Vì đây là chuyện đầu tay của mk nên mong m.n cho ý kiến ạ!
------------------------vào truyện ---------------------------
Trong một sân vườn rộng của một căn biệt thự lớn có tiếng vui đùa của những đứa trẻ:
- hihi, vui quá lại đây mà bắt tớ nè! - Một cô bé tuổi mặc một chiếc váy màu xanh nói
- Lại đây mà bắt tớ nè.. lè lè! - Một cậu bé khác vừa nói vừa lè lưỡi
- Tớ đang ở đây này - một cậu bé mặc bộ đồ màu trắng nói
- Các cậu hãy chờ đấy tớ sẽ bắt đc cho mà coi - Một cô bé khác mặc bộ váy màu hồng xinh như thiên thần đg bịt mắt
tươi cười chạy tìm..
- Anna cẩn thận đấy ở đó có một hòn..... - cô bé mặc váy xanh nói chưa dứt lời thì.
- Bộp.. A.... Đau quá.. - cô bé mặc váy màu hồng đã vấp pải hòn đá đó mất rồi.
- Anna cậu có sao không - cả ba đứa bé còn lại chạy lại hỏi han..
- Cậu không sao chứ.. có trầy xớt gì không?
- Có cần đưa đến bác sĩ không?
Hàng loạt câu hỏi đưa ra cho cô bé. cô bé đau lắm nhưng cô không khóc mà đã đứng dậy.
-Tớ không sao - có bé váy hồng nói
- Vậy thì tốt rồi - cả ba đồng thanh sau đó dìu cô bé vào ghế ngồi.
Thấy vậy anh vệ sĩ từ ngoài chạy vào. hỏi han hết sức có thể. làm như quan trọng lắm.. ( Anh vệ sĩ ko thể ra đc là tại
vì cả đứa nhỏ đã bắt anh ở ngoài ko đc vào. anh cố nói nhưng ko đc. bất lực trc bọn trẻ nên anh đành pải quan sát
tụi nhỏ qua camera. còn anh vệ sĩ kia thì cx thở dài bất lực.. khổ thân mấy anh vệ sĩ nhà ta ghê!)
- Chú vệ sĩ à con ko sao đâu - cô bé váy hồng nói.
Cô Chủ cô cần phải vào nhà nghỉ ngơi - Anh vệ sĩ nói
- Đúng rồi đấy cậu nên nghe lời anh vệ sĩ đi - cậu bé mặc bộ đồ màu trắng cx đồng ý vs anh vệ sĩ
- Đúng rồi cậu nên vào nhà đi - cô bé mặc bộ váy màu xanh than thở như một bà cụ non.
- Ừ thôi chào các bạn nhé! - cô bé cười tươi như thiên thần đáp lại
- ừ chào bạn tụi mình về đây! bye bye! -- Nói rồi cả ba lên xe đi về nhà.
[removed]Một Tuần sau [removed]
- Không con không muốn đi sang Anh đâu - Anna vừa khóc vừa nói ( Anna là cô bé váy hồng ế)
- Con yêu. ba mẹ có chuyện rất bận không thể để con ở lại đây được đâu - ba anna nói
- Vậy đi trong bao lâu ạ? - Anna nín khóc hỏi với đôi mắt long lanh..
- Sớm nhất thì cx phải năm - mẹ anna trả lời
- Vậy còn muộn nhất là bao lâu ạ - Anna hỏi tiếp
- Ba anna trả lời nối tiếp: muộn nhất phải năm con à!
- lâu vậy sao.. con không muốn đi con không muốn đi - anna làm nũng
Sau một hồi thuyết phục anna cuối cùng cũng chịu đi.....
Nhưng con bé đã quên mất một chuyện rằng đứa bạn thân của nó vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi nó.....
cuộc sống của nó sẽ ra sao... cảm giác của bn nó như thế nào khi nó đi ko lời từ biệt....!
------------------
có gì mong m.n giúp ạ! vì đây là truyện đầu tay của em!..
cảm ơn m.n đã đọc!........................ a ~ Truyện hơi ngắn m.n nhỉ??