“Mạc Duy Khiêm, anh thối lắm! Tôi ăn không ngon ngủ không yên, một lòng suy nghĩ cho anh, thế mà anh còn nói tôi như vậy, anh có lương tâm hay không hả? Không phải anh nói tôi thủ tiết vì Kim Đào sao? Anh nói đúng rồi đó, tôi nghĩ thế đó, cả đời anh cũng đừng mong chạm được một ngón tay vào người tôi nữa!”
Sắc mặt Mạc Duy Khiêm âm trầm thay đổi biểu cảm mấy lần, cuối cùng cụp mắt khẽ nói: “Anh vô cùng khó khăn và tốn kém mới sắp sếp được đội ngũ chữa bệnh cho Kim Đào, chỉ vì để em không bị trói buộc cả đời, tấm lòng của anh em không hiểu được chút nào hay sao?”
La Duyệt Kỳ đột nhiên tỉnh táo lại, bây giờ là thời điểm gian nan nhất của Mạc Duy Khiêm, cho dù cô có phiền lòng cũng không nên phát giận với hắn, làm hắn khó chịu. Vì thế cô dịu giọng nói: “Là em không tốt, xin lỗi anh, không phải em cố ý tức giận với anh đâu. Chỉ là nhìn dáng vẻ không hề lo lắng của anh nên sốt ruột dùm anh thôi, anh đừng trách em.” Nói xong chủ động đưa tay ôm lấy eo Mạc Duy Khiêm, đầu tự vào ngực hắn trấn an.
Mạc Duy Khiêm thở dài, khẽ vỗ về mái tóc La Duyệt Kỳ : “Anh cũng có chỗ không đúng, em đã mệt mỏi như thế rồi mà anh còn quấn lấy em, không nghĩ đến cảm nhận của em, là anh có lỗi. Duyệt Kỳ, mọi khó khăn rồi sẽ qua đi thôi, em phải tin tưởng anh.”
La Duyệt Kỳ nhắm mắt lại, gật gật đầu không nói thêm gì nữa.
Mạc Duy Khiêm cúi đầu nhìn La Duyệt Kỳ đang tựa vào lòng mình mơ màng sắp ngủ, lúc này mới biết cô đã mệt mỏi cỡ nào, hắn càng thêm tự trách sự lỗ mãng vừa rồi của mình.
“Duyệt Kỳ, anh đưa em đi nghỉ ngơi được không?”
La Duyệt Kỳ thật sự cũng muốn vậy, đồng ý một tiếng rồi từ từ nhắm mắt lại, để Mạc Duy Khiêm ôm mình sang phòng bên cạnh.
Sau khi xác nhận La Duyệt Kỳ đã ngủ say, Mạc Duy Khiêm mới nhẹ nhàng lui ra ngoài, gọi Đổng Nguyên đến văn phòng của mình.
“Anh hãy nói với Cao Tử Ninh, bảo cô ta mau chóng quyết định, có đi hay không thì nói luôn một câu! Cô ta không muốn thì vẫn còn rất nhiều người muốn đi đấy!”
Chuyện này là sao vậy? Đổng Nguyên không biết Mạc Duy Khiêm lại bị cái gì kích thích rồi, sao lại nghĩ đến chuyện của Cao Tử Ninh? Không phải đã nói là cho cô ta thời gian suy nghĩ kỹ sao?
“Tôi đi gọi điện thoại cho cô ấy.”
Mạc Duy Khiêm nghĩ nghĩ, lại nói thêm: “Tôi muốn đi gặp Trần Đông Thành, anh nói chuyện điện thoại xong thì đi cùng tôi.”
La Duyệt Kỳ mơ màng tỉnh sau giấc ngủ dài, đã lâu rồi cô không được ngủ ngon như vậy, dù sao ở bệnh viện cũng không thể yên giấc được.
Ngồi dậy dụi dụi mắt, cô sờ sờ bụng mình theo bản năng, cho tới giờ cô vẫn không thể tin được mình đang mang thai, không biết đứa nhỏ này có cơ hội gọi cô một tiếng mẹ hay không?
