Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Khả mở bật cửa, mưa gió quất vào mặt nhưng cũng không ngăn được cô làm việc ngu ngốc này. Ngu thật chứ, nhưng mạng người khó bỏ, mặc cho người ấy có là ai đi chăng nữa. Xoay người nhìn lại ngôi nhà tạm, Đông Phong vẫn đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô. Gật đầu với anh một cái, Dương Khả bất chấp sóng đánh xô cây cầu nhỏ, vững vàng bước nhanh.
Dấu chân của Ngọc Diệp lộn xộn trên nền đất, đã qua một khoảng thời gian như vậy hẳn là cô nhóc đã đi xa lắm rồi. Dương Khả không cần biết mình có tìm được Ngọc Diệp hay không, cô quyết định sẽ chỉ đi đúng mười phút, nếu không gặp người thì coi như duyên số đi!
Dấu chân trên đường bỗng dưng đứt quãng, chỉ còn những dấu chân ngược của Đông Phong lúc trước mà thôi. Dương Khả cố gắng nhìn quanh nhưng cũng không thấy bất kì dấu chân nào của Ngọc Diệp nữa. Lẽ nào cô nhóc rẽ vào trong rừng? Nhưng nếu rơi dây chuyền thì chỉ có trên đường này thôi chứ má nội đó vào rừng làm chi? Cũng có khả năng cô nhóc học khôn, dẫm vào dấu chân của Đông Phong cho đỡ mất sức, nhưng nếu dẫm ngược thì vẫn phải có dấu vết chứ nhỉ?
Khả năng cao là lạc vào rừng rồi!
Dương Khả xoay người quay lại, quả nhiên ở một lối quanh liền bắt gặp dấu chân của Ngọc Diệp. Cô bước mau hơn, dần dần nghe thấy tiếng khóc xen lẫn với tiếng mưa rơi gió giật.
"Làm sao phải khóc?" Dương Khả quát lớn một tiếng, Ngọc Diệp đang ngồi thu lu trong một hốc cây thấy cô liền đứng phắt dậy, sung sướng muốn nhào qua nhưng vì sĩ diện nên rất nhanh dừng lại "Lựa chọn rồi còn hối hận hay sao? Nếu giờ không phải tôi mà là động vật ăn thịt thì cô đã chết rồi!"
"Khi nãy có rắn đấy!" Ngọc Diệp run giọng "Nhiều lắm! Vì chúng nó nên tôi mới phải chạy vào đây trốn!"
"Tìm thấy đồ không?" Dương Khả bước đến, kéo Ngọc Diệp đang run chân vì sợ đứng dậy "Không thấy thì làm theo cách của tôi, về trước sau đó lại tính!"
"Không thấy.." Nghĩ đến sợi dây Ngọc Diệp lại càng ảo não, thoát được một bầy rắn sợ không thoát được sông nước ào ạt. Cô thật sự sợ mình sẽ chết ở nơi này.. "Khi nãy ở nhà tạm tôi vẫn còn đeo nó trên cổ, sợ là lúc sau bị vắt đốt ngứa quá nên chạm phải chốt đeo, khiến nó rơi mất.."
"Thế nào?" Dương Khả dìu Ngọc Diệp đi dần ra đường cũ "Trách tôi không đưa xịt chống côn trùng cho cô sớm hả?"
"Chứ còn gì nữa?" Ngọc Diệp bĩu môi, cố gắng ra vẻ "Nếu đưa sớm thì sao tôi phải gãi, tại cô, cô cần có trách nhiệm!"
"Đang chịu trách nhiệm đây thôi!" Dương Khả phì cười "Đi thẳng lên, nhanh chân bước, chúng ta xuống núi đã!"
"Nhưng cái đó là bùa hộ mạng của tôi!" Ngọc Diệp đột nhiên nức nở "Nếu không có nó tôi sẽ bị ám hại đến chết đấy!"
"Ai hại? Cái gì hại?" Dương Khả cười khẩy "Mạng cô nằm trong tay cô, nếu cô không đâm đầu vào chỗ chết thì còn lâu mới chết!"
"Cô không hiểu đâu!" Ngọc Diệp lắc đầu "Thầy bói đã nói rồi, nếu không có nó kiểu gì tôi cũng sẽ chết trước năm mười chín tuổi!"
