Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Khả dìu anh vào một gốc cây khuất gió, dùng cành cây và xé vạt áo của mình ra cố định lại cho anh. Chân bị gãy nếu không cố định lại nhất định sau này sẽ có hại cho việc chạy chữa. Nếu anh ấy mà biến thành một kẻ tật nguyền thì cô nhất định sẽ hối hận cả đời mất!
Xong xuôi mọi thứ cô để anh ngồi đó rồi chạy ngược lên phía trên, hi vọng tìm thấy một ngôi nhà tạm. Mấy khúc suối gần cầu có thì nơi này cớ gì lại không có chứ? Ông trời đã cho cô và Đông Phong một cơ hội thoát khỏi con nước dữ, cô không tin ông ấy lại keo kiệt tới mức tước đi một chốn nghỉ chân của cả hai người!
Quả nhiên trời không phụ lòng cô, Dương Khả đi lên khoảng km thì gặp một căn nhà tạm. Cô mừng lắm, chạy vội trở lại, chỗ Đông Phong ngồi, tìm cách đưa anh đi. Làm xe lăn dĩ nhiên Dương Khả không biết, cũng không thể trong thời gian ngắn hoàn thành. Thế nên cô chỉ có thể dùng sức của bản thân, bất chấp Đông Phong chống cự, Dương Khả quyết chí cõng anh, cắn răng mà đi. Cũng may lúc này mưa đã tạm tạnh, nếu không quãng đường km này không vượt qua đơn giản như vậy đâu.
"Anh xin lỗi.." Đông Phong ôm lấy cổ Dương Khả, không biết làm thế nào để đỡ sức nặng cho cô. Trong lúc ôm Dương Khả, vì bảo hộ cô mà Đông Phong gánh hết mọi tổn thương. Không chỉ hai chân, tay, ngực, xương sườn của anh cũng có vấn đề "Nếu nặng quá thì cứ để anh xuống, anh tự đi!"
"Anh muốn chết hả?" Dương Khả quyết liệt phản đối, một kẻ tàn phế sống làm sao trong xã hội thượng lưu này chứ? Đi đâu cũng bị chỉ trỏ, bị bàn tán, bị khinh thường hoặc thương hại.. người có tự tôn cao như Đông Phong nhất định chịu không nổi. Và cô, chính cô cũng không muốn anh phải chịu những định kiến đó.
Người như Đông Phong phải luôn lạnh lùng, luôn ngạo nghễ, luôn luôn khinh thường mọi thứ, bá đạo mà đứng trên đỉnh vinh quang.
"Ngậm miệng lại, em ổn!"
"Thân thể của em không tốt!"
"Còn nói nữa em ném anh xuống đấy!"
"Vừa lúc, đúng ý anh!"
"..."
km không nhanh không chậm qua đi, Dương Khả bước vào đến cửa nhà tạm mà mừng không sao tả xiết. Cô đẩy cửa bước vào, muốn đặt Đông Phong xuống giường nhỏ nhưng anh sợ làm ướt ga gối nên dứt khoát đòi xuống chỗ gần bếp sưởi. Dương Khả đành chiều ý anh, cô để anh tùy ý ngồi trên sàn rồi đi xem xét quanh nhà một chút. Đúng là càng gần khu dân cư điều kiện càng khá, có giường, có chăn đệm, còn có củi gạo muối dầu, thậm chí là mì ăn liền nữa chứ. Trời ạ! Không biết là nhà tạm hay khách sạn nữa đây. Nhưng cũng may cho hai người, vì nếu không có những thứ này thì lúc này Dương Khả cũng không biết xoay xở làm sao. Đồ đạc của cả hai người đã đặt ở nhà tạm trên núi, không làm cách nào quay lại lấy được nữa rồi..
Dương Khả nhóm lửa lên, để hơi ấm bừng lên khắp căn nhà nhỏ. Cô cởi bớt áo ngoài ướt sũng, treo lên để nước ráo bớt, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng manh, hơ qua chút là đã thoáng hơn hẳn. Người Đông Phong cũng ướt, cô liếc qua anh một cái rồi nhích tới gần, hơi cứng giọng: "Anh tự cởi đồ đi, em giúp anh phơi!"
"Tay anh đau quá.." Đông Phong được thể nhăn nhó mặt mày "Em giúp anh một chút.."
