Đến gần giờ cơm tối Diệp lão gia tử mới lưu luyến để đứa cháu rời khỏi nhà. Cô liền đi đến quán cà phê của Hàn Miên nói vài câu xã giao cảm ơn rồi lấy xe đạp về nhà.
CẠCH
Cô mở cửa bước vào nhà.
- Tiểu Di về rồi hả?_ Khải ngồi trên sô pha phòng khách nói vọng ra. Cô vừa tháo dày vừa đáp "vâng"
Vừa vào đến phòng khách cô đã cảm thấy không khí lạ lạ. Trương Nhi với Nguyên không nói lời nào ngồi dưới sàn nhà đánh bài. Khải thì day day chán vẻ mệt mỏi, đôi mắt khép hờ, bộ quần áo trên người có một vết đỏ loang lổ.
- Khải, anh bị sao vậy?_ Cô đổi sắc mặt chạy tới.
- Không sao, tương cà thôi_ Khải đẩy nhẹ tay cô ra rồi kéo tay cô lên ngồi cạnh anh trên sô pha. Cô nghi ngờ nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Khải.
- Ha, chuyện hay hiếm có. Mạn Ngọc với Khải cãi nhau a~_ Nguyên ngồi dưới sàn lảm nhảm liền trúng ngay cái đạp của Khải. Trương Nhi thấy vậy một lời cũng không hé răng cười khạch khạch trên nỗi đau của Nguyên.
- Cãi nhau?_ Cô có chút nghi vấn. Một người suy nghĩ thấu đão, biết cương biết nhu như Mạn Ngọc lại cãi nhau với Khải ư? Mà nhìn kiểu này chắc cãi nhau không nhỏ rồi.
- Cô ấy ghen bóng ghen gió đấy. Haizzzz, anh là hội trưởng nên cũng bận rộn hơn học sinh bình thường nhiều, Tiểu Ngọc nói anh bỏ rơi cô ấy. Anh cũng không để ý nhiểu bỏ hòn làm ngọt dỗ dành cô ấy vài câu, cô ấy vẫn hậm hực, đến hôm nay thấy anh đang đỡ trợ lí đi vào phòng y tế liền thành ra như vậy_ Khải vừa nói vừa cào cào cái đầu rối bời. Đầu anh gần như nổ tung ra, bình thường Mạn Ngọc rất biết đối nhân xử thế thế nhưng lại có thể như vậy?
- Không sao, anh để cô ấy một mình để nguôi giận chứ bây giờ anh lên đấy chỉ càng cô ấy tức thêm thôi. Anh càng nói Mạn Ngọc lại bảo anh biện minh, từ từ cho nó suy nghĩ thấu đáo kiểu gì cũng thấy mình sai, lúc đấy anh tìm cớ nịnh nọt vài câu là xong chuyện_ Cô nói một tràng liền cảm thấy khô họng, với luôn quả táo trên bàn gặm. Rồi đi lên phòng.
Cốc cốc
- Vào đi_ Người bên trong nói vọng ra. Giọng hơi nghẹn.
- Sao? Thấy mình sai chưa?_ Cô thả người nằm bịch xuống giường Mạn Ngọc nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tèm lem nước mắt bên cạnh.
- Sai? Hừ, thì đúng là mình hơi quá đáng thật nhưng một người bạn trai tốt thì phải biết giữ khoảng cách với người khác giới chứ? Anh ấy một lời xin lỗi cũng chẳng có. Mà nói chỉ là trùng hợp khi không dưới lần mình nhìn thấy cô trợ lí kia. Cô ta bám Khải như sam từ những công tác trường, đến lúc ăn ở căn-tin. Cái nụ cười giả tạo tao phỉ vào. Hôm nay còn ôm ôm ấp ấp trước cửa phòng y tế nữa. Chỉ có kẻ ngu mới không nhận ra cô ta có ý với Khải_ Mạn Ngọc vừa nói vừa thút thít rút khăn giấy xì mũi, ở nền nhà la liệt khăn giấy khiến cô cũng phải lắc đầu ngao ngán.
- Mày ngớ ngẩn nó vừa thôi, mày chấp nhận yêu Khải thì tức là chấp nhận những chuyện như này. Fan của Khải không phải ít, Khải lại rất hòa đồng động tí là giúp người, cô trợ lí kia hôm nay bị kinh đau bụng nhờ Khải đưa đến phòng y tế. Okay?_ Cô cốc phát vào đầu Mạn Ngọc giảng giải từ từ.
