Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì mất thêm thời gian dây dưa mà Đông Phong thành công lỡ chuyến!
Anh hơi tiếc nuối vì nếu đi máy bay sẽ tiết kiệm được thêm hơn một giờ. Hiện tại lại không có chuyến nào bay ngay, thế nên anh đành chọn cách sử dụng ô tô. Gọi một chuyến taxi đường dài, tuân thủ đúng luật đã bia rượu không lái xe, hơn nữa Đông Phong phi máy bay đến đây cũng chẳng đào đâu ra xe mà lái về. Anh yên chí giao tính mạng mình cho một bác tài đáng tin cậy, xong xuôi liền nằm ngả ra ghế sau, tháo bớt cúc áo sơ mi sau đó thiu thiu ngủ. Phóng cao tốc vài ba tiếng là có mặt ở nhà rồi, hi vọng lúc đó Dương Khả còn chưa ngủ.
Men rượu làm Đông Phong mê man, trong giấc mơ ngọt ngào của anh có hình ảnh của cô bé đã khiến anh say mê biết bao nhiêu năm trời. Khi cô còn nhỏ xíu đã là một cô gái mang vẻ đẹp tâm hồn mạnh mẽ. Bất chấp tất cả những khó khăn về mặt thể chất, Dương Khả cố gắng hơn bất kì ai, cô không cho phép bản thân yếu ớt, càng không muốn mình là kẻ đáng thương trong mắt người khác. Vui vẻ sống, vui vẻ vươn lên, vui vẻ cố gắng.. Người ngoài nhận định cô là cô tiểu thư nhà giàu ngày ngày sung sướng, nhưng Đông Phong rõ hơn ai hết, bệnh tật, áp lực con một, những lời rèm pha.. đã lấn áp hết tất thảy tài sản bố mẹ cô dành trọn cho cô.
Lớn dần, Dương Khả biết cách giấu đi những cảm xúc của bản thân, theo phó tổng Lâm học phương pháp quản lý công ty. Dương Khả trưởng thành trông thấy, cô biến đổi theo cả hai hướng tích cực và tiêu cực làm Đông Phong nhiều khi không biết nên vui hay nên buồn. Cáo già hơn thì sự tổn thương ngoại lai đem đến sẽ ít ảnh hưởng hơn, cũng tự biết cách ăn miếng trả miếng để bảo vệ bản thân hơn. Nhưng đồng nghĩa với việc sự ngây thơ của cô cũng sẽ bị vùi chôn xuống thật sâu, phong ấn lại, không được phép xuất hiện..
Tiếp đó là khoảng thời gian hai người xa cách, đây là những năm khó khăn nhất trong cuộc đời Đông Phong. Vừa cố gắng làm việc, vừa kiềm chế hết mức không cho phép bản thân liên lạc làm phiền Dương Khả. Anh chỉ là một tên tay trắng, nếu cứ phiền đến gia đình cô thì còn ra thể thống gì nữa. Tự trọng cao ngất của Đông Phong trẻ tuổi không cho phép anh hạ mình trước người anh yêu thương.
Thế nhưng không thể ngờ, chính lòng tự trọng ngu ngốc ấy đã khiến anh suýt chút nữa mất đi Dương Khả vĩnh viễn. Cô ấy ngã vào vòng tay kẻ khác, còn bị hắn lừa đến mức chết tâm, không muốn tin tưởng vào người đàn ông nào khác. Cũng may tất cả vẫn còn kịp.. Vẫn còn kịp đúng không?
"Cậu ơi!" Bác tài gọi giật một câu, bóng dáng mỉm cười vui vẻ xinh đẹp của Dương Khả tan đi, Đông Phong dụi mắt, ngồi thẳng dậy "Đến địa chỉ cậu yêu cầu rồi!"
"Nhanh quá!" Một giấc mộng đã đưa anh trở về vườn thơ, mấy năm qua như một chớp mắt "Đây là tiền công ạ, cảm ơn bác!"
"Còn thừa cậu ơi..."
"Chạy đêm mấy tiếng vất vả bác rồi.." Đông Phong bước xuống xe, đứng trước biệt thự Dương gia mà không nhịn được nở nụ cười "...Cháu xin gửi bác cả!"
"Cảm ơn cậu, lần sau đến thành phố phía Nam lại gọi tôi nhé!"
"Vâng.."
