cô còn chưa hiểu gì thì đã nghe thấy tiếng chạy huỳnh huỵch của đám người. Lập tức anh cầm tay cô cùng chạy. hai ng kết nối nhau bởi một cái nắm tay ấm áp giữa khí trời lạnh. Dù gió lạnh thổi, cô cx k cảm thấy lạnh chút nào vì có bàn tay của anh thật ấp áp.
Tối, mọi con đường đều lên đèn, mọi người đi lại thưa thớt, cô và anh sau một hồi chạy đã kiệt sức, thở hồng hộ trước cửa nhà, anh đưa tay lên lau chán. Cô bấm chuông cửa vì cả hai đều không có chìa khóa. Một giọng ns lanh lảnh vang lên:
- con quỷ kia sao giờ này m ms về hả?_Trương Nhi trạc tuổi cô, khuôn mặt hùng hổ đứng chống tay trước cửa phùng mang trợn má. Trương Nhi có một đôi mắt biết nói màu tro, có tia lạnh lùng và tức giận len lỏi. Vóc dáng chuẩn, đúng kiểu đàn ông mơ ước, mái tóc màu vàng, xoăn nhẹ ngắn đến xương quai xanh. mặc một chiếc quần bò xanh mài rách ở đầu gối, mặc áo đầu lâu màu đen, buộc thêm một chiếc áo kẻ màu đen đỏ nữa, nhìn rất ư là bụi nha.
Cắn nhẹ môi dưới, cô ngạc nhiên lắp bắp:
- m...ày.....làm j ở đây?_Trước vẻ bất ngờ của cô, Trương Nhi rút từ túi quần ra chiếc điện thoại của cô, lắc lư:
- máy của m có gắn định vị, ba m pt vc m bị đâm nên bắt bọn t sang vs m_Bỗng nhiên Nguyên ở trong phòng khách chạy ra:
- Tử Tử, cô ta là ai, thật là thô lỗ nha_Trương Nhi quay phắt lại, trả:
- ủa Tử Tử, m có wen vs cái ng xấu trai còn lm bộ này hả?_Hai người quay phắt ra nhìn nhau. Ánh mắt rất "thân thiện" Cô bị kẹt ở giữa đang lúng túng k pt làm gì thì Mạn Ngọc đi ra. Cô thướt tha trong chiếc váy màu hồng, chiếc váy rất hợp vs cô, tôn đc chiều cao, chiếc eo nhỏ nhắn và nước da trắng hồng. Khuôn mặt mang một nét đẹp dịu dàng, đôi mắt màu đen dịu k gợn sóng, đôi môi nhỏ nhắn đc bôi một ít son, thoáng hồng. Mạn Ngọc giải vây:
- Thôi, đừng cãi nhau nữa, để t ns_Mạn Ngọc ns xong k ai bảo ai đều im lặng. Mọi người đều đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, lúc này Mạn Ngọc mới giải thích:
- xin lỗi mọi người vì đã thất lễ, em là bạn của Tử Tử, tên Mạn Ngọc. Vì Tử Tử bị thương nên ba của cô ấy đã bảo bọn em sang để bv. Nếu các anh k phiền có thể cho em ở nhờ vài hôm để kiếm nhà đc k?
Không chần chừ, Khải ns:
- đc, em cứ ở đây luôn đi. Tử Tử cx là pn anh, anh coi nó như em gái vậy, em đừng ngại, nhà rộng thế này, ít ng ở cx chán. Em cứ ở lại đây.
Khải ns xong thì Mạn Ngọc giục:
- nè, m ns gì đi chứ?
- em là Trương Nhi, bạn của Tử Tử, lí do sang đây thì như Mạn Ngọc đã ns_Trương Nhi giới thiệu. Khải nở nụ cười thân thiện:
- các anh thì k phải giới thiệu đúng k?
- thôi, anh k cần giới thiệu đâu, cái con fan cuồng kia đã nhai đi nhai lại tiểu sử của các anh rồi, phải đến cả lần chứ không ít_Trương Nhi liếc sang Tử Tử ns. Cả anh đều kinh ngạc đồng thanh:
- cái j? Tử Tử là tứ diệp thảo á?_Đến cả Thiên Tỉ còn phải sửng sốt. Mạn Ngọc đưa tay bụm miệng cười:
- nó là fan cuồng của cuồng đấy, nó cuồng nhất..........................._đang định ns thì Mạn Ngọc bị Tử Tử lấy tay che mồm lại, dùng ánh mắt đầy sát khí như muốn bảo là:" m mà ns thì pt tay t"
- AI? _Một lần nữa anh lại đồng thanh. Mạn Ngọc bất lực lắc đầu. Trương Nhi pt điều cx k ns j. Người có vẻ suy ngẫm rồi NGuyên đứng lên:
- a, chắc là anh rồi. Anh đẹp zai thế này mà, hì hì.
