cho cô làm anh nhớ sắp điên đảo cả lên rồi!
Ôm choàng lấy người đẹp từ phía sau, Lê Tuấn chạm nhẹ lên mắt cô.. Trời ơi! Miên Miên của anh khóc? Cô ấy vì sao phải khóc? Kẻ khốn nạn nào dám bắt nạt Miên Miên của anh?
"Em làm sao? Quay mặt ra đây!"
"Em không sao!" Miên Miên nhớ ra trán mình vẫn còn trầy vì khi nãy bị Dương Mai đánh nên luống cuống, cô lấy tay kéo tóc, vội vàng che đậy vết thương trên đó "Anh đã xong hết việc chưa? Đừng gặp nhau ở chỗ thế này chứ, em bị người ta nói thì không sao, nhưng nếu anh cũng bị làm bẩn thanh danh em chịu không nổi!"
"Vẫn chưa được, Dương Khả kia vô dụng hơn anh tưởng!" Lê Tuấn tức giận vô cùng, anh còn nghĩ cô ta ba đầu sáu tay thế nào cơ, ấy vậy mà cũng chỉ là những mối quan hệ hời hợt! Cầm cả đống tiền đến nhờ vả, thậm chí anh phải bỏ cả mặt mũi nương tựa Đông Phong cũng không ăn thua. Mấy ngày chạy qua chạy lại hai chân anh sắp rã rời, vậy mà hai em anh vẫn cứ ngồi trong trại tạm giam, còn tên giám đốc chết tiệt kia vẫn im hơi lặng tiếng, từ chối không gặp bất kì ai! "Nhưng không sao đâu, cô ta đảm bảo sẽ có cách! Miên Miên, em chịu khổ nhiều rồi!"
"Không, nỗi khổ của em làm gì bằng sự vất vả mà anh đang phải gánh?" Miên Miên thâm tình chớp mắt nhìn anh, bàn tay nhỏ lưu luyến lướt một lượt trên sườn mặt hoàn mỹ của Lê Tuấn thể hiện sự nhớ nhung da diết "Giá như em có thể đỡ một bên vai cho anh.."
"Em thế này là anh yên tâm lắm rồi!" Lê Tuấn chịu không nổi sự dụ hoặc đó, anh ôm xiết lấy cô, ngọt ngào "Miên Miên, vì hai đứa em anh, hãy cho anh thời gian!"
"Em hiểu mà!" Miên Miên không kịp hưởng thụ đã vội sợ hãi đẩy mạnh anh ra. Lê Tuấn hiểu cô lo lắng cho mình nên cũng không ý kiến gì hết. Anh chăm chú nhìn cô, nhìn mãi cho tới khi Miên Miên mất tự nhiên quay đi chỗ khác mới thôi "Đừng nhìn em vậy chứ!"
"Tài liệu em cầm là cái gì?" Lê Tuấn nghiêm giọng chất vấn "Vết thương trên trán em là từ đâu mà có?"
"Không.." Miên Miên định chối lập tức bị anh ép nhìn thẳng, cô vốn nhát gan, bị cái nhìn này của anh dọa cho nhũn chân "Khi nãy ở mang tài liệu vào cho chị Mai.. Em cụng đầu vào bàn.."
"Cụng đầu cũng có ý tứ quá nhỉ?" Dương Mai đâu phải ngu ngốc, có khi cô ta đoán được chuyện gì rồi ra tay với Miên Miên rồi cũng nên. Vậy mà anh vẫn cứ khinh thường khả năng của Dương Mai, để Miên Miên của anh chịu khổ âm thầm bao lâu nay! "Mang vào cho cô ta sao lúc này nó vẫn còn ở chỗ em?"
"Phó tổng Lâm bảo em đưa chị ấy kí nhưng chị ấy không chịu, em năn nỉ thì.." Miên Miên ngập ngừng "Em tài hèn nên không biết tài liệu này có vấn đề gì không, phó tổng Lâm bảo em đưa chị ấy kí nhanh còn đi nộp về kế toán sau đó xuất tiền cho hàng về kho. Anh biết đấy, mấy hôm em với anh đi chung, bác ấy biết và có vẻ không vừa lòng. Em sợ bác ấy đoán được chúng ta.."
"Sợ gì lão già lẩm cẩm đó?" Lê Tuấn cầm lấy tập hồ sơ, vừa tức vừa giận cả Dương Mai lẫn phó tổng Lâm! Sao cả thế giới này cứ thích trêu ngươi anh vậy hả? "Em không cần lo, anh sẽ bảo cô ta kí cho em!"
"Dạ, dù sao bác Lâm cũng là ân nhân của em.."
"Anh trai em cũng là ân nhân của lão đó thôi!"
"Ủa? Sao anh biết hay vậy?"
"Vì em ngốc chứ gì!"
"Ghét.."
Tối Lê Tuấn không trở về biệt thự nhà họ Dương mà lấy cớ đi ra ngoài. Anh tới căn nhà cũ Đông Phong mua tặng Dương Khả trước khi hai vợ chồng cưới nhau sau đó gọi điện hẹn Dương Mai ra ngoài gặp gỡ.
Nhìn tài liệu Miên Miên đưa cho mình vẫn y nguyên, Lê Tuấn không khỏi cười khổ. Anh cứ tưởng vì Dương Mai chướng mắt Miên Miên nên mới không kí tài liệu này, vậy nên đã quyết định để nhân viên khác đưa vào trình cho cô. Ai ngờ Dương Mai thật sự thù ghét Miên Miên như vậy, nhớ kĩ tên tài liệu mà Miên Miên đưa vào, dứt khoát không kí dù là anh có nhờ ai đem qua! Thật không ngờ có lúc chính anh lại phải nhúng tay vào mấy chuyện vớ vẩn này. Và cũng chẳng ngờ, Dương Mai bình thường có vẻ lý trí như vậy mà cũng biết ghen cơ đấy. Hừ, còn tưởng cô ta cao sang tới đâu, rốt cuộc cũng chỉ là loại đàn bà quỳ gối dưới chân anh thôi!