"Giúp anh bẻ lại khớp tay hả?" Dương Khả hừ mũi "Được! Anh qua đây!"
"Ấy thôi, vợ đừng hung dữ thế.." Đông Phong cợt nhả cười, anh nhanh chóng tháo khuy, cởi sạch từ ngoài vào trong, chỉ để lại một chiếc áo sơ mi mỏng. À, dĩ nhiên cả quần nữa, chân anh đang bị cố định như vậy, làm sao lột quần cho được. Mà dù không cố định đi chăng nữa, trước mặt Dương Khả lột đồ mà không được làm gì.. Ai dà, thôi đi! "..Em giúp anh phơi đi!"
"Anh mặc sơ mi làm gì? Không sợ cảm à?" Đàn ông ngực phẳng lì có gì cần che chứ? Nếu Dương Khả mà là đàn ông thì lúc này cô đã lột sạch rồi! Chẳng lẽ Đông Phong ngại ngùng, hay trên người anh ấy có vết thương gì muốn giấu cô?
Dương Khả liếc mắt xem Đông Phong thủ thế giữ cổ áo thì càng nghi hoặc. Cô nhíu mày, không nề hà nhiệt tình xông tới "Em giúp! Mau lột sạch ra!"
"Vậy sao em không bỏ?" Đông Phong quyết liệt cố thủ "Áo của em còn ướt hơn anh!"
"Em khác, anh khác!" Dương Khả bĩu môi, ướt hơn thì sao, cô ngồi hong một chút là ổn hết! "Đừng bướng nữa!"
Vậy là cuộc vật lộn chính thức bắt đầu, Đông Phong không chịu, Dương Khả càng ương bướng. Hai người lột đồ say mê và đầy tình thú, chẳng hay ngoài kia trời đã lại đổ mưa, xầm xì tối xuống tự bao giờ..
Qua quá trình đấu tranh, cuối cùng chính nghĩa cũng thắng. Dương Khả thành công lột áo con giai nhà lành, cô xem xét một lượt từ ngực tới lưng của anh, sáu múi rõ nét, săn chắc hấp dẫn, nhân ngư tuyến sâu thăm thẳm, quyến rũ vô cùng.. Ê, hình như lộn rồi! Cô lột đồ anh đâu phải để xem cái đó đâu? Dương Khả hắng giọng, đưa mắt nhìn theo chiều hướng khác quả nhiên nổi bật trên làn da màu cổ đồng là hàng loạt dấu vết xanh tím dày đặc. Dương Khả xót xa chạm nhẹ lên những vết thương vì cô mới có này, đáy mắt hiện lên vẻ đau đớn kì lạ. Đông Phong nhìn thoáng qua cô một cái, ánh mắt đan xen nhiều cảm xúc kì lạ, hai tai anh đỏ rực lên, hơi thở thoáng nặng nề: "Hành động này của em mang tính khiêu khích rất lớn đấy!"
"Cái.. Cái gì?" Dương Khả giật mình nhìn lại, nơi-nào-đó của Đông Phong dường như đã có phản ứng! Túp lều nhỏ bất chấp đau đớn mà dựng lên khiến ai nấy đều ngại ngùng. Dương Khả xấu hổ quay mặt, giả như không biết gì "Em nấu mì cho anh ăn! Ăn xong anh cứ ở đây nghỉ ngơi, em sẽ tìm đường ra gọi người tới!"
"Không cần bỏ anh lại!" Đông Phong nắm lấy tay cô, ánh mắt nóng rực "Ngày mai người của anh sẽ đến, và cả người nhà họ Thạch cũng sẽ lên đây tìm chúng ta!"
"..."
"Ở bên anh đêm nay.." Đông Phong mập mờ kín đáo, nếu như hai chân của anh hoàn hảo nữa thì đêm nay nhất định độc giả có chuyện hay để xem rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc.. "..Có được hay không?"
Dương Khả không đáp lời, cô ngồi nhích vào gần đống lửa cho áo mỏng của mình khô hẳn. Vừa bắc nước nấu mì, Dương Khả vừa suy tư về hạn sử dụng, bình nước này còn khoảng một tháng, còn mì ăn liền thì chỉ có mấy ngày. Liệu ăn vào có đau bụng không ta? Đau bụng trong hoàn cảnh này thì mất mặt chết, Đông Phong lại đang chân tay bất tiện thế kia nữa chứ. Ha ha, nhưng nếu thế cũng buồn cười lắm nhỉ, truyện này sẽ biến từ lãng mạn sang hài kịch thô bỉ luôn!
