Trên đời này có đứa hễ học giỏi hơn mình điểm cao hơn mình là mình ghét, có áo đẹp hơn mình là tị nạnh nhưng đi đâu, làm gì nhất định phải có chúng nó. Vắng chúng nó lòng mình lại bồn chồn không yên. Chúng nó cười mình vui chứ mỗi khi nó khóc lòng mình cũng không thể nào vui nổi.
Tôi tên Dương( vần ương trong ương bướng).Bên ngoài tôi là đứa hay cười có thể nói là lầy của nhóm nhưng chẳng ai biết tôi sợ cái ngày gọi là "Chia li",tôi sợ bị tổn thương và nội tâm tôi cũng có nhiều vết thương xen kẽ nhau len lỏi trong từng kỉ niệm. Tôi là dẫn chứng sâu sắc cho cung Thiên Yết:lạnh lùng và tàn độc. Chưa ai thấy được khía cạnh đó của tôi nhưng tôi đã cảm nhận được nó. Tôi thích mưa,ngẩng mặt lên trời,những hạt mưa bay nhẹ vào mặt trôi làm đi cảm xúc cô đơn nơi tôi và nhìn ra trời xa, nhìn bầu trời xám xịt kia là liên tưởng tới chính bản thân mình. Nó rất đáng sợ! Tôi giấu cảm xúc của mình và chưa bao giờ nói với ai.Tôi thích học văn,vẽ và tiếng nước ngoài. Tôi học văn để có thể nói những từ mà ngay cả bản thân cũng không thể định nghĩa được.Tôi thích tiếng Hàn vì nó là ngôn ngữ đẹp khiến tâm hồn tôi mơ mộng, thích tiếng Nhật vì tôi thích Anime hay đơn giản vì tôi thích sức sống, phong cảnh, sự tự tin của những con người ở đó. Tôi còn thích tiếng Trung nhưng không lí giải được tại sao có lẽ đó là ngôn ngữ bố mẹ nuôi sống tôi khi còn nhỏ.Tôi thích tất cả! Đến ngay cả cảm xúc cũng vậy. Bên ngoài tươi cười nhưng bên trong đóng băng.
Nó-cô bạn lớn lên gần nhà nhau và chơi với nhau khi còn nhỏ tên Ninh. Tôi và nó sinh cách nhau ngày(/ và /) và mang cùng cung:Thiên Yết. Bên ngoài nó rất hoà đồng nhưng nội tâm nó thì tôi không biết. Ai mà chả có tâm sự,một nỗi buồn khó tả nhưng không muốn nói giống tôi.Nếu nói là thân từ bé cũng không phải. Tôi chơi với nó khi còn nhỏ vì nhà ông bà tôi gần nhà nó, lúc ấy tôi hay sang nhà nó chơi.Đó là một tình bạn vui cười, yên lặng và thanh bình, là tình bạn thời cấp của tôi và đó là khi tình bạn chỉ có người.