"Hiện tại cô vẫn sống khỏe đấy thôi!" Dương Khả đến chịu, vì thầy bói nói mà tin sái cổ như vậy được à? Gia tộc họ Thạch nổi danh hiện đại cơ mà, sao lúc này lại mê tín quá thế? "Có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm! Lúc này cô mà không đi nhanh là sẽ chết vì núi lở nước lên thật đấy!"
"Cô cũng không hẳn là người xấu nhỉ.." Ngọc Diệp tuy vẫn còn lo lắng nhưng cuối cùng cũng đã có thể cười lên "..Anh đẹp trai sao không đi tìm tôi? Nhát gan thế à? Hay hai người chia nhau ra?"
"Tôi dĩ nhiên là người tốt!" Nửa câu đầu rõ hay mà nửa câu sau nói ra là Dương Khả muốn bỏ rơi Ngọc Diệp này luôn rồi! "Đông Phong không nhát gan, anh ấy chẳng có lý do gì phải tìm cô cả, chúng tôi cũng không cần tách ra tìm cô! Cô nên nhớ cho kĩ, chúng ta không quen biết nhau, nếu tôi giúp cô đó là vì tôi tốt bụng, còn nếu không, cô cũng chẳng có cớ gì mà trách tôi cả!"
"..."
"Mau đi!"
Mưa mỗi lúc một lớn hơn, đất dưới chân trượt dài thành những khoảng trống hoác, trơn trượt. Dương Khả thúc giục Ngọc Diệp đi nhanh hơn, cô nhóc này thật sự là chúa hậu đậu, cứ đi ba bước thì trực ngã một lần. Nếu không phải có cô hậu thuẫn thì chắc chắn lúc đến chỗ cây cầu Ngọc Diệp sẽ không còn là lá ngọc nữa mà sẽ biến hình thành người đất sét!
Đoạn đường ngắn chật vật mãi cũng đi xong, lúc Dương Khả và Ngọc Diệp quay trở lại cầu thì vừa tầm Đông Phong cũng rời khỏi nhà tạm, muốn đi tìm hai người. Dương Khả vẫy tay với anh, ý nói anh không cần tới nữa, cô và Ngọc Diệp sẽ tự mình trở lại. Đông Phong gật đầu, đứng bên đầu cầu chờ đợi, đống đồ đạc lỉnh kỉnh anh đã sắp xếp gọn gàng trong kia, chỉ cần chờ hai người qua là sẽ lập tức lấy chúng rồi rời đi.
Cây cầu nhỏ lúc này đã bị ngập trong nước quá nửa, những sợi dây thừng lỏng lẻo cố gắng hết mình để kìm giữ những khúc gỗ mảnh mai. Dòng nước cuồn cuộn chảy xuôi, ầm ầm như thể muốn cảnh cáo bất kì kẻ nào ngốc nghếch muốn băng qua đây phải cẩn trọng hết sức. Dương Khả hơi nhíu mày, thời gian từ lúc cô rời đi tìm Ngọc Diệp đến giờ mới có mười mấy phút, vậy mà nước đã lớn đến mức này. Đúng là sức mạnh của tự nhiên không thể coi thường, con người đứng trước nó chỉ như loài kiến nhỏ bé không hơn không kém!
"Qua trước đi nhóc!" Dương Khả khoanh tay, nhích người ra để Ngọc Diệp tùy ý "Tôi sẽ đi sau, phòng trừ cô lại phát bệnh muốn trở lại lần nữa!"
"Chị mới bệnh!" Ngọc Diệp bĩu môi, vừa bước chân lên cầu đã bị sóng đánh cho tụt trở lại "Eo, ghê chết! Tôi không dám đâu! Nhỡ tôi ngã xuống là chắc chắn sẽ chết đấy!"
"Ngã làm sao được?" Dương Khả quát một tiếng, có dây để bám thế kia muốn ngã cũng đâu phải dễ. Nếu có sợ thì nên sợ cầu đứt mới phải, đúng là ngốc! "Đi đi, tôi bảo kê rồi!"
"Ngã xuống cô đỡ được đâu mà bảo kê?" Ngọc Diệp hừ mũi "Cô đừng lừa tôi!"
"Lừng chừng nữa tôi bỏ cô lại đây thật đấy!" Dương Khả giơ nắm đấm lên, hù dọa "Không có thì tránh ra, tôi tự mình đi trước, cô ở lại mà hưởng thụ! Coi như mấy chục phút tôi đi tìm cô là thời gian tôi đi giải quyết nỗi buồn!"