Cô đã nghĩ rất kỹ rồi, đợi Mạc Duy Khiêm xử lý xong mọi chuyện cô sẽ nói chuyện đứa nhỏ với hắn, bây giờ thật sự quá hỗn loạn, hắn loạn cô còn loạn hơn. Chuyện này cũng không thể gạt Kim Đào được, nếu Mạc Duy Khiêm không muốn đứa nhỏ này thì cô cũng không thể sinh nó ra được, nhà cô không thừa nhận nổi gánh nặng loại này.
Vừa nghĩ thế, La Duyệt Kỳ cảm thấy chỉ có thể gọi cho cha mẹ hỏi han tình hình xem sao.
“Duyệt Kỳ, sao lâu như thế con không điện thoại báo tin cho cha mẹ, chúng ta sợ con bận cũng không dám gọi cho con.”
“Con quên mất, mẹ, giờ cha mẹ đang ở đâu, hoàn cảnh có tốt không?”
Nhắc tới việc này, giọng Tề Nguyệt Tú thấp xuống: “Mẹ cũng cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ. Lúc trước con nói Duy Khiêm muốn đưa ba mẹ tới thành phố bên cạnh lánh mặt, sao phải dùng đến máy bay chứ? Lúc đó ba mẹ không hỏi nhiều, nhưng đến nơi rồi mới biết là Duy Khiêm đưa ba mẹ đến nhà chị gái cậu ta. Người ta nhiệt tình quá, ba mẹ cũng chẳng nói được gì, mẹ thấy cô ấy quen quen, thôi thì cũng coi như là có duyên phận. Cô ấy đối xử với ba mẹ không phải nhiệt tình bình thường đâu, còn luôn hỏi xem các tục lệ thành hôn ở chỗ chúng ta, rảnh rỗi đều đưa ba mẹ đi thăm thú khắp nơi, mua sắm rất nhiều đồ. Duyệt Kỳ này, không phải con và Duy Khiêm đã lén đính ước gì đấy chứ? Con có tính toán gì khác về chuyện Kim Đào chưa?”
“Mẹ, mẹ nói Mạc Duy Khiêm cho người đưa ba mẹ đến nhà chị anh ấy ư?” La Duyệt Kỳ chấn động, nếu thật sự là chị gái Mạc Duy Khiêm thì chắc chắn là đã từng xuất hiện trên bản tin rồi, dĩ nhiên là mẹ cô phải thấy quen mắt, không có gì lạ cả.
“Chẳng phải thế ư, sao vậy, con cũng không biết chuyện này à? Nhìn điệu bộ của chị gái Duy Khiêm, ba mẹ còn tưởng là tới chuẩn bị hôn lễ cho hai đứa đấy!”
La Duyệt Kỳ phủ nhận: “Con và anh ấy còn chưa rõ ràng, Kim Đào vẫn đang nằm trên giường bệnh không đứng lên nổi, sao con có thể làm thế chứ! Mẹ, chắc mẹ hiểu sai rồi, người ta chẳng qua là quá chu đáo muốn tặng quà cho cha mẹ thôi.”
Tề Nguyệt Tú nghe thế thì rất không vui: “Chẳng lẽ mẹ con còn không nhìn rõ được cái chuyện nhỏ nhặt đó sao? Tặng quà mà phải đi xem thiệp mời màu đỏ sao? Còn hỏi mẹ lễ ăn hỏi chỗ chúng ta chuẩn bị những gì, lại hỏi con có muốn chuyển công tác không?”
La Duyệt Kỳ nghe xong cũng mơ hồ, cuối cùng thì Mạc Duy Khiêm đang làm cái quỷ gì vậy, vì sao lại gạt cô, đưa ba mẹ cô tới nhà hắn chứ?
Nhưng dù cô có cố nghĩ thế nào thì cũng không nghĩ ra Mạc Duy Khiêm có ý đồ gì. Hơn nữa hành động của chị gái hắn càng làm người ta buồn bực hơn, không nghĩ được rõ ràng, La Duyệt Kỳ cũng chỉ có thể bảo mẹ mình quan sát thêm, có tình huống gì mới thì gọi điện báo cho cô.
