Từ sau khi đến Pháp, Tinh Nghiên gặp gỡ Phụng Cơ, cô bạn này tưởng là rất khó gần, nào ngờ chỉ một thời gian ngắn, Tinh Nghiên và cô ấy có thể thân thiết. Cụ thể là một ngày của hai năm trước, khi đi tìm việc làm, đi ngang qua một con hẻm nhỏ thì nghe tiếng của vài người đàn ông hình như là đang trêu chọc một cô gái. Tinh Nghiên vốn bẩm sinh vô tâm, không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà đường về nhà cô phải bọc qua con hẻm đó. Thôi kệ, xem như là tích chút công đức.
Đám du côn đó có khoảng ba bốn tên đàn ông bặm trợn, trong đó một tên mập to con nhất hình như là đại ca. Thấy Tinh Nghiên xen vào liền cho là gặp được thêm một con mồi ngon mà lao vào cô. Tinh Nghiên xử lý ba tên ranh con kia, nói nào ngay chiêu thức võ thuật đã lâu không dùng đến, nhưng cũng không đến nỗi một đám hạ đẳng như vậy cũng không trị được. Có điều sau khi trị được ba tên kia thì mới kịp nhớ ra một chuyện: Chết! Còn một tên mạnh nhất chưa hạ. Lúc Tinh Nghiên chạy đến, cô nhìn thấy một cảnh tượng quá ư kinh điển. Cô gái mặc bộ đồng phục nữ sinh, thắc tóc bím trong có vẻ dịu dàng là thế lại đang dùng một chân đạp vào lồng ngực gã kia, sắc mặt gã khó chịu như thể chỉ cần cô gái kia dùng một tí sức lực là tim gan phèo phổi thằng chả văng ra ngoài hết.
"Từ nay, an phận một chút, rõ chưa?"- Nói rồi không đợi gã kia có cơ hội trả lời, cô gái đó liền đạp một cái khiến gã ta lăn mạnh vài vòng rồi chạy đi.
"Này, cô không sao chứ?"- Hỏi ra câu này Tinh Nghiên mới biết mình hỏi một câu quá dư thừa, nhìn tình hình thì tên mù cũng thấy rõ ràng là người có sao không phải là cô gái này. Cô ho vài tiếng rồi gượng gạo nói: "Ừm, tôi định đánh ba tên kia trước rồi mới cứu cô."
Cô gái đó phủi tay ngồi lên một khối gạch, nhìn cô: "Cứu tôi? Đợi cô đến cứu chắc tôi đã hấp hối rồi."
Trong thâm tâm, Tinh Nghiên bắt đầu có chút khó ưa đối với người này, cô có lòng tốt lại không được cảm ơn còn bị người ta lên mặt. Gì chứ, chị đây cũng từng là bang chủ Tinh đại gia tộc mà, tuy là vứt áo ra đi cũng đâu lưu lạc đến mức một con nhóc cũng có thể dạy đời mình. Cô gái đó mỉm cười nhẹ với cô, âm thanh đều đều: "Tôi là Phụng Cơ, nhìn cô chắc cùng lắm hơn tôi vài tuổi, nhưng đừng mong tôi gọi cô là chị."
"Tại sao?"- Tinh Nghiên khó hiểu nhìn Phụng Cơ, một cô bé nữ sinh khoảng tuổi, dĩ nhiên là nhỏ hơn cô rồi, nhưng cái khí chất Tinh Nghiên tìm được trên người Phụng Cơ lại rất giống với cô. Giống như cô bé nữ sinh này và cô gái hắc đạo như cô là cùng một thế giới. Trời ạ, lẽ nào thời buổi này tuổi cũng có thể tung hoành ở hắc đạo?
"Đơn giản thôi, từ trước giờ người khác đều gọi tôi là chị, chưa có khái niệm tôi gọi người khác như vậy."
Tinh Nghiên nhướng mày, quả là có một chút bản lĩnh, nhưng cô mặc kệ, dù sao cũng chẳng có ý định kết thân. Tinh Nghiên quay đi, cô phải về nhà. Ánh mắt Phụng Cơ chợt lóe lên vài tia sắc lạnh, không nói một lời từ phía sau tấn công, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy, có đều giác quan nhạy bén của Tinh Nghiên thì hoàn toàn dư khả năng né được. Cô thuần thục tránh né, Phụng Cơ lại dùng bộ móng sắc trên tay hướng về phía cô, đồng thời xoạt chân bên dưới, Tinh Nghiên bắt lấy bàn tay Phụng Cơ, dùng một lực nhỏ xoay người cô ấy lại rồi đẩy mạnh khiến Phụng Cơ có chút lảo đảo.
