Hộc.... Hộc........Hộc.
Cô đứng trước cánh cửa sân thượng. đưa tay lên lau mồ hôi ở trán sau khi chạy hùng hục tầng lên đây. híc..... có ít đâu chứ. Hít một hơi thật sâu, cô bước vào. Sau cánh cửa là hình ảnh của một người con trai tuấn tú đang cầm quyển sách chăm chú nhìn. Những tia nắng tinh nghịch chiếu vào người anh làm sáng rõ thêm nhiều phần ưu tú. Đúng là học bá mà, dù sau giờ học anh vẫn để tâm đến nó, chắc là do lịch diễn của anh dày quá nên anh chanh thủ học để không mất kiến thức.
Cô tự dưng dấy lên niềm xót sa. anh có thời gian gặp cô sao không nghỉ nghơi vậy. Cô bần thần, tình cảm của cô là gì vậy? phải chăng nó đang vượt qua tình cảm của fans với thần tượng của mk.
- Làm gì vậy? qua đây đi_ Giọng nói của anh kéo cô về thực tại.
Cô chạy đến chỗ anh ngồi. Nơi này cũng được coi là rộng, ở giữa sân có chiếc ghế dưới một chiếc mái che nhỏ. Phía bên trái có vườn hoa nhỏ. chắc được chăm sóc tốt nên rất tươi.
Anh vẫn nhìn vào quyển sách, không nhìn cô. Ánh mắt cô thoáng qua tia buồn man mác sau đó đã bị cô gạt ngay đi_Cô không hiểu, anh không muốn nhìn vào mắt cô vì anh sợ anh sẽ đánh mất chính mk. sợ trái tim anh lại một lần lỡ nhịp vì người con gái khác không phải................... Anh sợ lắm.......
Sự im lặng bao trùm nơi này. Cuối cùng không thể chịu nổi, cô nói:
- anh có chuyện gì không??? Vẫn vậy khuân mặt anh không chút biến chuyển. Dù là mùa hè nhưng cô cảm thấy lạnh khi ở bên anh. Không thích sự thờ ơ khi cô nói chuyện với anh, không thích sự lạnh lùng kia ở anh vì cô luôn mong gặp được anh mà nhưng có lẽ khoảng cách giữa thần tượng và fan luôn luôn lớn. Nở nụ cười buồn hiếm hoi nhìn về một hướng vô định.
Cuối cùng anh cũng gập quyển sách lại, đưa tay vào trong túi lấy ra sợi dây chuyền:
- của em phải không?_ đung đưa sợi dây chuyền, anh hỏi cô.
Sau vài dây bất ngờ cô dấy lên niềm vui sướng:
- ơ..... sao.......nó......à.........vâng của em. Thật sự là đúng rồi, là nó. Cô nhào vào định giật sợi dây chuyền nhưng không ngờ vội quá lại mất đà lao thẳng vào người anh. Anh cũng vì quá bất ngờ không kịp phản ứng ko đỡ được cô nên............................
E hèm!!! Hiện tại là cô nằm lên người anh, môi chạm môi, mắt chạm nhau. Cô mở to mắt không dám tin, anh cũng vậy. Cô vội bật dậy lùi khỏi chỗ ghế ngồi của anh lúc nãy mấy bước, hai má sớm đã đỏ ran. Anh cũng không biết xử lí thế nào, lắp bắp:
- xin lỗi em......................xin lỗi.......... Anh cảm thấy không vui vì mỗi lần gặp cô anh toàn phải xin lỗi. Cô xòe bàn tay ra:
- Trả em sợi dây chuyền đi. Cô nhìn anh, ánh mắt có gì đó oán trách.
- uk, của em đây. Anh đưa cho cô.
Cô chạy ra cạnh lan can nhìn xuống phía dưới. Hàng xe cộ đi lại tấp nập. Đúng vậy, Bắc Kinh mà. Bất giác cô nở một nụ cười thật đẹp khi nhìn thấy hoàng hôn. Đôi mắt long lanh, ánh lên điều thích thú, hai má hơi hồng hồng vì dư âm của chuyện lúc nãy, má lúm đồng tiền sâu và chiếc răng nanh thò ra. Chỉ vào phía hoàng hôn cô nhẹ gọi:
- Thiên ca, ra đây đi hoàng hôn đẹp lắm._Anh đang suy nghĩ về chuyện ban nãy thì nghe cô gọi cảm thấy vui vì hình như cô không giận anh chuyện đó. Quay qua phóng tầm mắt về phía cô, anh lặng người. Khuôn mặt xinh xắn của cô đang cười rất tươi, cái dáng mảnh khảnh khiến ai cũng muốn che chở. Khi ánh hoàng hôn chiếu vào người cô tạo nên một bức tranh sống động tuyệt đẹp, chắc ai nhìn cũng có thể say đắm. Cô quay lại nhìn về phía anh, bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn mình thì bối rối. Quay mặt đi.
Lâu sau, cô đi đến phía anh chìa tay ra:
- trả em_ ánh mắt cô kiên định.
- trả gì?_ anh thắc mắc, anh đã trả cô sợi dây chuyền rồi mà.
- first kiss. cô nói thẳng thừng.
Nghe cô nói xong anh sặc luôn ngụm nước trong miệng, ho khụ khụ. Anh xua tay:
- Trả kiểu gì được????
- Mai mua cho em thanh sô cô la là được, cuối buổi em lên lấy!_ cô cười tít mắt.
- trẻ con_ Anh trêu cô.
- Kệ em, hứ_ Trẻ con không chơi với người lớn nữa. Cô quay người lấy cặp đi về.
- Ơ, em tên gì? _ Anh hỏi
- ukm..... Diệp Tử Đi, gọi là Tử Tử hãy Đi Đi cũng được. cô nhẹ nhàng nói. Anh suy nghĩ kĩ, nói:
- ukm........... Di Di đi_ Anh cảm thấy tên Tử Tử hay hơn nhưng nghe có vẻ thân mật.
Cô thoáng buồn. cái tên Tử Tử không phải ai cũng được gọi cô như vậy, chỉ có ba cô và........ Cô đã cho anh sự lựa chọn vậy mà anh lại chọn gọi Di Di. giọng cô như nghẹn lại:
- vâng. em về đây
Anh không nói gì. sau khi cô đi, anh đứng dậy sách cặp chuẩn bị đi về thì đâu ra tên yêu quái.....................................
ahihi, tiết lộ chương sau nhé các bạn, sẽ có Nguyên bảo và Khải ca nha.