Buông điện thoại xuống, cô lại cảm thấy buồn ngủ. La Duyệt Kỳ nghĩ có lẽ là do tác dụng tâm lý, hoặc thời gian này cô quá mệt mỏi, khó khăng lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi rồi thì chi bằng cứ ngủ cho đẫy giấc, vì thế cô lại nằm xuống tiếp tục ngủ.
Văn phòng thị trưởng thành phố Danh Tĩnh, Trần Đông Thành mang gương mặt tươi cười mời Mạc Duy Khiêm ngồi xuống nói: “Mạc tổ trưởng đến chỗ tôi là vì vụ án của Lưu Dương và Loan Ninh phải không?”
“Trần thị trưởng quả nhiên người thẳng thắn, đúng là tôi đến vì chuyện này, tôi muốn nghe xem ngài có cái nhìn thế nào về chuyện này.”
Trần Đông Thành mỉm cười: “Nếu Mạc tổ trưởng có thể tới tìm tôi thì có nghĩa là vẫn tin tưởng vào trách nhiệm của tôi với thành phố Danh Tính này. Tôi cũng nói thẳng, theo lý thì tôi không nên có ý kiến gì với vụ án này, nhưng bên tòa án lúc này cũng rất khó xử, tôi cũng biết là không ổn, tôi còn tìm Triệu Chấn tới hỏi tình hình nữa. Tôi thấy thế này, viện kiểm sát nghi ngờ về lời khai của các bị cáo, tòa án cũng lo lắng về điểm này, cho nên không thể loại trừ trường hợp cơ quan công an đã sử dụng hình thức tra tấn ép cung trong quá trình thẩm vấn được. Một khi đã thế thì không thể dựa vào lời khai đó được, lại phải mau chóng có câu trả lời cho dư luận nữa. Tôi thấy nên mau chóng xử lý hung thủ hành hung theo luật mới là cách tốt nhất, không biết Mạc tổ trưởng có đồng ý với suy nghĩ của tôi không?”
“Thì ra là Trần thị trưởng nghĩ vậy, chỉ cần xử lý vài tên côn đồ râu ria nghe lệnh người khác làm việc là xong. Nhưng tôi không ủng hộ lời nói của ngài, nếu không có chứng cứ chứng minh được việc dùng hình ép cung thì phải dùng các căn cứ và dựa theo sự thật mà xử án. Lưu Dương, Loan Ninh,cả Phạm Thanh Lợi vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật và Triệu Chí Tín vốn dĩ là một tổ chức có tính xã hội đen. Người bị hại và các tài liệu liên quan đều đã ghi chép rành mạch, nếu không xử lý triệt để thì làm sao ăn nói với người dân được?”
Vẻ mặt Trần Đông Thành vô cùng tự nhiên: “Chỉ là tôi nghe nói quá trình thu thập những chứng cứ này cũng không quang minh chính đại gì, tòa án cũng đưa ra vấn đề này, nói là quá trình thu thập chứng cứ không chính nghĩa.”
Đây là định hoàn toàn phủ nhận chứng cứ và sự thật sao? Mạc Duy Khiêm cũng không bội, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Tôi cũng nghe nói một chuyện, hình như Trần thị trưởng là một vị “quan thanh liêm” ?”
Ánh mắt Trần Đông Thành lóe lóe, vẻ mặt cứng ngắc, yên lặng một lát mới khôi phục tự nhiên như trước, nhưng giọng điệu nói chuyện đã thay đổi rất nhiều: “Xem ra Mạc tổ trưởng rất là quan tâm tới đời tư của tôi, thật khéo là tôi cũng rất quan tâm tới Mạc tổ trưởng. Cách đây không lâu tôi thu được một phần tư liệu, nội dung bên trong chính là chứng cứ Mạc tổ trưởng nhận một số tiền bồi thường không nhỏ. Chuyện này không hợp với pháp luật đâu nha, hơn nữa, cũng có tin tức nói là ngài sắp bị điều tra chuyển chức, Mạc tổ trưởng cần phải quan tâm tới bản thân mình nhiều hơn mới đúng đó.”