"Thật không thể tin nổi, ngoài mẹ tôi còn có một cô gái lợi hại có thể so chiêu với tôi, cô tên gì?"
Tinh Nghiên không màng tới, quay người đi thì lại nghe tiếng bất mãn:
"Nè, tôi đang hỏi cô đó, cô tên gì?"
"Lousia, tôi đi được rồi chứ."-
Cô dừng chân nói rồi lại thong dong bước đi, phía sau lại có tiếng nói
"Tôi là người của Kim Điêu Môn, hôm nay cô cứu tôi một lần, khi cần giúp cứ tìm tôi, giữ lấy."
Vừa dứt lời, một vật lạ nhắm hướng gáy Tinh Nghiên bay tới, cô giơ tay nhận lấy, kẹp tấm danh thiếp trong tay, bước chân không dừng lại. Nói mới nhớ, nếu không có một cuộc gặp gỡ với cô gái đó, Tinh Nghiên cũng không thể một thân một mình vượt qua những ngày đầu tại đất khách quê người.
"Thì đó, tính ra cô nợ tôi quá nhiều rồi, sao, có định trả hay không?"
"Nợ ai tôi không trả chứ cho vàng cũng không dám quỵt nợ cô, Phụng Cơ, cô lợi hại quá mà."
"Biết thì tốt, cầm lấy."- Phụng Cơ ném tới một lon nước, Tinh Nghiên chụp lấy rồi tự nhiên uống, sau đó chậm rãi lên tiếng:
"Cô tài giỏi vậy thì xuống dưới nhà dọn cái đống bừa bộn đó đi, chỉ nhờ cô trong tiểu Diệc có vài tiếng, vậy mà cũng không làm được."
Phụng Cơ leo lên thềm sân thượng ngồi: "Nói ra sợ cô buồn, Lousia, cô còn xem tôi là bạn thì nên đưa thằng nhóc đó xa tôi bảy vạn tám ngàn mét, nếu không sớm muộn gì tôi sẽ bốc hỏa cho coi."
Tinh Nghiên phì cười, đứng cạnh Phụng Cơ: "Cô bốc hỏa thì sao? Dám làm gì tiểu Diệc chứ?"
Phụng Cơ cười lạnh: "Tôi là sát thủ, cô nghĩ xem mình sẽ làm gì?"
Tinh Nghiên cũng không còn muốn nói tiếp, vốn dĩ cô phải làm tại quán bar của Phụng Cơ, muốn nhờ cô trông tiểu Diệc giúp, nhưng khi chạy về nhìn thấy cả căn nhà đều là dầu mỡ thì cô hoàn toàn câm nín. Tinh Nghiên biết con trai mình thích nhất là nấu ăn, lại kết hợp cùng nhất đẳng sát thủ như Phụng Cơ thì thái hành cũng thành xả súng, thật không khó để tưởng tượng khung cảnh "làm bếp" của hai người. Được một lúc, điện thoại Phụng Cơ reo lên, nhìn tên trên màn hình, gương mặt trắng nõn đột nhiên xanh mét, sau đó đưa qua cho Tinh Nghiên, cầu cứu:
"Nghe giùm tôi."
"Sao vậy?"
"Đừng hỏi nhiều, nói tôi đang bận."
"Nhưng..."
"Làm ơn!"- Phụng Cơ liền xuống nước cắt ngang sự chần chừ của Phụng Cơ, cô thở dài lên máy, chưa kịp nói gì thì một giọng nam trầm thấp vô cùng hấp dẫn bên kia vang lên:
"Đang ở đâu?"
"Đang... à không, Phụng Cơ bận rồi, không nghe máy được."- Tinh Nghiên cảm giác ngữ điệu này thật giống với người đó, thậm chí cô còn định trả lời.
"Đưa máy cho cô ấy."- Người bên kia hình như không vui cho lắm, giọng càng lạnh đi, không hỏi cô là ai liền trực tiếp ra lệnh. Không sai, Tinh Nghiên vĩnh viễn không quên ngữ điệu cao cao tại thượng này, nếu không phải giọng nói khác nhau, cô còn hoảng sợ muốn tắt máy nữa. Quả thật sáu năm qua, gan cô cũng bị bào mòn không ít. Khi Phụng Cơ bên cạnh ra dấu hình chữ "X" cô mới ý thức lại, liền nói.
