Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ khiến cô có cảm giác không chân thực. Mỗi ngày anh và cô nắm tay nhau đi tập thể dục như đôi vợ chồng mới cưới khiến nhiều người ghen tị, anh và cô lại cùng sánh bước đến trường cùng cả nhóm, cùng ăn cơm chung, cùng xem tivi chung,... Cô thấy khoảng thời gian này mang đến cho mình nhiều điều hạnh phúc, nó khiến cô đắm chìm không muốn thoát ra.
- Haizzzzz_ Cô thở dài thườn thượt.
- Thôi mà, đừng buồn, Thiên rất bận rộn để chuẩn bị cho sanh thần của mình mà_ Mạn Ngọc mỉm cười nhìn khuôn mặt nghiêng áp mặt xuống vở của cô khẽ an ủi. Trong khoảng thời gian này anh phải tập luyện gấp lần thường ngày để tạo nên một bữa tiệc sinh nhật của mình, cô và anh không thể đi tập thể dục sáng sớm nữa bởi vì thời gian đó anh chanh thủ nghỉ, sau khi tan học thì phải chạy đến công ty tập luyện, khi anh ấy về thì đã tối muộn, mọi người đều đã đi ngủ.
- Thay vì ngồi than ngắn thở dài sao không nghĩ quà sinh nhật cho Thiên đi_ Trương Nhi cắm mặt vào điện thoại chơi game mỉa mai nói, đôi môi đẹp khẽ nhếch lên.
- Hứ, mấy người làm như tôi là góa phụ không bằng, xiiiiiiiii_ Cô le lưỡi trêu tức hai người bạn thân. Cô đứng dậy mở cửa sổ ra. Ngoài trời tuyết đang rơi, cô đưa tay ra đón lấy chút tuyết lạnh giá, ánh mắt cô thoáng buồn. Tuyết mang màu trắng tinh khôi, có người thích tuyết nhưng lại có người không thích. Tuyết đi theo chân mùa đông đến, lạnh giá nhưng lại khơi dậy niềm thích thú của nhiều người.
Trong lòng cô dậy lên nỗi nhớ anh không tả được, cô nhắm mắt lại cố kìm nén. Nhưng khi nhắm mắt lại cô lại thấy nụ cười của anh, thấy dáng hình của anhh. "Trời ơi, Diệp Tử Di mày quá thảm hại rồi". Cô đành quơ tay vào ngăn bàn lấy nhanh hộp đồ ăn đã chuẩn bị sẵn lao vụt theo hướng lớp học của anh.
Dãy hành lang tầng trên đông ngịt người chen chúc ngó vào trong lớp học của anh như hậu trường của bộ phim kinh điển nào đó. Bộ dạng của girl thì vô cùng thảm hại, ai cũng cắn chặt gấu áo, ánh mắt nảy lửa phóng vào trong lớp anh, bộ dạng boy cũng chẳng khá khẩm hơn được là bao, người thì vò đầu bứt tai, người thì đập mạnh đầu vào tường. Khung cảnh hỗn loạn khiến cô khó khăn lắm mới chăn chúc được vào.
Ngó đầu vào trong lớp học anh thì thấy một cảnh tượng..... Anh thì ngồi ngay ngắn ở chỗ bàn học của mình, trước mặt là những quyển sách chằng chịt chữ của anh, anh cúi đầu nghiên cứu viết xoèn xoẹt. Có lẽ như vậy thì không có gì lạ nhưng trước mặt anh là một cô gái xinh đẹp, hàng ngũ quan thuộc loại xuất sắc, diện trên người bộ váy hồng phấn nhẹ nhàng, cánh váy tung bay trong gió,mái tóc xoăn nhẹ màu xanh rêu chấm bờ vai tôn lên chiếc cổ cao trắng ngẩn và xương quai xanh đẹp, cả người cô ta toát da khí chất hơn người, không dừng ở đó trên tay cô ta là một tờ giấy màu hồng dài thê tha đến tầm mét chính là thư tình, mặc kệ ánh mắt của mọi người, mặc kệ anh có chú ý hay không cô ta vẫn một mực thao thao bất tuyệt, trên khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nào. Anh thì thờ ơ như không nghe thấy, việc mình mình làm giống nước sông không phạm nước giếng.
Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu bước chân vào. Những bước đi vững vàng của cô đến gần người đó.
- Xin lỗi, cô có thể đi chỗ khác tự kỉ để tiểu Thiên nhà TÔI học được không???_ Cô cố tình nhấn mạnh chữ "tiểu Thiên nhà tôi", giọng nói có chút ngạo mạn.
- Cô...là ai?_ Qủa nhiên không ngoài sự mong đợi, cô ta ngước mặt lên khỏi "thư tình dài thê tha" còn anh vẫn không động tĩnh gì chỉ là trong mắt vụt ra tia sáng trong mấy giây và khóe miệng hơi nhếch lên như chờ xem trò vui. Cô gái nhỏ của anh có lẽ làm đổ cả bình dấm chua rồi đây, chậc chậc.
- Quản lí mới của Tiểu Thiên, Diệp Tử Di_ Cô dõng dạc nói ánh mắt khảm sâu vào khuôn mặt của cô ta.
- Quản lí?? Ha, chỉ là chức vụ nhỏ nhoi cũng dám kênh kiệu?_ Cô ta bình tĩnh xử lí tình huống này.
- Đúng, nhỏ nhoi nhưng được ở cạnh người mà có người muốn ở cạnh cũng không được. Cô nghĩ đơn giản tôi là một quản lí bình thường? Tiểu Tam, đây không phải là đất dụng võ của cô rồi_ Cô ghé sát miệng vào tai cô ta nhỏ giọng gằn từng chữ một, tất nhiên chỉ có người nghe được.
- Cô...._ Cô ta tức giận đến cực độ. Lời nói ám chỉ cô ta chỉ là một tiểu tam muốn đu bám anh nhưng lại gặp phải vợ anh liền bị cô đá cho cụp đuôi đi về. Cô ta mà cũng phải nhận lời sỉ nhục này sao?
Nghĩ là làm, cô ta vung tay đá chân ra đòn thế karate chuẩn xác nhằm thẳng vào người cô. Cô chỉ nhẹ lướt qua bên cạnh rồi xoay người dùng đôi giày nike trắng của mình đá nhẹ vào gót dày phân của cô ta khiến cô ta thoáng chao đảo.
- Cô muốn mai tờ nhất của giải trí giật tít: "Tiểu thư danh giá Liên gia tỏ tình không được đáp lại liền tức giận xả lên người quản lí nhỏ bé xinh đẹp?"_ Cô hất khuôn mặt lên vẻ thách thức.
Cô ta có chút sững sờ rồi rất nhanh thức thời liền hừ nhẹ một tiếng rồi quay gót đi ra khỏi phòng học. Đám người bên ngoài mắt chữ A mồm chữ O xem màn kịch hay.
Cô đen mặt đặt phịch hộp đồ ăn trước mặt anh rồi quay gót định bỏ đi. Nhưng bỗng anh rên lên một tiếng nhỏ, khuôn mặt mĩ nam nhăn lại. Cô quay người lại hoảng hốt sờ trán anh hỏi han.
- Không sao, chỉ là hơi đau dạ dày chút thôi, em đưa anh xuống phòng y tế nhanh_ Anh xua tay gạt đi sự lo lắng không đáng của cô nói.
- Được được, mau_ Cô trấn tĩnh lại rồi đỡ anh từng bước rời khỏi phòng học.
- A....Sư huynh Thiền Bảo, nhờ anh nói lại với cô giáo cho anh ấy nghỉ nhé_ Cô dừng bước chân dặn người đứng sát cửa ra vào là lớp trưởng của lớp anh. Anh ta gật đầu khoát tay ý bảo cô đi nhanh.
Cô nào dám chậm chễ đưa anh đi luôn. Đi qua khuôn viên trường đang hướng thẳng đến phòng y tế thì bỗng anh vùng ra khỏi người cô kéo tay cô đi trong ngỡ ngàng.