Mạc Duy Khiêm hơi hơi suy tư liền hiểu được chuyện chứng cứ kia là gì, lại nghe Trần Đông Thành lấy chuyện điều tra chuyển chức ra uy hiếp mình thì cũng không nổi giận, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên: “Như thế xem ra cái tên thành phố Danh Tĩnh này đúng là đã bị Trần thị trưởng làm mất đi ý nghĩa rồi. Chẳng qua ngài cũng làm tôi hiểu biết thêm nhiều điều, toàn bộ cơ cấu ngành của Danh Tĩnh có thể chung sức chung lòng, che chở cho một người, thành phố Danh Tĩnh này muốn không đen cũng khó! Trần Đông Thành, tôi nói thẳng với ông này, lúc chúng ta gặp lại sẽ là ngày ông phải đền tội. Uy hiếp Mạc Duy Khiêm tôi ư? Ông không xứng đâu!”
Trần Đông Thành dùng ánh mắt hung ác nhìn Mạc Duy Khiêm rời khỏi văn phòng của mình, sau đó lập tức lấy điện thoại bắt đầu sắp đặt mọi chuyện.
Thời điểm Mạc Duy Khiêm trở lại văn phòng đã là lúc tan tầm, thấy La Duyệt Kỳ vẫn ngủ ngon, lòng hắn mềm nhũn, bé con này đã mệt tới cỡ nào rồi, ngủ lâu như thế mà vẫn chưa tỉnh. Xem thời gian, hắn nhẹ nhàng đẩy đẩy người La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ giật mình, ngái ngủ hỏi: “Anh làm xong việc rồi sao?”
Mạc Duy Khiêm khẽ hôn trán La Duyệt Kỳ, cười nói: “Xong rồi, em đúng là ham ngủ mà, mau dậy đi, chúng ta về nhà.”
“Đã muộn thế này rồi cơ à?”
La Duyệt Kỳ nhanh chóng ngồi dậy, sau đó lại nhớ đến chuyện cha mẹ mình, cô định hỏi Mạc Duy Khiêm nghĩ thế nào, nhưng không thể hỏi ra miệng được. Nếu chỉ hỏi vì sao hắn đưa cha mẹ cô tới chỗ chị gái hắn thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng dù sao cũng đâu thể trực tiếp hỏi: “Anh đưa ba mẹ em tới nhà anh, hơn nữa lời nói cử chỉ của chị gái anh như vậy, có phải là nói lên anh muốn kết hôn với em không?” Thật sự là quá mức tự mình đa tình rồi, cô làm sao có thể hỏi ra miệng được chứ?
“Sao vậy, có tâm sự gì ư?”
“Không sao, em đi rửa mặt rồi chúng ta đi.” La Duyệt Kỳ nói xong liền vào toilet.
Lòng Mạc Duy Khiêm cảm thấy không thoải mái, chẳng lẽ cô nhóc kia đang nghĩ tới Kim Đào sao? Chuyện đó không thể được!
Vì thế, lúc La Duyệt Kỳ quay ra chỉ thấy Mạc Duy Khiêm cau mày, dáng vẻ vô cùng buồn bực.
“Anh còn nói em có tâm sự nữa, em thấy anh mới là người có tâm sự đấy, có phải công việc không thuận lợi không? Anh đã gặp Trần thị trưởng chưa?” La Duyệt Kỳ quan tâm hỏi.
Mạc Duy Khiêm thở dài: “Hôm nay anh đi gặp hắn mới biết được chứng cứ quan trọng mà họ nói là gì.”
La Duyệt Kỳ vội vàng hỏi: “Là cái gì thế, anh mau nói đi.”
“Em còn nhớ lần đó dưới sự dẫn dắt của Loan Ninh, chúng ta và Kim Đào đã gặp gỡ Phạm Thanh Lợi, sau đó lúc hai chúng ta đi ra, bị người đứng ngoài xe chĩa súng vào bắn không?”
La Duyệt Kỳ gật đầu, Mạc Duy Khiêm lại tiếp tục nói: “Sau việc đó, Phạm Thanh Lợi có đi tìm anh, lúc ấy hắn nói muốn bồi thường cho anh một chút, đưa cho anh một cái bong bì, anh cho người mở ra, bên trong là vạn.”