"Này! Dám coi tôi bằng cái nhà vệ sinh à?" Ngọc Diệp dậm chân tức tối, nhưng bên kia Dương Khả đã chẳng thèm quan tâm thật, tự mình bước dài. Cây cầu bắc qua suối đã bị cô đi gần một nửa, chỉ một lúc nữa là sang tới nơi.
Ngọc Diệp cuống lên, bất chấp tất cả chạy nhanh lao về chỗ Dương Khả, quyết tâm bám dính lấy cô. Nhưng.. Đúng vậy, chính là chữ "NHƯNG" thần thánh này, một khi nó xuất hiện là kiểu gì cũng có biến!
Trong quá trình gặp gỡ và đồng hành, tất cả chúng ta đều đã biết đến độ vô dụng của Ngọc Diệp. Từ lúc cô làm mất sợi dây chuyền kia thì mức độ vô dụng đã tăng lên max, không những thế, nó còn buff thêm tuyệt chiêu đen đủi lây cho những người bên cạnh. Thế nên lúc này, khi Ngọc Diệp bất chấp mà chạy trên cầu, cây cầu nhỏ mục nát đã bị rung lắc một cách dữ dội. Dương Khả đang đi cẩn thận, tự dưng bị lực rung này làm cho giật mình. Cô quay phắt lại, chỉ thấy Ngọc Diệp đang lao về phía mình như tên bắn. Lao đến cũng được đi, đằng này, hai chân cô nàng còn quấn vào nhau, đó chính là biểu hiện của động thái chuẩn bị ngã sấp mặt!
Và không cần bất kì ai hi vọng chuyện gì, Ngọc Diệp ngã thật! Không những ngã, cô còn quơ tay đẩy Dương Khả một cái thật mạnh. Sợi dây thừng được buộc làm tay cầm của cây cầu dưới tác động mạnh mẽ của Dương Khả đứt phựt, cô theo quán tính và lực đẩy của sóng nước, ngã nhào ra ngoài. Ngọc Diệp cũng chẳng an toàn, sợi dây đứt kéo theo cây cầu cũng xảy ra vấn đề, hàng loạt những miếng gỗ xung quanh dần dần bị bục ra, rơi xuống dòng nước sâu cuồn cuộn. Ngọc Diệp hốt hoảng nhấc chân, thật nhanh chạy về phía bên kia cây cầu. Lên đến bờ cô mới hết hoảng sợ, ngồi phịch xuống mà thở dốc.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong vài tích tắc, nếu không phải hiểm nguy ngay bên cạnh có lẽ Ngọc Diệp cũng không nghĩ mình đủ khả năng chạy nước rút ác liệt như vậy. Đảm bảo m s với cô chỉ là chuyện nhỏ ấy chứ!
Đợi cảm xúc xuôi xuống, cô mới giật mình nhận ra một chuyện: bà chị già bị cô đẩy ngã rồi!
Dương Khả lúc này đã ngã xuống giữa suối, vì trên tay cô vẫn còn bám vào sợi dây thừng nên chưa bị nước cuốn đi. Nhưng nước và những đất đá trong dòng nước thi nhau đập vào người khiến Dương Khả đau tím tái. Cô vốn sợ nước, lại không biết bơi, trước đây làm cá cứ tưởng đã quen với cảm giác được bao bọc này, nào ngờ không phải. Lúc này thân thể hoàn toàn hoạt động theo bản năng, chứ thần trí của Dương Khả đã gần như bị nước vào làm cho hốt hoảng.
Có điều, sự hốt hoảng của cô vĩnh viễn không bằng một người: chính là Đông Phong.
Ngay lúc Ngọc Diệp chạy theo Dương Khả anh đã cảm thấy không ổn. Muốn hét lớn cảnh báo cô thì Ngọc Diệp kia đã dùng tốc độ kinh hoàng vấp ngã, khiến Dương Khả lao xuống sông. Đông Phong tái mặt, không quan tâm Ngọc Diệp đang dùng hết sức bình sinh chạy ngược lại, tự anh đã lao về chỗ cây cầu đang sắp đứt đến nơi. Tay Dương Khả vẫn đang bám chặt vào đoạn dây thừng nối với cây cầu, nhưng đoạn gỗ gần cô nhất đã bị nước cuốn đi mất, nhất thời Đông Phong phát hoảng, không biết nên làm thế nào mới đúng..
"Dương Khả! Nắm lấy tay anh!" Đông Phong dùng sức kéo đoạn dây thừng Dương Khả đang nắm lại, cố gắng thu hẹp khoảng cách giữ hai người. Vừa kéo, anh vừa thầm cầu nguyện sợi dây này đừng có đứt nữa, nếu không, nếu không.. "Nắm lấy tay anh! DƯƠNG KHẢ!"