"Tôi chỉ nói theo yêu cầu của cô ấy, còn về có chuyện gì thì anh tự tìm cô ấy đi." Người đàn ông đó trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tôi đang ở dưới chung cư, bảo Cơ Cơ xuống đây."
"Hả?" Tinh Nghiên trố mắt nhìn qua Phụng Cơ bên cạnh "Cái này..."
"Ba phút, cô ấy chỉ có ba phút để chạy xuống đây, chuyển lời giùm tôi, cảm ơn."
Người đàn ông kia cúp máy, Phụng Cơ liền hỏi: "Sao?"
"Cô chỉ có ba phút để chạy xuống trình diện, bảo bối à, đây là tầng , dùng thang máy thì cũng mất ít nhất năm phút, cô tự thân vận động đi."- Tinh Nghiên trả điện thoại lại cho Phụng Cơ, cô leo lên ngồi cạnh cô nàng:
"Nè, không đi hả?"
Phụng Cơ gật đầu: "Tôi cần gì phải sợ anh ta, không đi, chúng ta ở đây."
Tinh Nghiên cười nhẹ: "Nhiệm vụ mới sao? Vừa nói chuyện vài câu đã biết người này tuyệt không đơn giản."
Phụng Cơ ảo não cúi đầu, rồi lại nói: "Cô nói xem, có phải thói đời này rất trêu ngươi không? Mình hoàn toàn xem thường thứ gọi là tình cảm gì đó, nhưng cứ phải vướng vào cái loại yêu nghiệt như anh ta, rõ ràng chủ thượng muốn chơi mình, sao lại giao cho mình thứ nhiệm vụ chó má này chứ."
Có người nói, yêu chính là như hoa anh túc vậy, nở rộ đầy mê hoặc làm cho con người ta không tự chủ được mà sa chân vào. Nhưng Anh Túc vốn là một loại kịch độc, có si mê thì phải chấp nhận đau khổ, có dám yêu thì phải can đảm chịu tổn thương. Thành thử ra có nhiều người không tin vào tình yêu, họ cho rằng yêu cũng là một loại tình cảm bình thường, không đáng có, chẳng qua là được con người ca tụng làm thánh hóa loại tình cảm này. Những người đó không sai, nhưng nếu cứ mãi theo đuổi chủ nghĩa này, thì thứ họ nhận được chỉ là cô đơn. Tinh Nghiên mỉm cười, cô nghĩ Phụng Cơ và cô cũng thuộc một loại người, quen rồi, với cô đơn. Cũng giống như ký ức của cô vậy, một đoạn phim đầy nước mắt, nhưng khi nhớ lại cô sẽ mỉm cười, ít ra vẫn có thể nhớ được, cô đã từng yêu một người đàn ông, anh ta vì cô đã làm rất nhiều thứ, anh ta tàn nhẫn nhưng lại khiến cô mãi mãi không quên. Thấy Tinh Nghiên không trả lời, Phụng Cơ huýt tay cô hỏi:
"Nè, mỗi lần nói với cô mấy chuyện tình cảm là cô liền im lặng, có phải đã từng bị tổn thương sâu sắc không, là cha của tiểu quỷ đó sao?"
Tinh Nghiên nhíu chặt mày, thoáng chốc sắc mặt trở nên lạnh lẽo nặng nề. Phụng Cơ không hề nhìn thấy điều đó, cô tiếp tục nói: "Người đàn ông đó đáng để cô nhớ sao? Tớ mà gặp hắn tớ sẽ một dao chém hắn thành tám mảnh."
"Thứ nhất, con trai mình là tiểu Diệc, không phải tiểu quỷ. Thứ hai, thằng bé là vô tình có được, đó là một sự cố, mình không muốn nghe lại cụm từ "Cha của tiểu Diệc."..."- Tinh Nghiên thong thả cảnh cáo. Phụng Cơ thấy Tinh Nghiên tức giận thì cũng suýt chút không kiềm chế được mà phản pháo, nhưng lại nhớ tới hoàn cảnh hai năm trước của cô, cũng biết cô phải chịu bao nhiêu bi kịch, ý thức được điều này, Phụng Cơ nhẹ giọng: "Rồi rồi, có điều thứ ba không?"
Ai ngờ Tinh Nghiên đưa mắt nhìn ra sau rồi nói: "Có, điều thứ ba, ba phút của cô đến rồi."
Phụng Cơ cảm thấy lỗ chân lông dựng đứng lên, phía sau là một cỗ áp lực đang ngày càng đến dần. Người đó chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Đi!"- sau đó kéo Phụng Cơ rời đi, từ đầu tới cuối không hề nhìn qua Tinh Nghiên bên cạnh.