“Anh nhận ư?”
“Anh chỉ không từ chối, nghĩ đó là một chứng cứ để chứng minh họ có hành vi đút lót. Không ngờ đây là một cái bẫy của bọn Phạm Thanh Lợi, họ quay chụp lại cuộc gặp đó, có thể còn động tay động chân cắt ghép âm thanh hình ảnh, bây giờ phần tài liệu về cuộc gặp đó đang ở trong tay Trần Đông Thành. Hơn nữa bên trên đang chuẩn bị điều tra đánh giá quá trình làm việc của anh nửa năm qua. Chuyện ở Danh Tĩnh lần này có lẽ sẽ sinh ra ảnh hưởng đến việc điều tra đánh giá đó.”
La Duyệt Kỳ lo lắng căng thẳng, lũ tiểu nhân này thế mà lại hãm hại Mạc Duy Khiêm như vậy: “Vậy anh có cách đối phó chưa? Nếu để chúng thực hiện được thì chẳng phải anh sẽ phải vào tù ư?”
“Em lo cho anh sao?” Mạc Duy Khiêm cười hỏi.
“Anh còn cười được! Dĩ nhiên là em lo cho anh rồi, nhất định là anh có cách đúng không?” La Duyệt Kỳ sắp lo đến chết rồi.
“Đi bước nào tính bước đó đi. Chỉ cần em có thể ở bên anh mọi lúc mọi nơi thì anh sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Đã là lúc nào rồi mà người này còn có tâm trạng trêu đùa cô nữa?
Mạc Duy Khiêm nhìn dáng vẻ vừa lo vừa tức vì mình của La Duyệt Kỳ, lòng vui vẻ không ít: “Biết lòng em có anh, sao anh có thể gặp chuyện không may được chứ? Không nghĩ tới mấy chuyện phiền lòng này nữa, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Ngồi trong nhà hàng, La Duyệt Kỳ lại cảm thấy tâm lý của mình tác dụng quá mạnh, dù có nhiều chuyện phải lo lắng căng thẳng chưa giải quyết như vậy nhưng sức ăn của cô chẳng những không giảm mà còn tăng lên rất nhiều, chẳng lẽ vừa mới biết mình mang thai đã thay đổi nhiều thế sao?
“Đã bao lâu rồi em không ăn cơm cho tử tế hả, sao mà lại đói đến mức này chứ?” Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ bưng lên một chén cơm nữa thì cực kỳ đau lòng nói.
La Duyệt Kỳ cũng không muốn ăn nhiều thế đâu, nhưng cô cứ đói thì biết làm thế nào?
Khó khăn lắm La Duyệt Kỳ bới buông đũa, lúc về còn muốn đóng gói thêm hai suất mang về mới tính là xong bữa.
Về đến nhà, La Duyệt Kỳ lại mệt mỏi ngáp dài.
“Còn chưa ngủ đủ sao? Sau này em đừng ở bệnh viện quá lâu nữa, cẩn thận mệt tới phát bệnh luôn đó.” Mạc Duy Khiêm cảm thấy ngay cả khi đối mặt với Trần Đông Thành hắn cũng không lo lắng tới mức này, vì thế vội vàng dọn giường cho La Duyệt Kỳ, giúp cô nằm xuống đắp chăn ổn thỏa mới đến thư phòng xử lý công việc.
Hôm sau, khi La Duyệt Kỳ tỉnh dậy đã sắp giờ, Mạc Duy Khiêm đã đi làm từ sáng, cô cầm điện thoại lên xem, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, đều là Kim Đào nhắn tới, bảo cô tới bệnh viện một chuyến. Sợ Kim Đào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, La Duyệt Kỳ vội vàng chuẩn bị qua loa rồi cùng mấy người Hàn Giang đi tới bệnh viện.
“Kim Đào, em tới rồi, đã xảy ra chuyện gì thế?” La Duyệt Kỳ vừa vào phòng bệnh đã vội vàng hỏi Kim Đào.