Mùi thơm nồng nhanh chóng lan tỏa ra khắp căn phòng nhỏ, quần áo trên người cả hai cũng đã bớt ẩm ướt nhiều. Dương Khả để nguyên mì trong xoong nhỏ, lúc này mới nhớ ra là không có đũa để ăn. Cô đứng dậy, rất nhanh trí chạy ra ngoài kiếm đại hai nhánh cây bẻ vội. Nước mưa ầm ào trút xuống và bóng đêm đen sẫm khiến Dương Khả hốt hoảng giật mình. Đã muộn đến vậy? Ở trong nhà tạm đóng cửa lại cảm giác như cách biệt với thế giới bên ngoài vậy. Không ngờ mọi thứ lại diễn ra ác liệt thế này. Nhỡ nửa đêm nước dâng thì sao? Nhỡ hai người đang ngủ đất lở thì sao? Nhỡ..
"Mưa to lắm!" Dương Khả dùng tay che đầu, vội chạy vào nhà đóng cửa lại không để gió lọt qua "Bão khủng khiếp!"
"Em sợ à?" Đông Phong kéo tay cô, nhẹ nhàng xiết "Đừng sợ, còn có anh!"
"Ai sợ?" Dương Khả hừ mũi, làm như không có chuyện gì "Ăn mì thôi, chỗ củi này đốt âm ỉ chắc cũng được lâu đấy nhỉ?"
"Ừ, em yên tâm đi, đến sang năm vẫn đủ!" Đông Phong lấy đũa-cành-cây trên tay Dương Khả, gắp mì đưa lên bên miệng cô "Ăn nào vợ, nói Aaa đi.."
"Gì vậy ông nội?" Dương Khả phì cười, nghĩ cô mới lên ba đấy à? "Anh ăn đi, xong em ăn!"
"Cùng ăn!"
"Lắm chuyện!"
"Aaaaa..."
Ăn uống xong xuôi, Dương Khả muốn tiếp tục bàn với Đông Phong về vấn đề đi tìm người. Nhưng anh phân tích tình hình thực tế, cộng với Dương Khả cũng tự biết bản thân nặng mấy cân mấy lượng nên quyết định bỏ đi, ở lại đây mười mấy tiếng, trời sáng là có lực lượng đi tìm hai người rồi!
"Chúng ta lạc sâu vậy họ tìm chắc mất thời gian lắm đấy!" Dương Khả thở dài, cô bỏ bớt củi khỏi đống lửa, trong lúc này thì tiết kiệm là quốc sách! "Anh lên giường nằm đi cho ấm, chăn đó hơi mùi một chút nhưng chắc vẫn cố đắp được!"
"Nước bùn chúng ta còn uống đầy bụng, cái này tính gì chứ?" Đông Phong pha trò. Sau đó anh chỉ vào chiếc áo khoác của mình được Dương Khả treo trên mắc cho khô "Trong túi áo đó có điện thoại của anh, kéo khóa nên sẽ không rơi ra ngoài, chống nước nên cũng không sợ bị hỏng, độ sốc do va đập cũng rất lớn, hi vọng nó không vì chúng ta ngã suối mà chết mất!"
"Đúng này!" Dương Khả nghe anh nói thế lập tức đứng dậy lục túi, cô đem ra một chiếc điện thoại quen thuộc, bật lên "Vẫn sáng! Nhưng không có sóng đâu! Ai da, điện thoại của em lại để trong balo chứ!"
"Tốt rồi!" Đông Phong gật gù "Anh có định vị, họ sẽ tìm ra chúng ta nhanh thôi!"
"Vậy là ổn, em có thể kê cao gối mà ngủ rồi!" Dương Khả mỉm cười sung sướng, chờ một chút nhé chân ơi, mày sẽ được bác sĩ cứu sớm thôi! "Anh cố chịu đựng một chút nhé! Về thành phố em sẽ nhận hết trách nhiệm với bác gái!"
"Chuyện về thành phố để lúc đó rồi tính.." Đông Phong gật đầu "...Còn bây giờ em nên nhận trách nhiệm với anh đi!"
"Đừng vớ vẩn nhé!" Dương Khả vô thức nhích ra xa "Chân anh đang có vấn đề đấy!"