Đồng hồ vừa điểm h đêm, Đông Phong tựa như Lọ Lem vừa trở về từ bữa tiệc với quàng tử, bước chân lâng lâng hạnh phúc, nhẹ nhàng rảo bước. Bảo vệ thấy người quen chỉ chào hỏi một cái rồi ngay lập tức mở cửa mặc anh muốn đi đâu thì đi, tự do. Đông Phong vượt qua quãng đường dài dằng dặc từ cổng vào sảnh chính trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Con đường với đầy cây cối và hoa thơm ngát mọi lần phải lái xe hoặc chạy việt dã mệt bở hơi tai mới đi hết được nay đệm thêm tình yêu nên Đông Phong vượt qua nhanh như gió thoảng.
Anh mượn đôi cánh của thần Cupid để bay qua cửa chính, vượt hết mấy căn phòng, tiến thẳng tới cửa phòng Dương Khả vẫn hay nằm. Đèn ngủ vàng vọt khiến trái tim sục sôi trong lồng ngực Đông Phong hồi hộp đập mạnh mẽ. Anh hơi run rẩy, đưa tay chạm nhẹ lên cánh cửa, gõ ba tiếng.
Lại gõ ba tiếng..
Tiếp tục gõ ba tiếng..
Ba tiếng, ba tiếng đồn dập..
Đông Phong muốn vứt quách cái bất ngờ này đi để gọi tên Dương Khả rồi đấy nhé! Bình thường cô ngủ thính lắm mà, hôm nay gõ sắp bung bản lề cửa vẫn chưa thấy mặt đâu là sao? Hay Dương Khả không ngủ trong phòng này? Cô ấy chuyển trở về tầng hai rồi à? Nhưng phòng trên đấy từng bị Dương Mai - Lê Tuấn làm bẩn, Dương Khả chắc gì đã muốn nằm lại?
Anh hít sâu một hơi, đưa tay mở chốt cửa đánh "cạch" một cái. Không khóa? Đông Phong đẩy rộng cửa, đi vào trong phòng. Ánh sáng mờ mịt từ hành lang không chiếu rọi được toàn bộ khung cảnh phía trong nên anh đành phải mò mẫm mở đèn. Quả nhiên giường chiếu trống trơn, không một ai nằm cả..
"Ủa, cậu Phong?" Phục vụ phòng đang chuẩn bị lên giường đi ngủ thì nhận được thông báo của bảo vệ rằng nhà có khách. Cô vội vàng chạy lên định dọn dẹp phòng thì đã thấy Đông Phong đứng như phỗng giữa phòng ngủ của Dương Khả "Hôm nay cô Khả không về, khéo mấy hôm nữa cũng không về đâu cậu ạ!"
"Đi đâu mà những mấy hôm nữa cũng không về?" Đông Phong nhận được câu trả lời tâm trạng còn rối bời hơn nữa. Dương Khả có bạn bè thân thiết nào đâu, cũng chẳng có họ hàng nào cô ấy muốn đến ở cùng cho khuây khỏa cả. Rốt cuộc Dương Khả đi đâu? Đi với ai? "Cô có biết không? Làm ơn nói cho tôi!"
"Tôi cũng không rõ!" Phục vụ bị ánh mắt của Đông Phong ép cho sợ hãi lui tít ra ngoài "Hôm nay cô ấy dặn chúng tôi nghỉ tự do mấy ngày, cô ấy không về, thế thôi.."
"Cảm ơn cô!" Dù sao cũng chỉ là người làm trong nhà, Dương Khả đi đâu cũng đâu cần thông báo cặn kẽ với họ. Đông Phong biết không thể moi được thông tin gì từ người phục vụ này, hơn nữa anh cũng không tính ở lại nơi có Dương Khả nên quyết định "Cô cứ đi nghỉ đi, một chút nữa tôi sẽ rời khỏi đây!"
"Đã khuya rồi, cậu không tính nghỉ lại thật sao?" Nữ phục vụ lo lắng hỏi, dù gì đây cũng là người thân thiết với chủ nhà, nếu không ân cần quan tâm thì có lỗi quá. Hơn nữa, hí hí, trai đẹp nên được đối xử tốt, mọi người nói xem có phải hay không nào?
"Không cần đâu.." Đông Phong gật đầu, nữ phục vụ thấy anh nói thế cũng không giữ người nữa. Cô quay đi, nhanh chóng trở về với chiếc giường êm ái của mình.
Đông Phong nằm ngả lên giường của Dương Khả, anh ôm lấy chiếc chăn của cô, để mùi sữa tắm thoang thoảng và hương vị của Dương Khả bao bọc lấy mình. Không biết đến khi nào anh mới có thể ôm lấy Dương Khả giống như thế này. Hi vọng là thật nhanh, thật nhanh.. nếu không, anh thật sự có cảm giác chịu không nổi!