Kim Đào nói: “Gọi điện cho em em cũng không nghe máy, anh chỉ có thể nhờ người nhắn tin dùm. Anh tìm em là để nói cho em biết, anh đã quyết định rồi, anh sẽ nhận sự giúp đỡ của Mạc Duy Khiêm và sang Mĩ chữa trị.”
La Duyệt Kỳ không kíp phản ứng, nhìn Kim Đào chằm chằm.
“Cao Tử Ninh cùng đi với anh.” Kim Đào ném cho La Duyệt Kỳ một điều còn bất ngờ hơn,
“Cho nên, Cao Tử Ninh thật sự là do Mạc Duy Khiêm dùng thủ đoạn sắp xếp tới bên anh đúng không? Hắn đúng là nghĩ tìm người chăm sóc anh thay em, để em có thể thoải mái thoát thân!”
“Duyệt Kỳ, mọi chuyện không như em nghĩ đâu, đúng là Cao Tử Ninh đồng ý với điều kiện của Mạc Duy Khiêm, nhưng chỉ giới hạn trong việc chăm sóc anh thôi, về phần có thể phát triển thêm hay không thì phải xem lại, bây giờ anh còn không tự nuôi nổi mình thì có nói gì cũng không đáng tin. Mạc Duy Khiêm vừa giúp anh lại giúp cả Cao Tử Ninh nữa. Anh cần người chăm sóc, không chỉ là chă sóc thân thể mà còn cả tinh thần nữa, Cao Tử Ninh làm bạn cùng đi với anh thì cha cô ấy cũng có thể đi nước Mỹ để chữa trị, hoàn cảnh ở đó cũng có lợi cho bệnh tình của ông ấy. Mạc Duy Khiêm không ép Cao Tử Ninh, tất cả là do cô ấy tự nguyện, Cao Tử Ninh đã nói chuyện với anh rồi, cô ấy thật sự cần một cơ hội để cải thiện cuộc sống của hai cha con, dù cô ấy không đồng ý thì Mạc Duy Khiêm vẫn sẽ tìm người khác tới chăm sóc anh thôi, tìm tới cô ấy chẳng qua là tiện thể bớt đi đường vòng.”
La Duyệt Kỳ vẫn nghĩ không thông, vẻ mặt cực kỳ tức giận.
Kim Đào cũng không để ý cô, chỉ tiếp tục nói: “Em cũng đừng cảm thấy áy náy, khả năng anh có thể đứng lên được là rất lớn, suy nghĩ của Mạc Duy Khiêm cũng rất rõ ràng, điều anh ta muốn chính là sự giải thoát cả về thể xác lẫn tinh thần của em. Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm thật sự đã vì em mà trả giá rất nhiều, anh ta còn muốn bồi thường gấp ba lần cho khách sạn ở phố kinh doanh kia của anh, mà tiền đó cũng không trừ vào tiền chạy chữa cho anh! Toàn bộ phí tổn chữa trị của anh sẽ do anh ta gánh vác, Cao Tử Ninh cũng vậy. Đối mặt với những điều kiện này anh không có sự lựa chọn thứ hai. Cho nên, Duyệt Kỳ, không phải là em bỏ rơi hay có lỗi với anh mà là do anh muốn có được điều kiện chữa bệnh và cuộc sống tốt đẹp, vì có thể phục hồi thân thể của mình mà bỏ qua em. Anh lựa chọn sự giúp đỡ mà Mạc Duy Khiêm cung cấp, những thứ đó em không thể cho anh được, anh phải nghĩ cho chính mình, em đã hiểu chưa?”
Nước mắt La Duyệt Kỳ lăn xuống thành dòng: “Kim Đào, anh không cần phải tự bôi nhọ mình như thế, anh vì bảo vệ em nên mới bị thương, anh có đối xử với em ra sao cũng không có gì quá đáng cả. Em đã nói rồi, chỉ cần là điều anh muốn thì em sẽ ủng hộ anh. May mắn nhất đời của em chính là gặp được anh và Mạc Duy Khiêm, hai người đều đối xử quá tốt với em, đều một lòng với em mà em lại không thể chăm sóc được cả hai, chỉ có thể làm tổn thương một người. Có lẽ bản thân em cũng chẳng biết phải lựa chọn thế nào nữa.”