- Mà tao nghĩ chuyện này sao lại trùng hợp như vậy được? Có sắp đặt, tao chắc chắn. Mai đi điều tra cho rõ rang rồi hẵng nói tiếp. Lớn rồi ba cái trò giận hờn trẻ con này vứt vào sọt giác đi_ Cô đứng dậy đăm chiêu tông cửa ra ngoài.
- Mày phe nào đấy con kia_ Cùng với lời nói là chiếc gối dâu tây của Mạn Ngọc phi đến cửa nhưng người nào đó đã nhanh chóng đóng sập cửa vào.
Ngày hôm sau cô bất đắc dĩ lắc đầu ngao ngán nhìn vẻ mặt tươi cười dựa đầu vào vai Khải của Mạn Ngọc. Cô liếc mắt tìm kiếm bóng dáng anh nhưng Thiên vẫn bận rộn không thấy tăm hơi đâu, có chút thất vọng cô liền đè nén xuống vác cặp đi học.
- Cô làm rất tốt_ Một giọng nói từ góc khuất ở hành lang khiến cô dừng chân. Là giọng của Ả mà?
- Tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản tôi mong cô làm tốt việc tôi giao và chúc Khải sẽ mau thuộc về cô_ giọng nói của Ả mang đầy vẻ giễu cợt, dù chỉ đứng nép mình vào tường không nhìn thấy khuôn mặt Ả nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt ấy lóe lên cái nhìn đầy mưu mô sắc bén. Không ngoài dự đoán chuyện này nằm trong sự sắp xếp của Ả.
- Không ngờ cô lại hèn hạ đến vậy? _ Cô cười khinh bỉ đi ra ánh mắt đối mắt với Ả.
- Ồ, không ngờ Diệp tiểu thư lại có hứng thú nghe trộm đến vậy?_ Ả không trả lời câu hỏi của cô mà nhanh chóng chĩa mũi giáo sắc bén.
- Tôi chính là đường đường chính chính nghe không thể gán thêm từ trộm vào. Muốn người ta không biết trừ khi mình không làm có đúng hay không?_ Cô nhún vai từng bước từng bước tiến lại thu hẹp khoảng cách giữa mình và Ả. Bước chân của cô dừng lại khi người chỉ cách nhau bước chân.
Bàn tay Ả lia nhẹ chiếc bật lửa bạc cao cấp theo hình vòng tròn. Từng tiếng cách cách vang lên trên hành lang tĩnh mĩnh với ánh sáng yếu ớt. Ả nhìn thẳng vào mắt cô như thách thức lời nói ra như có như không:
- Mới chỉ là bắt đầu.
Nói xong Ả ta dừng tay lại chiếc bật lửa bạc theo quán tính rơi xuống đất. Kenggggg.... Âm thanh thông báo ả bắt đầu tiến vào cuộc chơi chính thức. Giống như tiếng súng vang lên, khi đã đứng ở vạch đích bắt buộc chúng ta phải tham gia, cố lao mình về phía trước làm người thắng cuộc. Nhưng đôi khi người thắng cuộc cũng bị tổn thương? Vậy nên dù thắng dù thua trong cuộc chơi này đều phải trả giá thật đắt.
- Chuyện này đúng là do ả ta làm, mày đừng biến thành kẻ ngu từng bước bước vào cái bẫy người ta giăng sẵn nữa_Cô nhắm hờ mắt tựa người vào khung cửa sổ nói.
- Tao biết, để xem cô ta có thể làm gì được nữa, tao khá là mong chờ_ Lời nói của Mạn Ngọc mang đầy vẻ thách thức xen lẫn tức giận.
- Qúa nguy hiểm_ Trương Nhi đứng cạnh cô khoanh tay nhìn xuống sân trường nơi mà có hai bóng hình. Là Nguyên và một cô gái khác.
- Cô ta đặt người ở cạnh chúng ta, rất gần. Mày làm theo tao...._ Cô ghé sát tai Trương Nhi nói nhỏ đủ người đứng cạnh nhau nghe.
Để bảo vệ hạnh phúc của chính mình ba cô gái bắt buộc phải biến mình thành chiến binh mạnh mẽ âm thầm giết những kẻ nguy hiểm đang muốn phá hủy hạnh phúc của họ. Tuy không nói ra nhưng trong tim họ đã đặt một người vào vị trí thuộc về tương lai của họ.