Nằm chán cũng không phải cách, Đông Phong rút điện thoại ra, quyết định gọi cho người có-khả-năng biết tung tích của Dương Khả nhất lúc này: phó tổng Lâm!
Liếc qua đồng hồ một cái, giờ này cũng không còn sớm nữa, nhưng nói thật, với lão xử nam kia thì giờ nào cũng chỉ để ngủ mà thôi.. Này nọ phá hoại thì hơi thất đức, chứ còn đang ngủ mà bị gọi tỉnh cũng đâu tính là xấu xa lắm đâu. Ha ha ha.. Ờ thì cũng có chút xấu xa, nhưng mà Dương Khả giờ này còn chưa về nhà, tung tích không rõ hẳn nhiên là quan trọng hơn cái giấc ngủ kia nhiều chứ đúng không?
Hạ quyết tâm, Đông Phong dứt khoát gọi đi. Bên kia kéo dài lâu thật lâu, tới mức khiến anh suýt nữa vứt điện thoại chạy tới đạp cửa nhà phó tổng Lâm mới có dấu hiệu nghe máy.
"Nửa đêm còn gọi, cậu cuồng tôi à Đông Phong?" Phó tổng Lâm dường như rất tức giận, qua điện thoại mà Đông Phong vẫn còn cảm nhận được sự rung chuyển của sóng âm "Lại có chuyện gì nữa đây?"
"E hèm.. Xin lỗi phó tổng Lâm đáng kính.." Dù gì cũng phiền người ta, hơn nữa người ta còn là bề trên: nên lịch sự! "Tôi gọi đến giờ này hẳn là bất tiện cho ngài lắm, nhưng xin ngài hiểu cho, tôi thật sự bất khả kháng, không còn sự lựa chọn nào khác.."
"Cậu có thể lựa chọn câm miệng hoặc nói thẳng lý do!" Phó tổng Lâm không nhã nhặn nữa mà nổi nóng thẳng thừng. Gớm thật, bình thường vẻ ngoài ông ấy luôn bình tĩnh, vậy mà chẳng ngờ bị cắt ngang giấc ngủ lại biến hình luôn thế này "Tôi-RẤT-BẬN!"
"Okey!" Đông Phong nhún vai "Tôi muốn hỏi Dương Khả đã đi đâu? Đã nửa đêm rồi em ấy còn chưa về nhà, ông biết đúng không?"
"Con bé đã qua từ lâu rồi, nó tự biết bản thân mình nên làm gì!" Phó tổng Lâm dài giọng mỉa mai "Mà không phải cậu đang ở phía Nam à, tự dưng nhảy về đây là thế nào? Hội nghị đó cậu bỏ thật, cậu chạy theo Dương Khả về nhà?"
"Tôi thấy ông nói rất đúng.." Đông Phong vỗ mông ngựa một kẻ đã sắp qua nửa đời còn chưa mảnh tình vắt vai "..Tình yêu của mình mình phải nắm giữ, nếu không nhất định sẽ hối không kịp!"
"Ra vậy.." Phó tổng Lâm im lặng, dường như đang suy nghĩ gì đó "Nhưng nói thật là tôi cũng không biết con bé đi đâu.."
"Ông cũng không biết?" Đông Phong ngạc nhiên hỏi lại, đến cả phó tổng Lâm còn không biết thì ai mới là người nắm giữ được tung tích của Dương Khả đây?
Tự dưng anh hối hận đến xanh cả ruột, biết thế lúc ở thành phố phía Nam anh bỏ tất thuê xe chạy theo Dương Khả cho rồi. Nếu quyết đoán một chút thì đã biết ngay cô đi đâu, giờ cần gì ở đây tìm thông tin kiểu này chứ?
"Lúc đi Dương Khả không dặn dò gì hay sao?"
"Nó chỉ nói.. Ừm.." Phó tổng Lâm ngừng một chút, dường như đang cố nhớ lại những gì Dương Khả đã truyền lời "..Đến nơi nó đã muốn đến từ lâu.."
"Đã muốn đến từ lâu?"
"Hỏi thêm thì nhất quyết nó không nói nữa! Cậu Phong, cậu có biết nó đi đâu không?"
"Em ấy muốn đến?"
"Này, cậu biết à? Chỗ nào?"
"Chỗ nào? Tôi dĩ nhiên biết!"
"Nói cho tôi!"
"Suỵt, đây là bí mật!"
"..."