Đôi mắt Kim Đào cũng đỏ hồng lên: “Em đừng lo lắng cho anh, lúc này anh có thể coi là không cần lo lắng về cuộc sống sau này nữa. Tương lai, khi anh có thể đứng lên được, nhất định sẽ quay về gặp em. Tạm thời ba mẹ anh sẽ không đi cùng, em hãy giúp anh chăm sóc họ một chút.”
La Duyệt Kỳ gật đầu liên tục: “Nhất định em sẽ thường xuyên thăm họ, anh yên tâm đi.”
Kim Đào không muốn tiếp tục thương cảm như thế nữa nên đổi đề tài, hỏi về tình trạng của Mạc Duy Khiêm và tiến triển vụ án.
La Duyệt Kỳ cau có mặt mày đem mọi chuyện xảy ra gần đây kể lại một lượt.
Con ngươi của Kim Đào đảo qua đảo lại vài vòng, nửa ngày sau hắn bỗng nhiên nói: “Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm đúng là thật lòng với em, anh thấy em đúng là “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường” mà. Không phải em đã bị Mạc Duy Khiêm lừa chuyện anh ta bị người ta hãm hại đấy chứ?”
“Sao anh ấy có thể lừa em chuyện này được? Đều là thật đó!” La Duyệt Kỳ không thể tin được khả năng mà Kim Đào vừa nói ra.
Kim Đào cười cười: “Lúc trước thật sự anh rất nóng vội, nhưng thời gian nằm trên giường dài như thế, lòng anh cũng yên tĩnh lại, nghĩ mọi chuyện cũng cẩn thận hơn. Anh cảm thấy việc họ muốn xử lý Mạc Duy Khiêm chắc chắn là thật, nhưng Mạc Duy Khiêm không có khả năng bị mấy kẻ tiểu nhân đó cản đường đâu. Anh thấy nguyên nhân có lẽ là do em, em nghĩ mà xem, thời gian Cao Tử Ninh xuất hiện và thời gian anh ta gặp khó khăn quá trùng hợp! Anh ta vừa để Cao Tử Ninh thay thế em chăm sóc em, đồng thời cũng lợi dụng hoàn cảnh khó khăn của mình để tranh thủ sự đồng tình, giữ em lại bên anh ta. Có lẽ đó mới là mục đích thật sự đấy!”
La Duyệt Kỳ lắng nghe vô cùng chăm chú: “Anh nói tiếp đi.”
“Anh chỉ có thể nói là, Mạc Duy Khiêm thật lòng với em nên mới có thể sử dụng đến cả thủ đoạn như thế. Anh nói vậy cũng không phải là muốn hai người xảy ra mâu thuẫn đâu, chỉ là để em có thể hiểu tấm lòng anh ta, mặt khác cũng không muốn chúng ta cứ bị Mạc Duy Khiêm nắm mũi dắt đi mãi, em phải suy nghĩ sâu xa một chút, đừng mơ hồ ngốc nghếch mãi nữa.”
“Vậy sao anh có thể xác định là Mạc Duy Khiêm thật sự không có việc gì?”
Kim Đào hơi đắc ý: “Anh nghe radio mà, anh còn có thể xem tin tức trên di động và tivi nữa, lúc nghe những tin tức đó lòng anh có việc nghĩ mãi không ra nhưng hôm nay nghe em kể lại thì anh mới hiểu được. Nếu sự việc nghiêm trọng như em đã nói, vậy thì vì sao ngoài các phương tiện truyền thông của Danh Tĩnh ra thì các nơi khác hoặc là các kênh thông tin cả nước đều không nhắc tới chuyện của mạc Duy Khiêm? Hơn nữa, hai ngày nay anh xem truyền thông Danh Tĩnh cũng không có tin gì, rõ ràng việc này là do Mạc Duy Khiêm tự đạo diễn ra thôi.”
Đúng rồi, Kim Đào nói thế La Duyệt Kỳ cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, hơn nữa kết hợp với chuyện của cha mẹ cô, cơ bản là đã thông suốt. Dáng vẻ buồn bực kia của Mạc Duy Khiêm căn bản chỉ bày ra cho cô xem mà thôi!