ns xong thì cô:
- mức độ tự sướng quá cao, anh ơi xuống đi, cao quá rồi!_cả đám ôm bụng cười nắc nẻ. Dì Trương từ trong bếp đi ra:
- Dì đã sắp xếp phòng xong rùi. Mấy đứa lên phòng nghỉ ngơi đi tí dì gọi thì xuống ăn cơm.
cả đám đi về phòng. Khải ga lăng cầm hộ hành lí lên phòng cho Mạn Ngọc. Trương Nhi thì được anh cầm lên cho. rồi ai về phòng ng ấy. Trương Nhi há hốc mồm khi pt sơ đồ phòng ngủ:
bắt đầu từ cầu thang đi:
anh-cô ( đối diện nhá)
Khải- Mạn Ngọc
Nguyên- Trương Nhi
phòng trống- phòng trống
Không tránh khỏi hậm hực. Trương Nhi quăng va li cái phịch xuống giường.đi thẳng vào nhà tắm. Ngâm mk trong dòng nước ấm, từng hơi nóng bốc lên làm mờ chiếc gương treo trên tường. Tâm tình có chút vui vẻ hơn. Chợt nhận ra mk quên k mang quần áo vào thì vội vàng dùng khăn tắm có sẵn choàng lên người, mở cửa bước ra. Nhìn thấy chiếc vali kia thì mừng rỡ chạy đến. Đang kéo khóa vali thì cửa chợt mở kèm theo lời ns:
- cô kia xuống ăn cơm_Nguyên bị ép đi gọi Trương Nhi. Cả hai há hốc mồm, Trương Nhi lắp bắp:
- a..nh....sao anh lại ở đây?_Nguyên lúng túng, trước mắt là một cô gái dáng chuẩn đến từng xen ti mét. Làn da trắng ngần, đôi chân dài. Mái tóc búi cao rủ xuống vài giọt nước, từ người Trương Nhi bốc ra một làn khói nhẹ. Hướng tầm mắt xuống ngực cô, Nguyên đỏ mặt. Cảm nhận đc cái nhìn của đối phương di chuyển, Trương Nhi vội lấy tay che ngực, hét:
- anh ra khỏi phòng cho tôi_Nguyên giật mk, chạy như bay ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng sầm, Nguyên thở đôc. Đưa tay lên ngực càm nhận nhịp tim của mk. Con tim Nguyên đang đập thật nhanh, có thể nghe cả nhịp đập mạnh mẽ. Cảm giác nóng ran lan khắp cơ thể. Nguyên cứ vậy đi xuống dưới.
Trương Nhi sau khi thay xong quần áo thì suy nghĩ lại sự vc lúc nãy, xấu hổ chỉ muốn chui xuống một cái hố nào đó. Trong đầu Trương Nhi đặt câu hỏi: "liệu anh ta có nhìn thấy cái gì k nhỉ? "
Giống Nguyên, cô thất thần đi xuống nhà. Mọi người đang ngồi trên bàn ăn. Thức ăn đã được dọn ra. Cả ngày hôm nay chưa có gì bỏ bụng, dạ dày đag kêu gào thống khiết. Trương Nhi lao nhanh về phía bàn ăn nhưng chỉ còn trống chỗ ngồi cạnh Nguyên. Nghĩ lại chuyện ban nãy, mặt cô đỏ ran. Đành ngồi cạnh Nguyên. Nguyên cx ngại k kém. Cả hai cứ cúi gằm mặt ăn cơm. Măth đỏ ran khiến ng khác phải nghi ngờ. Mạn Ngọc bỗng lên tiếng:
- Ơ anh Nguyên và Nhi bị sao vậy?
Cả hai cùng bông đũa:
- k sao. đồng thanh tập .
Tử Tử hỏi:
- hay bị ốm rùi, Thiên à anh mau đi lấy thuốc đi_anh đang ăn. Nghe cô ns thì đứng dậy đi lấy hộp thuốc, để thuốc cảm lên bàn.
- ơ... bảo k sao mà. đồng thanh tập .
- này.... có gì mờ ám....khai mau_Mạn Ngọc trêu trọc.
- Không có gì mà. Cả hai mặt đỏ như gấc. đồng thanh tập .
- đó thấy chưa. tâm đầu ý hợp ghê.
Khải đón đầu trêu trọc. Cả đám phá ra cười trêu trọc Nguyên và Trương Nhi khiến hai ng chạy lên sân thượng.
hết chap rùi ^.^ Mon chúc mn tối hảo ạk