Tiếng chuông cửa nhanh chóng vang lên, Lê Tuấn đã chuẩn bị xong bữa ăn tối lãng mạn và một chút rượu vang. Đến cả Miên Miên của anh còn chưa được hưởng thụ đãi ngộ này đâu đấy, chỉ vì dỗ dành cô ta mà anh phải bỏ ra nhiều công sức như thế.. Hẳn là Dương Mai nên cảm ơn ông trời vì cô ta tu tốt từ kiếp trước đi!
Ôm lấy bó hồng lớn đỏ thẫm, Lê Tuấn chỉnh trang lại dung nhan của mình sau đó đi thẳng ra cửa. Anh nhìn qua mắt mèo, Dương Mai mặc một bộ đồ vô cùng quyến rũ đang thiếu kiên nhẫn ấn chuông. Có lẽ cô ta sợ rằng có người sẽ bắt gặp nên mới vội vã như thế. Đúng vậy, dù sao hai người cũng đang lén lút vụng trộm, tốt hơn hết vẫn nên nhanh lên!
"Em vào đi!" Lê Tuấn mở cửa, Dương Mai ngay lập tức lách người vào. Nhìn thấy hoa hồng và bữa ăn lãng mạn kia thì cô ngạc nhiên lắm "Xin lỗi, đáng ra anh nên tới đón em!"
"Không sao!" Dương Mai mỉm cười, sự căm tức và chua xót dường như đã chìm xuống không ít "Ra anh vẫn nhớ hôm nay là kỉ niệm ngày chúng ta chính thức quen nhau!"
"Sao anh lại không nhớ chứ?" Có cái ngày khỉ gió này à? Ôi may quá đi mất! Vốn Lê Tuấn cũng chỉ định làm để dỗ dành cô ta tí teo thôi, ngờ đâu đánh đại cũng trúng! Chậc! Ông trời đứng về phía anh rồi! "Của em, người phụ nữ đẹp nhất đời anh!"
"Cảm ơn.." Dương Mai nhận lấy bó hoa, không hề khách khí đi về phía bàn ăn. Lê Tuấn ngay lập tức theo chân cô, kéo ghế cho cô ngồi xuống. Tác phong của anh cực kì lịch sự, đúng chuẩn một quý ông phương Tây! "..Vậy còn Miên Miên kia là như thế nào?"
"Miên Miên?" Lê Tuấn nhíu mày khó hiểu "Là người của lão Lâm chứ ai! Em nói gì lạ thế, lần này đi công tác cùng nó là do lão ta sắp xếp đấy. Con nhãi ấy hình như có âm mưu tiếp cận anh, chia rẽ anh và Dương Khả! Mẹ kiếp! Nghĩ lại thấy bực, kế hoạch chưa thành nó đã phá vỡ thì có ngày anh cho nó ăn hành!"
"Sao tự dưng anh kích động thế?" Mấy hôm trước vẫn ngọt nhạt với nhau lắm mà, lúc bị cô bắt gặp dường như còn đang tán tỉnh nhau nữa cơ. Hôm nay phản ứng dữ dội kiểu này có phải muốn lừa phỉnh Dương Mai này không đấy?
Lê Tuấn ơi là Lê Tuấn, tôi với anh ở cạnh nhau bao lâu rồi, anh diễn kịch anh nghĩ tôi không biết hay sao? "Nó đã làm gì sai?"
"Phá hỏng hội thảo của anh, biến anh thành trò hề trước mặt bao quan khách!" Lê Tuấn cao giọng, anh vốn là người có lòng tự trọng cao chót vót nên chắc chắn lấy lí do này Dương Mai sẽ tin sái cổ! "Bao nhiêu ấn tượng tốt bị hủy hết, thì ra cô ta đúng là người lão Lâm cử sang khiến anh bẽ mặt!"
"Ở hội thảo xảy ra chuyện à, có lớn không?" Dương Mai nửa tin nửa ngờ, cô tìm tòi trên mặt Lê Tuấn những biểu hiện của sự gian dối nhưng hoàn toàn không thấy anh lộ ra chút gì. Sự tức giận khó kìm nén của Lê Tuấn mạnh mẽ bùng phát, khiến anh phải kiềm chế nó lại bằng cách nắm lấy tay cô, thâm tình lắc đầu "Anh không muốn nói thì thôi vậy, ăn tối đi!"
"Khi nào rảnh anh sẽ kể cho em.." Lê Tuấn đi vòng sang bên, ngồi xuống ghế chuẩn bị ăn tối. Kế hoạch hôm nay dài lắm, không những phải dỗ cô ta ngoan ngoãn, cho Mai nhỏ ăn no để cô ta khỏi quậy phá Miên Miên. Mà còn một tập tài liệu cần cô ta kí cho xong, để ngày mai anh đem tới trả cho nhân tình đáng yêu của anh nữa.
Xong xuôi mọi thứ anh còn phải trở lại biệt thự nhà họ Dương, vừa để tránh không cho Dương Khả nghi ngờ, lại vừa để hỏi xem hướng đi thật sự của vụ Lê Tấm, Lê Tấn. Biết rằng chuyện pháp luật không thể nhanh nhanh chóng chóng mà làm, nhưng thật sự cứ kéo dài dai dẳng thế này, anh chịu không nổi, các em của anh cũng chịu không nổi..
Lê Tuấn, cố lên nào!
Người đàn ông mạnh mẽ nhất thế kỉ, anh sẽ làm được hết!