“Em cũng đừng giận, Mạc Duy Khiêm chỉ đơn giản là muốn em quan tâm anh ta thôi, giống như đứa bé vậy, luôn muốn em chú ý tới anh ta. Điều này cho thấy anh ta thật lòng quan tâm đến em, nếu không dựa vào điều kiện của anh ta, chẳng đáng quản tới mấy chuyện vớ vẩn này. Duyệt Kỳ, em hãy cố gắng thêm một lần đi, giờ đây không còn trở ngại gì nữa, em nhất định phải cố gắng đấu tranh thêm một lần nữa. Anh thật sự hy vọng có người thật lòng thương yêu, đối xử tốt với em!”
Nước mắt La Duyệt Kỳ lại chảy xuống, cô dùng sức gật đầu: “Được, em nhất định sẽ cố gắng!”
Sau đó cô như nghĩ tới điều gì, đột nhiên nở nụ cười: “Nếu Mạc Duy Khiêm đã thích giả vờ với em như thế, em cũng muốn thử anh ấy xem sao!”
Kim Đào nóng nảy: “Duyệt Kỳ, chuyện này không thể tùy tiện nói giỡn được đâu, em đừng có quậy cái gì mà bên thứ ba nọ kia để thử thách, không được đâu!”
La Duyệt Kỳ hé miệng cười: “Quả thật đúng là có “bên thứ ba”, nhưng mà không phải như anh nghĩ đâu. Trước khi anh đi nên tranh thủ cho anh xem kịch hay chứ, chúng ta đâu thể cứ để người ta lừa mãi đúng không?”
Ra khỏi bệnh viện, trên đường tới văn phòng Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ nghĩ tốt nhất cô nên tìm thời gian gặp lại Cao Tử Ninh để trò chuyện, như thế cô mới có thể yên tâm hơn được.
Đến đại sảnh, La Duyệt Kỳ và mấy vệ sĩ cùng đi vào thanh máy, lúc ra cô nhìn thấy Đổng Nguyên nên đi tới chào hỏi, lúc chào hỏi cô giả vờ như trượt tay, kết quả là đánh rơi chiếc túi xách chưa kéo khóa xuống đất khiến mọi thứ bên trong tung tóe ra ngoài.
Mấy người Đổng Nguyên, Hàn Giang nhanh chóng giúp cô nhặt lại mọi thứ, La Duyệt Kỳ đợi đến lúc họ nhặt xong đồ, thừa dịp họ không tập trung liền cố ý ném tờ xét nghiệm đến chỗ Đổng Nguyên, sau đó xách túi đi lên phía trước.
“Duyệt Kỳ, còn cái này nè.” Đổng Nguyên nhặt tờ giấy kia lên, sợ là cái gì quan trọng nên hướng về phía La Duyệt Kỳ bước đi mà gọi.
La Duyệt Kỳ tỏ vẻ không nghe thấy, xoay người quẹo vào hành lang khác.
Đổng Nguyên mở ra xem nửa ngày, chẳng hiểu gì, chỉ biết đây là giấy của bệnh viện.
“Dương tính là sao? Không phải là bệnh truyền nhiễm gì đó chứ?” Đổng Nguyên lập tức tỉnh táo lại, cầm theo tờ giấy đi tìm bác sĩ đi theo họ. Sự việc liên quan đến sức khỏe Mạc Duy Khiêm, không thể đại khái qua loa được.
Ở chỗ rẽ, La Duyệt Kỳ vụng trộm thăm dò, thấy Đổng Nguyên vội vàng mang theo tờ xét nghiệm vào thang máy thì không ngừng cười trộm: Mạc Duy Khiêm, bây giờ em sẽ cho anh nếm thử mùi vị bị người khác lừa!
Tự mình cười trộm một lát, sau đó cô thay đổi vẻ mặt của mình rồi mới đi tới văn phòng Mạc Duy Khiêm, vẫn mang dáng vẻ vô cùng buồn bực lo lắng, không quấy rầy Mạc Duy Khiêm mà ngồi ở sô pha chờ Đổng Nguyên đưa tin tốt tới.