"Chị ấy không nghe thấy đâu!" Ngọc Diệp bên kia cầu đứng dậy, hét lớn "Anh mau trở lại đi, cầu sắp đứt rồi!"
"Câm miệng!" Đông Phong quát lớn, ánh mắt hằn đầy vệt đỏ "Dương Khả! Cố gắng một chút!"
"Nhưng.." Ngọc Diệp còn muốn khuyên gì đó, nhưng cô thật sự không biết phải nói gì cho đúng nữa.
Đều là do cô chị già mới ngã suối, nhưng cô cũng chỉ muốn giảm bớt thiệt hại thôi mà. Dù gì anh đẹp trai cũng không cứu nổi chị già đâu, ở đó chịu chết làm gì cho phí đời?
Còn chị già à.. Sau này tôi sẽ tìm gia đình chị, hết lòng bù đắp cho họ, để họ có một cuộc sống sung túc đến cuối đời. Chị cứ an tâm đi..
Sóng đánh mạnh mẽ, Đông Phong gọi Dương Khả mấy câu cuối cùng cũng kéo cô ra được khỏi cơn ác mộng sặc nước. Dương Khả dùng cả hai tay tóm chặt lấy sợi dây thừng, cố gắng đu mình vào để nắm lấy tay Đông Phong đang chờ sẵn. Nhưng sóng quá mạnh, cô không bị trôi ra xa thêm đã là kì tích, đừng nói gì tới chuyện đi ngược trở vào.
Suối chảy từ thượng nguồn, không chỉ cuốn theo đất đá mà còn cả những cành cây, bụi cỏ lớn mọc ven nó hoặc bất kì nơi nào có dòng nước đi qua. Những khúc gỗ lớn hoặc tươi mới hoặc mục nát bị cuốn phăng đi. Bình thường khi cây cầu ở trên cao thì không sao, nhưng nay mực nước bằng với thân cầu nên dĩ nhiên những gốc cây lớn và đất đá đó sẽ bị va đập với thành cầu. Cây cầu vốn đã cố sức, nay lại thêm tác động mạnh bên ngoài nên càng lung lay tợn. Đông Phong vừa cố định bản thân, vừa ra sức kéo Dương Khả lại. Cô cũng vậy, nhớ lại cách bơi khi ở trong thân thể cá chép, học tập lại mà gắng ngoi lên khỏi dòng nước lạnh băng.
Nhưng có một số chuyện dù cố gắng đến đâu đi chăng nữa cũng không có kết quả tốt. Trong khi cả hai con người đều dùng đủ % công lực, thì sợi dây thừng Dương Khả đang nắm chắc đột ngột đứt phựt!
Đúng vậy!
Ngay khi cô tưởng như mình chỉ cần quẫy chân thêm hai nhịp là có thể nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Đông Phong thì sợi dây đứt lìa! Từng sợi nối mảnh mai theo dòng nước khẽ đung đưa như thể muốn trêu ngươi Dương Khả. Ngay lập tức, cô bị nước suối mạnh mẽ cuốn phăng cùng những đất đá và rong rêu bẩn thỉu đục ngầu.
Đông Phong nhìn thấy Dương Khả của mình chật vật trong dòng nước lạnh, ngay lập tức anh nhảy ào xuống, dựa vào lực nước và sức bơi của bản thân, nhanh chóng ôm được thân thể đã sắp mềm đi của Dương Khả.
"Anh tới với em đây!" Đông Phong cố sức cho cô ngoi lên, anh tìm cách bắt lấy một thân gỗ nào đó đi qua, nhưng với khả năng của Đông Phong hiện tại thì hơi bị khó.
Nước mạnh, mưa quất vào mặt, một tay kìm giữ một kẻ không biết bơi, tay còn lại lại muốn tóm lấy những cành cây khô bị cuốn đi bằng tốc độ khủng khiếp.. Họa chăng có là siêu nhân mới làm được!