"Nếu em thương anh thì đừng né nữa!" Đông Phong tà ác cười, tay đẹp vươn ra, một phát đã chộp ngay được tay Dương Khả "Ngoan ngoãn chấp nhận số phận đi cưng!"
"Gì vậy?" Dương Khả dùng sức hất ra, vẻ mặt biến thái này anh học ở đâu ra thế? Và quan trọng hơn là.. vì sao biến thái mà vẫn đẹp như vậy, làm tim cô nhảy lên thình thịch rồi đây này! "Này.. Này.. Tay anh chạm vào đâu thế?"
"Ha ha.." Đông Phong đột nhiên dừng lại, cười phá lên "Xem em tái mặt kìa, anh sẽ không làm gì em đâu mà lo!"
"???"
"Hôm nay để em cõng anh đã không còn mặt mũi nào rồi.." Đông Phong thật thà mà nói "..Lần đầu tiên của chúng mình phải sao chứ, trong hoàn cảnh này thì đúng là không tôn trọng em một chút nào!"
"Lần đầu tiên cái khỉ gì!" Vô thức lại nghĩ linh tinh mất rồi! Dương Khả đỏ mặt, muốn đấm Đông Phong một phát cho bõ ghét "Anh đừng hòng!"
"Em đã hứa là sẽ chịu trách nhiệm với anh rồi đó!"
"Hứa hồi nào?"
"Lúc về thành phố nếu em quên anh sẽ nhắc sau!" Anh rất tự tin mà vỗ ngực, vui vẻ híp mắt "Còn bây giờ thì em yên tâm ngủ đi nhé, mai còn về sớm!"
"Nhỡ như đêm nay xảy ra chuyện thì sao?" Ai mà ngủ được trong tình huống này chứ? Ngoài kia giông bão trùng trùng, bao nhiêu nguy cơ rình rập như vậy. Lỡ mà.. Ai da, nghĩ thôi cũng đủ sợ nổi da gà rồi! "Đông Phong, anh không lo lắng à?"
"Lo lắng cái gì?" Anh cười, kéo cô ngồi nhích lại gần mình. Quần áo cả hai người đều đã được lửa hong khô, nếu không lúc này nhích lại gần nhau.. Aiii, cảm giác thật sự là mất hồn!
Mặc dù vẫn hơi mùi mẫn tí, nhưng thế này còn hơn là vừa ướt vừa mùi đúng không nào?
"Có em ở cạnh anh là đủ, anh mãn nguyện rồi!"
"Nhưng em thì không!" Cô lắc đầu quầy quậy, lần thứ N trong ngày Dương Khả tự chửi thầm bản thân vì không nghe lời cảnh báo của Đông Phong, cứ đòi đi Kỳ Lam vào dịp này "Em mà nghe lời anh thì tốt rồi.."
"Em mà nghe lời anh ở nhà thì lúc này chắc em tránh mặt anh dữ lắm!" Anh lắc đầu, bất ngờ quàng tay qua ôm xiết lấy Dương Khả. Cô hơi giật mình một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phong. Ngay lập tức skill cái nhìn chết người được anh tung ra, hòng mê đắm toàn thể giống cái có mặt trong căn nhà tạm nhỏ bé này.
Dương Khả ở trong phạm vi nên dĩ nhiên trúng chiêu, còn là sát thương hạng nặng. Cô tròn mắt nhìn anh, dường như bị hút mất hồn. Gương mặt nhỏ xinh của cô kề sát, hơi thở mảnh nhẹ dịu dang, đôi môi nhỏ khe khẽ mấp máy, ướt át như thể đang mời gọi..
"Anh nghĩ mình nên cảm ơn những khó khăn này, có nó lúc này anh mới được thu hoạch quả ngọt."
"Quả ngọt gì?"
"Chính là cái này.."
Đông Phong dịu dàng nâng cằm cô lên, Dương Khả dĩ nhiên biết anh định làm gì. Ban đầu cô còn tính đá anh ra, vì chuyện lúc chiều hô hấp nhân tạo là bất khả kháng, còn hiện tại lại khác. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đẹp kia nhắm hờ, cặp môi mỏng luôn ngọt ngào với cô gần ngay trước mặt, Dương Khả giống như bị đóng băng. Cô cứng người, dường như trong lòng còn có một chút chờ đợi..
Đông Phong...