Nhưng Đông Phong không phải siêu nhân lúc này lại làm nổi chuyện không tưởng ấy. Mặc cho khúc cây lớn kia có băng băng trôi làm cánh tay anh đau nhức, anh vẫn cứ cố ôm lấy nó bằng được. Hơn ai hết, Đông Phong hiểu rõ sức nước mạnh mẽ này. Dù là anh có biết bơi, thậm chí bơi giỏi cũng chưa chắc đã đủ khả năng thoát khỏi nó chứ đừng nói là đem theo cả Dương Khả. Mình không làm nổi, đành phải tìm biện pháp cứu trợ chứ biết sao bây giờ. Và biện pháp cứu trợ anh chọn chính là cành cây này đây: thứ duy nhất vẫn nổi kể cả khi nước có ngập Trái Đất!
"Dương Khả! Dương Khả! Mau ôm lấy cái này!"
"..." Dương Khả bị nước vào đến mức choáng váng, lại thêm lực cuốn của nước băng băng đập vào người làm cô không thể tư duy được gì. Thứ duy nhất cô biết đó là lúc này Đông Phong đang ôm lấy cô, anh không do dự nhảy ngay xuống nước khi phát hiện không thể cứu cô theo cách thông thường được nữa.
Anh ấy lúc nào cũng như vậy, cô gặp nguy hiểm lập tức quên thân mình, không nề hà gì mà che chắn cho cô. Một vụ đâm xe đã đủ, nay còn lúc này..
Chuyện cô giúp anh trong vụ bắt cóc xưa kia đủ để anh trả giá nhiều như vậy ư? Không đâu, tự Dương Khả cũng biết như vậy không công bằng với anh chút nào. Chỉ vì anh ấy yêu thích cô mà hi sinh vì cô nhiều như vậy.
Đông Phong, thật ra em mới là người nợ anh..
Ngọc Diệp ngẩn ra, mọi chuyện diễn ra trước mắt cô nhanh tới mức không kịp cho cô phản ứng thêm bất kì hành động nào. Ngay khi bị Đông Phong quát cho một câu cô đã im lặng, cố gắng suy nghĩ tìm cách giúp đỡ hai người họ. Thế nhưng còn chưa tìm ra thì sóng đã đánh theo cả đống cây cỏ từ trên thượng nguồn xuống, đập vào cây cầu khiến nó đứt lìa thành nhiều mảnh. Dương Khả cũng bị nước cuốn ra xa, nửa chìm nửa nổi, lênh đênh như bánh trôi đang luộc dở. Có tưởng cô cầm chắc cái chết, anh đẹp trai sẽ quay lại chỗ Ngọc Diệp vì cây cầu gần như xong rồi. Thế nhưng không, giống như trong những bộ phim kinh điển, nam chính không từ bỏ nữ chính, dứt khoát đến lạnh lùng, nhảy theo!
Đúng vậy!
Anh ta nhảy theo!
Từng bọt nước trắng xóa tung lên theo cú nhảy đó của Đông Phong, khiến anh trở nên đẹp đến lạ lùng. Ngọc Diệp há miệng, không hiểu vì lí do gì mà chị già lại có sức hấp dẫn tới mức khiến người ta có thể vì chị ta mà hi sinh như vậy. Anh ta không chỉ nhảy, còn bơi về phía Dương Khả, dùng sức mạnh nhiệm màu nào đó mà ôm lấy chị ta, bao bọc Dương Khả khỏi sự va chạm với từng đám đất đá sắc nhọn. Đông Phong lại tiếp tục sử dụng sức mạnh thần kì của mình, kìm giữ một khúc gỗ lớn, ép buộc Dương Khả ôm lấy nó..
Sau đó.. Sau đó.. Bọn họ bị cuốn đi rồi, tốc độ quá nhanh làm Ngọc Diệp không còn thấy gì nữa.
Nước mưa xối vào người làm cô có cảm giác đau nhói, bên ngực trái cũng khó chịu lắm, nhưng cô lại không hiểu vì sao lại thế này. Từ trước đến nay đều sống trong nhung lụa, ai cũng nuông chiều mặc cho cô có mặc sai lầm gì đi chăng nữa. Chính sự chiều chuộng này làm Ngọc Diệp không ý thức được tính cách của bản thân xấu tới đâu, nhiều khi làm sai cũng không tự biết. Nhưng lần này thì khác, hai con người vừa bị cuốn trôi kia khiến cô hiểu ra rất nhiều.
Không được!
Cô không thể ở đây chờ chết!
Hai người họ cũng sẽ không chết!
Đúng vậy, họ sẽ không chết đâu! Vì bây giờ Ngọc Diệp sẽ dùng tốc độ nhanh nhất xuống núi tìm người giúp bọn họ!
Hãy chờ tôi nhé, tôi nhất định sẽ cứu hai người!